– Bọn họ muốn giúp Đằng Phi nhất thống Đông quân, vậy lại để bọn họ đánh thôi, mấy trăm triệu nhân mã của trẫm triệt xuất ra vừa lúc có thể rãnh tay. Đằng, Thành hai người chém giết lẫn nhau, đạo nhân mã tại Đông quân đã bị kéo chặt. Không bỏ được hài tử, làm sao bắt được soi, trên tay phản quân có đại lượng Phá pháp cung, mới có thể khiến cho Ngưu Hữu Đức không dễ dàng đắc thủ, tất khiến Ngưu Hữu Đức hao tốn đại lượng nhân mã. Lúc này còn sót lại nhân mã hai quân Khấu, Quảng, Phật lão đại lại xuất binh kiềm chế một hồi. Đến lúc đó đại quân của trẫm mới hiện thân, người cảm thấy khi ấy ai còn có thể kiềm chế được đại quân của trẫm? Ngươi cảm thấy trẫm còn có thể để Ngưu Hữu Đức tiếp tục hung hăng càn quấy như vậy mãi? Tưởng muốn mấy ngàn vạn Phá pháp cung kia, cũng phải xem hắn có mạng để lấy không cái đã!
Vũ Khúc hoảng nhiên đại ngộ, cũng ngấm ngầm tâm kinh, đến lúc đó Nam quân bị đánh tàn, Đông quân tự giết lẫn nhau cùng hao tổn không nhẹ, hai bên tất nhiên mặc cho bệ hạ cầm nắn phân hóa, còn sót lại hai nhà Khấu, Quảng căn bản vô lực đối kháng bệ hạ, lại có Phật chủ kiềm chế, sự tình tiếp đo không cần nghĩ cũng biết bệ hạ sẽ làm thế nào, đối mặt cường đại áp lực, bệ hạ hắn có thể dễ dàng cổ động Tây quân cùng Bắc quân nội loạn, lại thừa cơ tiến hành phân hóa, đến lúc đó tự quân chiếm cứ thiên hạ nhiều năm cũng vô lực đối kháng Thiên Đình!
– Bệ hạ anh minh, là thần ngu muội!
Vũ Khúc vội chắp tay hối tội.
Thanh Chủ chắp tay sau lưng, trầm ngâm nói:
– Đây cũng là Hạ Hầu gia bức ta, lúc Hạ Hầu Thác tại thế, có lão hồ ly kia coi chừng, trẫm khá là kiêng sợ, không dám khinh cử vọng động, cũng tìm không được cơ hội xuống tay. Chuyện ở lãnh cung, mới đầu trẫm cũng sờ không được đầu mối, làm không rõ sâu cạn của Tào Mãn, đồng dạng không dám khinh cử vọng động, hiện nay xem rõ ra, Tào Mãn so với lão tử hắn thì con kém xa, không ngờ dám gây ra chuyện động trời như vậy, cuối cùng cũng khiến trẫm nhìn đến cơ hội xuống tay. Chỗ đang sợ nhất của Hạ Hầu gia là ở xảo kình thần không biết quỷ không hay, làm ra chiến sự lớn như vậy, đại quân quét ngang hết thảy, trẫm muốn nhìn xem thử bọn họ còn muốn quấy phá bằng cách nào!
Vũ Khúc nói:
– Việc này nên cho Phá Quân biết, cũng để hắn hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ, có Phá Quân đi ra chủ trì tả đốc vệ.
Thanh Chủ ngăn lại nói:
– Kế hoạch này Phá Quân đã biết trước ngươi, trước để hắn ngẫn ở một bên đã, diễn kịch mà, phải làm cho thật một chút, Hạ Hầu gia thần thần quỷ quỷ, ai cũng không biết bọn họ bố trí bao nhiêu gian tế, nếu nói trong cơ cấu khổng lồ của cận vệ quân không có người của Hạ Hầu gia, trẫm tuyệt đối không tin, chuyện ở lãnh cung bị tiết lộ một cách kỳ quặc, chính là lời nhắc nhở nhãn tiền a. Đây cũng là muốn để tinh người một cái, sau khi trở về ngươi phải bí mật chuẩn bị bố trí, nghiêm phòng để lộ tin tức. Kế hoạch trọng đại thế này, ngay cả Tư Mã cùng Cao Quán ta đều giấu đi, không nghĩ xuất hiện lầm lẫn gì cả, hiểu chưa?
– Thần tuân chỉ!
Vũ Khúc chắp tay lĩnh mệnh, uất ức trong lòng trước đó đã được quét sạch.
Tị lộ phủ nguyên soái, tọa lạc tại phong thủy bao địa, hoàn cảnh ưu mỹ như tiên cảnh, nhưng chủ cư trong phủ sớm đã rời đi.
