Rồi hướng lục đạo đại tướng nói:
– Có thể tạm dừng tiến lên, phiền mấy vị suy tính thời gian chuẩn xác Vệ Khu đến loạn thạch tinh vực, chúng ta phải nắm rõ thời gian Vệ Khu rời khỏi vương phủ đến địa điểm xuất phát.
Lục tướng hiểu ý của hắn, để phòng thời gian không khớp khiến tên cáo già hoài nghi. Sau đó cùng nhau chụm đầu thương nghị tính toán…
Có núi, sương mù lượn lờ đi đi lại lại, như thật như ảo.
Trong núi một tòa đạo quan cổ sơ, cửa chính điện mở rộng, bên trong trên bộ đoàn. Hạ Hầu Thác tóc muối tiêu ngồi khoanh chân, nhắm mắt, gọi tâm.
Nhận được tin tức của Vệ Khu, khẽ trợn mắt lấy tinh linh ra, ban đầu còn lơ đễnh, nghe Vệ Khu nói chiếm được thần thảo từ tay Miêu Nghị, hai mắt bỗng nhiên trợn to. Vệ Khu đi xem thần thảo có ở trên tay Miêu Nghị hay không, hắn biết điều này, trước đó đã thông báo qua với hắn, nhưng không ngờ Miêu Nghị sẽ giao thần thảo cho Vệ Khu.
Gấp gáp trả lời:
– Xác thực là huyết liên?
Vệ Khu:
– Kiểm tra cẩn thận rồi chắc chắn là huyết liên không nghi ngờ gì nữa.
Hạ Hầu Thác:
– Ngưu Hữu Đức sao dễ dàng giao huyết liên cho ngươi? Không có huyệt liên, hắn lẽ nào không sợ Hạ Hầu gia lật lọng không phối hợp hắn ổn định cục diện nam quân?
Vệ Khu:
– Lão nô cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn, hắn thẳng thắn nói, hắn sẽ để Yêu Tăng biết huyết liên đã giao cho Hạ Hầu gia, để cho Hạ Hầu gia và Yêu Tăng từ từ phân cao thấp. Hắn lại phản vấn ta, như vậy Hạ Hầu gia còn có tâm tư tìm hắn để gây sự sao? Hắn không tin mấy vị thiên vương khác đồng ý chứng kiến nam quân lại thay đổi, hắn có lòng tin sẽ được mấy vị Thiên Vương khác ủng hộ. Hắn còn cảnh cáo, Hạ Hầu gia nếu dám xằng bậy, ép hắn, hắn không ngại cùng Yêu Tăng hợp tác đối phó với Hạ Hầu gia. Hắn nói là ân oán giữa Hạ Hầu gia và Yêu Tăng để tự chúng ta giải quyết, hắn cũng không muốn chứng kiến Yêu Tăng thành họa, có thể giúp nhất định sẽ giúp, thế nhưng không cần thiết vì Hạ Hầu gia mà xông lên phía trước, nên để cho ta mang thần thảo về cho tam gia.
Hạ Hầu Thác cười lạnh một tiếng, trả lời:
– Hắn làm như thế không có gì lạ, lão phu cũng không trông cậy vào hắn có thể vì Hạ Hầu gia xông lên phía trước. Món nợ này vệ sau xem tình hình rồi nói tiếp. Lão tam bên kia nói như thế nào?
Vệ Khu:
– Tam gia im lặng không nói gì, bảo lão nô đem thần thảo về cho hắn.
Hạ Hầu Thác hơi trầm mặc, ánh mắt lóe lên, hồi phục:
– Đi đi.
Vệ Khu:
– Vâng!
Bên trong không gian trữ vật, Diêm Tu sau khi hoàn thành việc đánh động lần nữa bị gọi ra, Dương Khánh thấy lập tức hỏi:
– Lào tặc nói gì?? Diêm Tu nói:
– Lão tặc vẫn chưa bảo đem huyết liên qua, mà bảo đưa cho Tào Mãn.
– Chuyện này…
Đám người Ngao Thiết hai mắt nhìn nhau. Đơn Tình hai tay mở ra.
– Vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải là vô ích sao? Bạch Phượng Hoàng đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, đối với bà ta mà nói, kế hoạch bị hỏng càng tốt, bà ta mới không cần gánh nguy hiểm gì.
