– Không liên quan gì đến vương gia, mấy ngày nay khổ tâm suy tư xem làm cách nào mới giúp được điện hạ phá cục, mới tìm tòi được chút thiển kiến thôi. Điện hạ cảm thấy ti chức làm vậy không cách nào ăn nói với vương gia bên kia mà sinh tâm nghi ngờ ư? Điện hạ không cần lo lắng dư thừa vương gia phái ti chức tới là muốn giúp điện hạ vượt qua nguy cục, đây là nhiệm vụ hàng đầu của ti chức, chỉ cần ti chức có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Chính là lời giải thích thỏa đáng nhất với vương gia, huống hồ kế này cũng không khiến vương gia chiu tổn thất gì, vương gia tuyệt sẽ không trách cứ ti chức, ti chức ở chung cùng vương gia nhiều năm, chút tin tưởng này vương gia còn là có.
Vừa nghe như thế, Thanh Nguyên Tôn yên tâm không ít.
Hạ Hầu Thừa Vũ lại là nghe ra y muốn về lại bên chỗ Ngưu Hưu Đức sau khi chuyện này kết thúc trong lời của đối phương, lập tức có phần gấp gáp, gặp phải hiền sĩ dang này đâu thể lỡ qua, nhưng vừa mới gặp mặt, còn chưa tìm hiểu rõ ràng, không tiên đường đột thuyết phục đối phương đừng chỉ nghĩ cách trở về bên người Ngưu Hữu Đức mà nên cùng theo mẫu tử bọn họ.
Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên cười nói:
– Không biết tiên sinh có nhìn được nổi bản cung?
Thanh Nguyên Tôn ngạc nhiên nhìn sang mẫu thân.
– Ách…
Dương Khánh sửng sốt, không biết nàng toát ra lời này la có ý gì, vội vàng hoảng sợ nói:
– Nương nương sao nói lời ấy, ti chức há dám xem thường nương nương.
Hạ Hầu Thừa Vũ cười nói:
– Vậy lời của bản cung, liệu tiên sinh có nguyện nghe?
Dương Khánh không dám ứng tiếng, hàm hồ nói:
– Nương nương có cái gì phân phó cư việc nói thẳng!
Hạ Hầu Thừa Vũ coi chừng hắn thán nói:
– Bản cung cảm thấy cùng tiên sinh có duyên.
Có duyên? Dương Khánh bị nàng đông một câu tây một câu làm cho mơ hồ, đây là có ý gì?
Hắn nhất thời không dám tiếp lời đối phương, chỉ vâng vâng dạ dạ ứng đáp, ai ngờ Hạ Hầu Thừa Vũ sau khi hỏi niên kỷ hắn, đột nhiên bật ra một câu:
– Đáng tiếc bản cung không có nữ nhi, Tôn nhi lại là thân nam nhi, nếu không bản cung thật muốn gả nữ nhi cho tiên sinh. Thôi vậy, bản cung lớn hơn tiên sinh chút tuổi, nguyện cùng tiên sinh kết thành khác họ tỷ đệ, không biết tiên sinh liệu có nguyện ý?
Thanh Nguyên Tôn hình như đại ngộ, đã minh bạch ý tứ mẫu thân, đây là muốn kéo lại đối phương cho mình sở dụng.
A…
Dương Khánh thất thanh, đương trường sững sờ tròn mắt đứng đó, sau khi kịp thời phản ứng mới cuống cuồng khoát tay nói:
– Không dám không dám, ti chức thân phận ti tiện, sao dám trèo cao nương nương, không được, không được, vạn vạn không được.
Hắn thiên toán vạn toán, không tính đến Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ giơ ra chiêu này, triệt để vượt ngoài ý liệu, bị На Hầu Thừa Vũ làm cho ngây người có điểm luống cuống tay chân.
– Anh hùng không hỏi xuất thân, tổ thượng Hạ Hầu gia ta lại có thể cao quý đến đâu? Làm người bất luận xuất thân cao thấp, nhìn chính là tương lai! Tiên sinh chối từ chính là xem thường bản cung a.
Hạ Hầu Thừa Vũ bản sự khác thì không có, nhưng sống tại trong cung đã lâu, chút ban sự lôi kéo nhân tâm còn là biết một ít, tỷ đệ đã tính là gì, tại trong cung nàng không biết xưng ty ty muội muội vơi bao nhiêu người, những tỷ muội kia sau cùng có không ít đều chết trong tay nàng.
