Lục bà bà khom người ứng tiếng, chống trượng đi tới trước mặt Hạ Hầu Thừa Vũ, vẻ mặt cảm khái vạn phần, còn tưởng Hạ Hầu Thừa Vũ đã bị giết, ai ngờ vẫn còn sống. Bà ta không thể ngờ được Miêu Nghị lại sẽ bỏ qua cho Hạ Hầu Thừa Vũ, giết trượng phu của Hạ Hầu Thừa Vũ, giết nhi tử của Hạ Hầu Thừa Vũ, kiêu hùng như thế lại không nhổ cỏ tận gốc, lại bỏ qua cho Hạ Hầu Thừa Vũ, thực khó mà tin tưởng.
Nhìn thấy Lục bà bà, Hạ Hầu Thừa Vũ dần dần hoãn thần lại, chảy nước mắt, lẩm bẩm nói với Lục bà bà:
– Bọn họ giết tôn nhi, nghe nói còn giết bệ hạ, vì sao Hạ Hầu gia không giúp ta, vì sao không giúp ta.
Dần dần thất thanh khóc rống, quỳ gục dưới chân Lục bà bà, ôm lấy đui Lục bà bà khóc đến tê tâm liệt phế.
Lục bà bà lấy tay vỗ về đầu nàng:
– Đừng khóc, đừng khóc, còn sống là tốt, còn sống là tốt, mọi thứ đều đi qua, sống sót cho tốt…
Hơn trăm tội phi không rời bỏ Lục ương viên cũng cảm khái vạn phần, cũng không nghĩ tới Hạ Hầu Thừa Vũ cư nhiên còn sống, càng không nghĩ tới thiên hậu nương nương cậy vào thế lực nhà mẹ đã hoành hành ngang ngược trong cung năm đó lại cũng luân lạc tới Lục ương viên, thậm chí còn thảm hơn các nàng. Dù cho lùi một vạn bước mà nói, bằng tư sắc của các nàng, nếu sau này không muốn ngẩn ở trong Lục ương viên, chưa hẳn không tìm được nam nhân thích hợp mang lại cuộc sống mới cho các nàng, mà Hạ Hầu Thừa Vũ tư sắc thì không có, cộng thêm địa vị đặt ở kia, chắc không nam nhân nào dám trêu chọc, cũng không có khả năng sống sót ly khai Lục ương viên, đời này sợ là phải van thân chốn này.
Tóm lại ai cũng đều có cảm khái, đều đã từng là quý nhân phú lệ đường hoàng chốn Thiên cung, chuyển mắt một cái, hết thảy vinh hoa phú quý tan thành mây khói, từng người luân lạc làm nô…
Hoang vu sa mạc, trong hư không không ngừng xe nứt, đột nhiên bay ra một quần bóng đen chi chi chít chít, phi hành tọa kỵ bị buộc lên dây xích nhiều đến đếm không xuể, không biết đang kéo thứ gì. Rất nhanh, từ trong hư không không ngừng xé nát kia lộ ra một tòa bàng nhiên đại vật, phảng phất muốn xé toang lối vào Thái cổ, phá mở hư không mà ra.
Cuối cùng bàng nhiên đại vật kia lộ ra hình dáng, cà tòa Thiên cung khổng lồ cứ thế tiến vào trong Thái cổ.
Thiên cung vừa lộ diện trong Thái cổ, phi hành tọa kỵ kéo ở mặt trước rõ ràng hơi mất sức chìm xuống, Thiên cung cũng chợt nghiêng lệch một cái, nhân viên giá ngự phi hành tọa kỵ lớn tiếng thét to phi mã dưới chân, phi mã liều mạng kéo lại, mấy chục con cự long ở tiền phương cung đột nhiên gắng sức kéo lên.
Phải đến lúc vô số phi mã đồng thời vận sức, mới thấy Thiên cung lơ lửng giữa trời chầm chậm khôi phục bình hành, chầm chậm bay về phía trước.
Vô số phi mã buộc lên dây xích che khuất bầu trời, kéo theo Thiên cung khổng lồ, nhận rõ phương hướng rồi dần dần gia tốc.
Nhưng có gia tốc cũng không khả năng nhanh quá tốc độ thôi tiến trong tinh không, người trong Thiên cung ngẩng đầu nhìn vào điểm cuối của vô số dây xích, tăng đàn phi hành tọa kỵ che rợp bầu trời, trường diện vô cùng tráng quan.
Bốn phía còn có rất nhiều nhân mã giá ngự phi hành tọa kỵ tuần thị cảnh giới.
Phục Thanh cùng Ưng Vô Địch cũng ở trong đó, hai người thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, lúc ở trong tinh không thì còn đỡ, nhưng đặt chân đến nơi này, tình hình trước mắt mới thực sự khiến người ta cảm thụ được cái gì gọi là hao người tốn của.
