Lúc này. Miêu Nghị phái Dương Khánh đi, cho Dương Khánh binh mã quyền lớn như vậy, thậm chí bảo hắn bằng mọi giá, có thể hy sinh những nhân mã này, có thể thấy hắn kỳ vọng cao, Dương Khánh áp lực rất lớn!
Lát sau, Dương Khánh đã nhận ra dị thường trong túi thú, phất tay gọi Diêm Tu tới.
Diêm Tu lộ diện, lập tức bẩm báo.
– Tiên sinh, Tào Mãn bên kia đã sắp xếp ổn thỏa. Dương Khánh ánh mắt nhìn chằm chằm tinh đô, hỏi một cầu.
– Tào Mãn có nói gì hay không?
Diêm Tu nói:
– Tào Mãn dặn dò một câu, bảo vệ khu nhanh chóng trở về. Dương Khánh khẽ vuốt cằm, lại phất tay gọi Vệ Khu ra, chỉ vào tinh đô nơi rậm rạp tiếp giáp tinh vực chưa biết, hỏi:
– Ngươi mỗi lần đi gặp Hạ Hầu Thác đều phải qua giải loạn thạch tinh vực này?
Diêm Tu biết hắn hỏi Vệ Khu, một tay khoác lên vai Vệ Khu. Vệ Khu nói:
– Đúng vậy. Dương Khánh lại hỏi:
– Tại sao phải đi qua nơi phức tạp này, lẽ nào đi qua nơi khác đường sẽ xa hơn?
Vệ Khu:
– Không biết có phải đường xa hơn hay không, cuối giải loạn thạch tinh vực này có đánh dấu phương hướng, chỉ có đi theo hướng này, mới có thể tìm được đánh dấu phương hướng đường đi.
Dương Khánh:
– Ngươi mỗi lần đi gặp Hạ Hầu Thác trước đó đều sẽ liên hệ hắn trước sao?
Vệ Khu:
– Đúng vậy, lão gia nói không được người cho phép không phải đến gặp người.
Dương Khánh bỗng nhiên quay đầu về hướng Diêm Tu nói:
– Thông báo cho Hắc Thán, tạm dừng, trước tiên tìm một nơi đặt chân đã.
Đơn Tình đứng cạnh cau mày nói:
– Đại chấp sự, việc này không phải chuyện đùa, không thể kéo dài, bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi.
Dương Khánh lại gật đầu nói với Vệ Khu.
– Trước tiên hãy dưỡng thương cho hắn đã, để hắn lau rửa sạch sẽ rồi hãy nói, bằng không chỉ sợ chúng ta còn chưa tới khu vực chưa biết đã đánh rắn động cỏ làm cho Hạ Hầu Thác trốn thoát.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, Lãnh Trác Quần nói:
– Vì sao? Dương Khánh phản vấn mấy người.
– Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hạ Hầu Thác là ai, hắn sao lại đem an nguy của mình đặt vào trong tay của một người, tên cáo già này có thể sống lâu như thế tất nhiên rất cẩn thận, Vệ Khu cho dù là người hắn tín nhiệm nhất, cá nhân ta cho rằng người như Hạ Hầu Thác không thể lấy tính mệnh hoàn toàn đặt vào tay một mình Vệ Khu, cần biết chuyện có liên quan đến sống còn của toàn bộ Hạ Hầu gia tộc. Mặt khác, Vệ Khu cũng là người ngoại giới duy nhất biết địa điểm hắn ẩn thân, cũng là người duy nhất biết đường, cho nên Vệ Khu mỗi lần đều có thể gặp hắn, đủ để thấy hắn rất tín nhiệm Vệ Khu.
Mấy người nghe có chút cái hiểu cái không, Ngao Thiết:
– Đại chấp sự, lời này của ngươi nghe tựa hồ có hơi mâu thuẫn.
Dương Khánh nói:
– Không phải mâu thuẫn, là cái bẫy, chuyện này rất có thể là Lão tặc Hạ Hầu lợi dụng Vệ Khu bày ra cái bẫy này.