Dưới sự giày vò của đối phương, Dương Khánh cuối cùng đã minh bạch tâm tư mẹ con nhà này, ngấm ngầm dở khóc dở cười, thì ra biểu hiện quá lợi hại thật lại tự tìm phiền toái cho bản thân, chuyện này tính là cái gì? Nhưng vì để kế hoạch tiến triển thuận lợi, cự tuyệt mãi mà không được, hắn không thể không lá mặt lá trái, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ kiên trì của Hạ Hầu Thừa Vũ, không thể không đáp ứng.
Việc này được Hạ Hầu Thừa Vũ làm với hiệu suất cực cao, đương trường liền để Thanh Nguyên Tôn bày ra lư hương đặt ơ trên sạp.
Thanh Nguyên Tôn châm hai nén hương, phân vào tay hai người.
Hạ Hầu Thừa Vũ kéo tay áo Dương Khánh, kéo hắn cùng đứng gần trước sạp, hai tay cầm giữ nén hương, không nói hai lời, phù phù quỳ xuống, còn quay đầu nhìn Dương Khánh khẽ cười tỏ ý.
Dương Khánh có điểm đau răng, một đời anh danh bị nữ nhân này đánh bại, cũng đành cắn răng cùng quỳ xuống theo.
– Đại đạo tại thượng, minh minh hữu giám. Hạ Hầu Thừa Vũ ta hôm nay cùng Dương Khánh kết thành khác họ tỷ đệ như tay chân ruột thịt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu…
Hạ Hầu Thừa Vũ dông dài một trận, đại khái chính là nhưng ý này. Cùng lặp lại lời đối phương, Dương Khánh thật muốn khóc.
Có nằm mơ hắn cũng không hiểu nổi, thật không ngờ được mình sẽ có một ngày kết thành khác họ tỷ đệ với thiên hậu, nhớ lúc xưa tại ngự viên đối phương cao cao tại thượng, không thèm nhìn mình bằng mưa con mắt nào nghĩ tới hôm nay lại cùng kết bái với nữ nhân này, đây không phải nói càn a, làm sao hết như trò đùa trẻ nít thế này.
Vấn đề then chốt là, hắn rất rõ ràng mục đích chuyến đi này là gì, cũng đoán được kết cục sắp tới của hai mẫu tử bọn họ, tám chín phần mười mình phải vi thệ, giờ thì hay rồi, lưng vác lời thề như vây khác gi tự tìm khổ ăn, thực sự là bị Hạ Hầu Thừa Vũ làm cho khóc không ra nước mắt.
Đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình hai mẫu tử bây giờ, bị người tính toán bức bách đến bước này, dù chỉ có một cây rơm rạ để cứu mạng cũng muốn vững vàng nắm chặt không tha.
Hai tỷ đệ song song dập đầu, cắm nén hương lên, lại đồng thời đứng dậy, nhận lấy rượu do Thanh Nguyên Tôn đưa tới, nâng chén cùng uống, tính là chính thức xác định danh phận.
Lúc đặt chén rượu xuống, Dương Khánh bị Ha Hầu Thừa Vũ khẽ mỉm cười chăm chăm nhìn mình, đến mức cả người đều không tự tại.
– Đệ đệ!
Hạ Hầu Thừa Vũ ôn nhu một tiếng, thiếu chút khiến Dương Khánh nổi một thân da gà.
Nhân thần kia của nàng đứng thật là hàm tình mạch mạch, nói là thật ưa thích cũng không giả, hiện tại chỉ cần Dương Khánh nguyện ý, cho dù để nàng tự hiến thân mình cũng không phải không được, chẳng qua nàng tự biết rõ ràng, biết tư sắc bản thân người ta nhìn không hơn, nếu không đã không phải kết bái mà là hiến lên vô hạn ôn nhu.
– Nương nương!
Dương Khánh cúi đầu xấu hổ một tiếng.
– Hả?
Hạ Hầu Thừa Vũ giả vờ không vui hỏi lại một tiếng.
Dương Khánh lập tức thần tình co quắp, gian nan sửa lời:
– Tỷ tỷ!
Hạ Hầu Thừa Vũ lập tức ha ha khẽ cười, nhìn hướng Thanh Nguyên Tôn:
– Tôn nhi, còn không bái kiến cừu phụ?
Thanh Nguyên Tôn lập tức bước lên, chắp tay thở dài nói:
– Nguyên Tôn bái kiến cữu phụ!
Cữu phụ? Dương Khánh thật muốn khóc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 37 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/02/2020 03:29 (GMT+7) |