Ưng Vô Địch không khỏi truyền âm cảm thán nói:
– Trước không phải nói muốn trùng kiến Thiên cung ư? Vì sao đột nhiên lại thay đổi ý định, hao phí cự đại nhân lực vật lực như thế, chỉ vì muốn dời Thiên cung tới nơi này ở, cuối cùng là bệ hạ muốn làm cái gì?
Phục Thanh khẽ trả lời:
– Có lẽ là tu luyện ở chỗ này tiện lợi, có lẽ là tên Bạch nương từ Thần hồn cảnh kia khiến bệ hạ kiêng sợ, mới di dời đến đây, cho dù Bạch nương tự xông vào, thực lực cũng bị hạ thấp, dễ dàng sẽ tương đối đối phó.
Ưng Vô Địch:
– Cái đó thì liên can gì đến chuyện phải di dời cả Thiên cung theo? Hoàn toàn có thể trưng kiến mới trong Thái cổ, nào cần phí sực như vậy.
Phục Thanh lắc lắc đầu, cũng nghĩ không rõ ràng mục đích của Miêu Nghị.
Trên thực sự rất nhiều người đều nghĩ không rõ ràng, nhưng việc này không tính là chạm đến lợi ích của bọn họ, cộng thêm đây lại là đạo thiên chỉ định đoạt trung khu Thiên Đình đầu tiên kể từ khi Miêu Nghị chính thức chưởng khống thiên hạ, nên không người nào dám ngăn trở qua cương liệt…
Ba năm, sau khi tiến vào Thái cổ, phải mất ba năm thì tòa Thiên cùng bàng nhiên đại vật này mới đến được địa điểm tọa lạc được định sẵn.
Trong khoảng thời gian này vô số nhân mã cùng tọa kỵ bị thay đổi tùy theo một tiếng ‘Ông’ trầm muộn chấn xuống đại giá, quá trình di dời Thiên cung hao phí cự đại nhân lực vật lực cuối cùng đã được định chi.
Tòa Thiên cung khổng lồ tọa lạc ở chính giữa ba tòa dãy núi.
Nhất thời, trên không rồng bay phượng múa, đủ các loại phi hành tọa kỵ được giải thoát khỏi trói buộc từ dây xích, bay vút lên rợp trời.
Đợi đến bầy phi mã kéo Thiên cung bay trên không gần ba năm tán đi, không ít người bước lên lâu đài, nhìn ra phiến thế giới mới này.
Miêu Nghị đứng trên lâu đài cao, tay đặt lên lan can, mặt không biểu tình.
Trong Lục ương viên mới dựng lên nơi xa, rất nhiều người cũng đang ngắm nhìn kỳ quan Thiên cung tọa lạc.
Dùng mấy năm chinh tri, tà khí tự ngược trong thái cổ đã bị áp chế, tuy muốn để mặt đất Thái cổ hoàn toàn khôi phục còn phải mất không ít thời gian, nhưng đã thoáng xuất hiện màu xanh của cây cỏ, trong Lục ương viên cây lá tốt tươi, bừng bừng sinh cơ.
Sơn thần, thổ địa, hà bá các nơi trong Thái cổ sớm đã toàn bộ đến nơi, sớm đã bắt đầu thực hiện chức trách trong lãnh địa của mình, làm tại mắt quan sát bốn phương tám hướng cho Thiên cung mới vừa tọa lạc.
– Truyền chỉ, triệu tập nhân viên theo danh sách định sẵn, ba tháng sau chính thức triều hội.
Miêu Nghị đứng bên lan can nhìn ra xa xa, trầm giọng hạ lệnh một tiếng.
– Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Tin tức vừa ra, tu sĩ trong thiên hạ nghênh cổ chờ đợi, đây là lần triều hội chính thức đầu tiên kể từ khi tân nhiệm Thiên đế chưởng khống thiên hạ, ai cũng biết lần triều hội này có ý nghĩa thế nào.
Thời gian hơn ba năm, dư nghiệt Thanh, Phật tuy chưa được quét dọn toàn bộ, nhưng chí ít đã bị thanh tra gần hết, tiếng nói phản đối trong thiên hạ đa bình diệt, là thời điểm chính thức khai triều đặt định cơ sở.
Thời gian hơn ba năm, các hạng mục chuẩn bị đã được Thiên cung hoàn thành gần xong, tất cả mọi người đều hiểu, lần chính thức triều hội này hẳn sẽ chính thức xác định một số chức vị quan trọng, quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Rất nhiều người đều đang nghe ngóng tứ xứ, muốn xem xem người nào nhận được thiên chỉ tham gia triều hội, tự nhiên chỉ người được mời tham gia mới có khả năng đứng trong triều đường.
Đương nhiên, cũng có người sớm đã biết rõ về chức vị của bản thân, rốt cuộc có rất nhiều chuyện không phải cả nhân Miêu Nghị muốn làm thế nào cũng được, trước đó tất phải bàn bạc cùng nhân viên tướng quan.
Triều hội chính thức bắt đầu, cũng đồng nghĩa với quy tắc mới được xác lập, làm sao có thể không khiến người trong thiên hạ chú ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 39 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2020 03:29 (GMT+7) |