Mạnh Như trầm giọng nói:
– Đại chấp sự, có phải chúng ta suy đoán sai lầm hay không. Vệ Khu căn bản không phải là cái bẫy.
Đơn Tình cười lạnh nói:
– Hi hi! Đây chặng phải là vừa đúng lúc sao, chúng ta có thể trực tiếp giết hắn!
Dương Khánh lại giơ tay lên ngăn cản, nhìn chằm chằm Diêm Tu nói:
– Hai bên nói chuyện như thế nào, cặn kẽ nói cho ta biết.
Không được để sót chữ nào!
– Vệ Khu bẩm báo hắn đã lấy được huyết liên trên tay Vương gia… Diêm Tu lúc này nói lại cặn kẽ. Hạ Hầu Thác bên kia đáp lại kỳ thực cũng đều nằm trong dự liệu của Dương Khánh.
Sau khi nghe xong. Dương Khánh hơi suy tư, hỏi:
– Hắn không hỏi nhiều về huyết liên?
Diêm Tu:
– Không!
Dương Khánh bỗng nhiên quét mắt nhìn về phía mọi người:
– Lão tặc chỉ quan tâm huyết liên làm thế nào vào tay, đối với Hạ Hầu gia mà nói, huyết liên trọng yếu như vậy hắn lại không quan tâm đến việc để đâu, chuyện này rất không bình thường! Ngao Thiết trầm ngâm nói:
– Ý của Đại chấp sự là?
Dương Khánh trầm giọng nói:
– Đợi!
Bên ngoài đạo quan, dưới một gốc cây thông già cứng cáp, một hán tử khí phách anh hùng khoanh chân ngôi tĩnh tọa, diện mạo sáu bảy phân tương tự Hạ Hầu Thác, nhưng rõ ràng so với Hạ Hầu Thác trẻ tuổi hơn nhiều.
– Lão đại!
Trong đạo quan truyền đến tiếng gọi Hạ Hầu Thác.
Hán tử chậm rãi trợn mắt, thu công đứng lên, bước nhanh vào đạo quan đối mặt Hạ Hầu Thác chắp tay hành lễ nói:
– Phụ thân.
Kỳ thực ở thiên đình bên đó người quen hán tử này không ít, người này chính là con trưởng của Hạ Hầu Thác Hạ Hầu Dung, năm đó bị hành thích chết, bây giờ xuất hiện ở đây, đáng để suy nghĩ sâu xa.
Hạ Hầu Thác đưa tay, Hạ Hầu Dung lập tức đưa hai tay đứng dậy.
Hai cha con ra khỏi đạo quan chậm rãi đi xuống mười bậc thang. Hạ Hầu Thác nói:
– Cho người hỏi một chút người xếp vào ở Ngưu Hữu Đức bên kia, xem Ngưu Hữu Đức bên kia có gì dị thường không.
– Vâng!
Hạ Hầu Dung lập tức lắc mình đi, rất nhanh bay vút đến một tòa biệt viện ngoài đạo quan khác bước nhanh mà vào. Thấy một đạo sĩ buông vũ kiếm.
Hạ Hầu Dung lấy một tinh linh ra đưa cho hắn.
– Liên lạc một chút người ở Ngưu Hữu Đức bên kia xem có gì dị thường không.
Đạo sĩ nhận tinh linh làm theo.
Đến khi Hạ Hầu Dung lại trở lại đạo quan bên kia. Hạ Hầu Thác đang ở trong rừng bên ngoài đạo quan thong thả bước đi.
Hạ Hầu Dung vọt tới bẩm báo:
– Phụ thân. Ngưu Hữu Đức bên kia đích xác có khác thường. Hạ Hầu Thác hai mắt chợt nhíu một cái chậm rãi quay đầu về sau nhìn hắn.
– Dị thường gì?
Hạ Hầu Dung nói:
– Ngưu Hữu Đức ở trong vương phủ lúc đi dạo gặp tiểu thiếp xinh đẹp mới tiến dâng, lúc ** bị Vân Tri Thu phát hiện, hai người còn đánh nhau, đến môi Ngưu Hữu Đức rất khổ sở, mất hết thể diện!
Hạ Hầu Thác ngạc nhiên một hồi, hai mắt dần dần buông ra, ánh mắt lóe lên hỏi:
– Chỉ có chuyện này?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 36 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2020 11:29 (GMT+7) |