Trên lầu các, Hạ Hầu Thưa Vũ mê say nhìn quanh bốn phía, trong lòng không muốn rời đi, hoàn cảnh nơi này thực sự tốt hơn U Minh phủ tổng đốc quá nhiều.
Dương Khánh ở bên tỏ ý có thể rút quân, trong lòng rõ Thanh Nguyên Tôn cũng hơi không nỡ, địa bàn lớn như vậy, các loại tài nguyên lại phong phú, U Minh chi địa sẽ không sao bằng được, ít nhất về mặt khoách quân thì tiện lợi hơn rất nhiều, vứt bỏ không khỏi quá đáng tiếc, bao nhiêu có phần ngập ngừng nói:
– Bản đốc nghe nói, Đông quân bên kia đã tràn ngập không khí chiến tranh, hình như vương gia cũng muốn dụng binh, hậu phương hư không, chúng ta lưu lại ổn cố hậu phương cho vương gia, thế có được không?
– Điện hạ tiếp tục lưu lại nhân mã trong cảnh nội Nam quân mới là tìm phiền toái cho vương gia, bây giờ vương gia còn có thể kéo chặt đại quân Hoa Nghĩa Thiên, một khi cảnh nội Đông quân nổ ra chiến sự, nhân mã vương gia thật muốn tham chiến, liền không dễ dàng kéo chặt Hoa Nghĩa Thiên như vậy nữa, nhân mã bình định của cận vệ quân giết đến, điện hạ có thể ngăn nổi ư? Điện hạ lui về U Minh, vương gia chỉ cần phái một chi nhân mã phủ kín lối vào, Hoa Nghĩa Thiên liền không vào được, mà để điện hạ chiếm dụng vùng đất lớn như vậy, khắp nơi đều là lối vào, đến lúc đó vương gia cũng không lấy đâu ra nhân thủ giữ cửa cho điện hạ. Hoa Nghĩa Thiên chỉ là tiên phong, vì tiêu diệt điện hạ, bệ hạ thật đã xuất động hơn ba trăm triệu nhân mã, chí tại tất đắc a! Hiện nay binh lực điện hạ lại phân tán, liệu có kham nổi một kích không?
Dương Khánh nhàn nhạt một câu liền khiến tâm huyền Thanh Nguyên Tôn run lên, bị nghẹn cho không nói nên lời.
Vừa nghe hơn ba trăm triệu cận vệ quân, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng hơi run gan, vội vàng xoay người khuyên nhủ:
– Tôn nhi, cữu phụ người nói không sai, hạ lệnh triệt binh thôi!
Thanh Nguyên Tôn gật gật đầu, tức thì hạ lệnh triệt binh.
Nhưng rất nhanh liền dẫn tơi bắn ngược từ mặt dưới, nhân mã phân trú đong tại các nơi chính đang suy xét làm sao để chiêu binh mãi mã chiếm cứ tài nguyên, kết quả mông đít còn chưa ngồi ấm chỗ liền phải triệt binh, đương sơ hứa hẹn nói có Hạ Hầu gia ủng hộ không cần lo nỗi sợ về sau là đánh rắm ư? Không có lợi ích thế này, đương sơ ai còn muốn theo người tạo phản?
Thanh Nguyên Tôn nói như lời Dương Khánh dặn, bao với mặt dưới rằng đây chỉ là kế hoãn binh, chiến hoa tại Đông quân bên kia khả năng sẽ thiêu đến cảnh nội Nam quân, tạm thời tránh ra phong mang, bảo tồn thực lực mà thôi, hồi sau còn sẽ trở về.
Cũng may mà người U Minh đại quân dễ gạt gẫm, đều là nhân mã cận vệ quân chuyển đổi mà thành, nhiều năm nay Thanh Chủ một mực có ý khống chế U Minh đại quân, khiến cho năng lực giành lấy tình báo của những người này rất yếu, đều không có kinh doanh ra con đường tin tức của riêng mình, một ít tin tức giành được không khác người bình thường là bao.
Sau cùng những người này cũng hết cách, đành phải tuân mệnh triệt binh.
Làm xong việc này, ly khai hai mẹ con kia, lúc Dương Khánh từ trong đình viện đi ra thì đụng phải Tần Phóng đang đợi dưới mái hiên.
– Tình hình mặt dưới như thế nào?
Dương Khánh truyền âm hỏi.
Tần Phóng trả lời:
– Rất oán giận, nhưng cũng vẫn truyền lệnh thu gom nhân mã.
– Có thể động thủ, đừng giết Hạ Hầu Thừa Vũ.
Dương Khánh ném lại một câu rồi bước chậm mà đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 38 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/02/2020 11:29 (GMT+7) |