Xác nhận mặt dưới nhân mã đã bắt đầu tuân mệnh điều động thu gom, Thanh Nguyên Tôn thả xuống tinh linh ai thán một tiếng.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
– Tôn nhị cớ gì than thở?
Thanh Nguyên Tôn lắc đầu cười khổ:
– Con trai không cam tâm a!
Hiểu tâm tình của hắn, Hạ Hầu Thừa Vũ nói:
– Con không cần nản lòng, lần này không tính là suy sụp gì cả, nhớ lúc trẻ Ngưu Hữu Đức từng nhiều lần gặp khó khăn, mấy lần thiếu chút nữa thì mất mạng, nhưng người ta càng tỏa càng dũng, hiện nay đã thành Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, đó chính là tấm gương, chẳng lẽ con ta còn không bằng một giới thất phu? Hiện nay, chúng ta thế không bằng người, tránh không khỏi phải nhìn sắc mặt người khác. Tục thoại nói rất hay, lui một bước trời cao biển rộng!
Nói là nói vậy, nhưng khi sự tình đổ đến trên đầu nàng, nàng lại chưa hắn có thể lội lạc như thế.
– Mẫu thân nói đúng, là tâm thái con trai không đoan chính, chỉ là…
Bộ dạng Thanh Nguyên Tôn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhíu mày nói:
– Ta thực không nghĩ thông đến cùng Hạ Hầu gia là nghĩ thế nào, chúng ta nguyện ý chủ động ý phụ, đã có lòng phù trì, cớ gì ở chính giữa còn phải cách lên Ngưu Hữu Đức?
Vừa mới đầu còn tỉnh tỉnh mê mê, nhất thời kích phẫn mà khởi binh, lúc này cũng ẩn ẩn phát giác được tựa hồ một mực đang bị Ngưu Hữu Đức bên kia dắt mũi mà đi, nhưng thế cục căn bản không phải do hắn tới làm chủ, đi tới một bước này có lẽ đã không có quá nhiều tuyển chọn.
Dưới lầu, Tần Phóng thân mặc chiến giáp, dẫn theo mấy chục người từ cuối hàng lảng bước nhanh mà đến.
Đi tới dưới lầu các, Nga Mi tư trong mấy tên thị nữ tùy tùng bên ngoại đi ra vươn tay ngăn cản lại, nói:
– Tần tướng quân có chuyện gì, để lão nô vào thông báo trước!
Ánh mắt lại đánh giá đám người tay cầm đao thương sau lưng hắn.
Ai ngờ, Tần Phóng cơ hồ không nói hai lời, bội kiếm giữa eo đột nhiên rút xuất vỏ, thuận thế quét kiếm chém tới, mang ra một chùm huyết hoa.
Hoàn toàn ra ngoài ý liệu, Nga Mi không kịp có phản ứng nào, tròng mắt mở to, trong mắt đầy vẻ khó mà tin tưởng, từ sườn phải tới vai trái đã bạo ra một vệt máu dài ngã vật xuống đất.
Máu tươi bắn tới, Tần Phóng cũng không tránh né, mặc cho phun tại trên người.
Mấy tên thị nữ mặt sau bị kinh ngốc, đao thương sau người Tần Phóng lập tức hướng tới nhưng thị nữ kia thích sát mà đi, đám thị nữ đã hơi có giới bị tấn tốc lách mình, đồng thời kêu rít lên:
– Có thích khách, có thích khách…
Mấy chục người đuổi giết mà đi.
Kiếm phong mang theo máu thịt tung bay, Tần Phong nghiêng kiếm trong tay từng bước đi lên lầu các.
Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn trên lầu chợt cảm thấy đầu óc mơ hồ, một người lắc lắc đầu, một người dung ngón tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bỗng nghe mặt dưới có tiếng kêu rít, hai mẹ con đồng thời cả kinh. Song song đứng lên, thân hình Hạ Hầu Thừa Vũ hơi nghiêng, Thanh Nguyên Tôn thì té ngồi lại trên ghế, dùng sức vỗ vỗ lên đầu.
Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên nhìn chăm chăm đồ ăn trên bàn, bộ dạng sợ đến hồn phi phách tán:
– Đồ ăn có độc! Người đâu…
Kêu liền mấy tiếng mà không có phản ứng, đang muốn làm phép lại phát hiện pháp lực trì trệ khó mà phát động, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, Hạ Hầu Thừa Vũ lập tức loạng choạng đến bên người Thanh Nguyên Tôn, đỡ tay nhi tử, nói:
– Tôn nhi, mau đi!
Hai mẹ con loạng choạng rời tiệc, đi không bao xa, sau người truyền đến một tiếng trầm trầm:
– Nương nương, điện hạ, hai người muốn đi đâu?
Hai mẹ con quay mặt vừa nhìn, ánh mắt rơi đến bảo kiếm rỉ máu trên tay Tần Phóng, lập tức đầy mặt kinh khủng.
– Đi mau!
Hạ Hầu Thừa Vũ đẩy con trai một cái, thân người ngăn ở mặt trước, chỉ vào đối phương quát mắng nói:
– Lớn mật! Tần Phóng, người muốn làm cái gì?
Tiếng đánh nhau dưới lầu rất nhanh liền lắng lại, một tiếng kêu thảm thê lương cuối cùng vang lên, Thanh Nguyên Tôn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cầu thang dưới lầu có một thiếp thân thi nữ của mình bị một đao chém bay đầu. Lần đầu tiên trong đời trải qua binh biến như vậy, hồn hắn bị dọa cho bay đâu mất, sắc mặt trắng bệch, cũng không cố được mẫu thân, lảo đảo bỏ chạy đi.
Tần Phóng lật tay cầm kiếm, vung tay “bá” một tiếng ném kiếm mà ra, kiếm quang vút lên lướt qua bên người Hạ Hầu Thừa Vũ.
– A!
Lại một tiếng kêu thảm.
Tiếng kêu quen thuộc kia khiến Hạ Hầu Thừa Vũ run run quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Nguyên Tôn đã bị bao kiếm quăng ra vừa nãy xỏ xuyên sau lưng, đính trên một cây cột cạnh cầu thang, máu tươi tí tách ri xuống, tay chân giãy giụa, lại không cách nào thoát được, ôm lấy cây cột gắng vùng vẫy một hồi, run rẩy kêu lên:
– Mẫu hậu cứu ta… Cứu ta…
Hạ Hầu Thừa Vũ hai mắt như muốn nứt, sợ đến té ngồi trên đất, nghe được bên người có tiếng bước chân đi tới, quay đầu vừa nhìn, thấy là Tần Phóng, vươn tay ngăn lại, lệ quát:
– Ngươi muốn tạo phản ư?
Tần Phóng từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, hờ hững nói:
– Tạo phản là hai mẹ con các ngươi, lại lừa cả chúng ta! Vốn cho là đi theo mẹ con các ngươi có thể liều được tiền đồ, ai ngờ… Lui về U Minh? Thế mà các ngươi cũng nghĩ ra được, người cảm thấy Thiên Đình còn sẽ lấy ra bổng lộc nuôi U Minh đại quân ư? Mẹ con các ngươi lấy cái gì ra để nuôi nhiều nhân mã như vậy?
Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn hướng mấy tương lĩnh khác cũng đang nhìn chằm chằm minh, lớn tiếng nói:
– Có người sẽ cung cấp tài nguyên, chỉ cần bản cung mở miệng, Thiên vương chưởng lệnh Nam quan nhất định sẽ cho, còn có Hạ Hầu gia, giết hắn cho ta, giết hắn cho ta, nhanh cứu điện hạ!
Tần Phóng cười lạnh một tiếng:
– Nếu đã hy vọng người khác tới nuôi, chúng ta còn tất phải nghe mẹ con các ngươi ư?
Nói xong tiếp tục đi tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 38 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/02/2020 11:29 (GMT+7) |