Cái bẫy? Mấy người nhìn nhau, Trường Hồng hỏi:
– Đại chấp sự chỉ giáo cho?
– Chí ít Vệ Khu nhìn thấy, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối với Hạ Hầu Thác giành cho hắn, vì vậy dù cho Vệ Khu bị Yêu Tăng Nam Ba khống chế, bất luận kẻ nào cạy miệng Vệ Khu, cũng sẽ không hoài nghi, như vậy Vệ Khu thành phòng tuyến cuối cùng của lão tặc Hạ Hầu, thành cầu nối để lão tặc Hạ Hầu nhận biết nguy hiểm, nhận biết nguy cơ sống còn của Hạ Hầu gia tộc.
Dương Khánh giọng nói có chút trầm xuống, ngón tay hướng về tinh đô nơi loạn thạch tinh vực.
– Nếu như suy đoán không lầm, giả thiết Vệ Khu thật là cái bẫy lão tặc Hạ Hầu bày ra, mọi người suy luận ngược lại ngẫm lại xem, như vậy loạn thạch tinh vực này rất khả nghi, bởi vì đây là nơi Vệ Khu mỗi lần đi gặp Hạ Hầu Thác đều phải qua!
Ngón tay chỉ vào vị trí trọng điểm vài cái.
Mọi người chợt tỉnh ngộ, đều là kinh hãi không thôi. Ngao Thiết trầm giọng nói:
– Ý của Đại chấp sự là nơi đó có tai mắt của Hạ Hầu Thác?
Dương Khánh từ từ nói:
– Chỉ là suy đoán, nhưng lão tặc Hạ Hầu giảo hoạt, thì rất có thể! Nếu suy đoán đúng, nơi không có dấu chân người này chỉ có Vệ Khu có thể đi qua, đổi thành người khác đi qua, hoặc có nhiều người cùng đi với Vệ Khu, dù cho Vệ Khu có chút không bình thường, Hạ Hầu Thác bên kia e là lập tức có thể nhận ra. Vệ Khu cho dù đến nơi e là cũng không gặp được Hạ Hầu Thác. Vệ Khu nếu như trước đó không nói trước với Hạ Hầu Thác tự ý đi vào, ước đoán cũng như vậy không gặp được Hạ Hầu Thác. Nếu như thế, chúng ta mạo muội xông vào. Tất nhiên sẽ đánh rắn động cỏ làm cho Hạ Hầu Thác trốn mất!
Mấy người lặng im suy tư, Đơn Tình nói thầm một tiếng.
– Lão hồ ly này thật là giảo hoạt, nếu như một đường đều có tai mắt, chúng ta e là ngay cả mặt mũi cũng không thể lộ.
Dương Khánh lắc đầu:
– Một đường đều có tai mắt thì không thể, nếu thật như vậy, với hắn mà nói ngược lại không an toàn, người biết nơi ẩn thân nhân của hắn cũng quá nhiều, không khác nào bại lộ hắn nơi ẩn thân, không dễ dàng để hắn khống chế, chỉ có người biết lộ tuyến càng ít thì hắn càng an toàn, theo lý thuyết ngay cả dùng tinh linh liên hệ dưới Vệ Khu cũng không biết mới là an toàn nhất, như vậy người nào cũng không tìm được hắn, vì vậy ngược lại ta càng có thêm lý do hoài nghi Vệ Khu là bẫy mà lão tặc bày ra, là để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cό ý lưu lại nhược điểm để người ta bắt được! Cho nên từ điểm khởi đầu đến điểm kết thúc càng cần cẩn thận. Đương nhiên, để phòng vạn nhất cũng không thể loại trừ khả năng hắn bố trí tai mắt suốt chặng đường… Chư vị, chúng ta không được thua, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không thể nghĩ vì cạy được miệng Vệ Khu mà có thể thuận lợi bắt được lão tặc đó!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 36 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2020 11:29 (GMT+7) |