Dưới tàng cây hòe mát mẻ, không khí rất tốt, phong cảnh xinh đẹp, mọi người có cảm giác như mới gặp đã thân.
Đương nhiên đây chỉ là ứng đối qua loa ngoài mặt, nếu thật sự mới gặp đã thân mới là chuyện lạ.
– Tệ nhân Đồng Nhân Mỹ, là…
Đồng Nhân Mỹ đang muốn tự giới thiệu mình chính là tọa đường trưởng lão Lam Ngọc môn.
Ai ngờ Miêu Nghị nhìn mọi người chắp tay một cái lại bỏ qua không thèm để ý tới lão, lại nhìn Hồng Trường Hải cười ha hả nói:
– Hồng trưởng lão, rốt cục lại gặp mặt, Miêu Nghị đặc biệt tới bái phỏng, vì sao núp ở phía sau như vậy, chẳng lẽ Miêu mỗ có chỗ nào đắc tội?
Hiện trường yên tĩnh, ánh mắt của tất cả người Lam Ngọc môn nhìn về phía Đồng Nhân Mỹ. Đồng Nhân Mỹ đang ôm quyền giống như con vịt bị bóp cổ, câu nói kế tiếp chưa nói ra miệng, phát hiện mình lại bị Miêu Nghị làm như không thấy, sắc mặt sa sầm, cực kỳ lúng túng buông hai tay xuống.
Bất quá sắc mặt lão rất nhanh khôi phục bình thường, còn lộ vẻ vui vẻ nghiêng người nhường đường, để cho Miêu Nghị tiến tới gặp mặt hàn huyên với Hồng Trường Hải ở phía sau.
Chiêm Lập Tùng bên cạnh lặng lẽ truyền âm với Đồng Nhân Mỹ:
– Người này quá mức vô lễ, bất quá là một mã thừa nho nhỏ, hắn tự cho mình là ai chứ, dám không nể mặt sư huynh…
– Không sao, có thể hắn còn chưa biết thân phận của ta.
Đồng Nhân Mỹ tỏ vẻ rộng lượng.
Miêu Nghị chủ động nắm tay Hồng Trường Hải nói cười vui vẻ, đối với người bên cạnh có thể nói là làm như không thấy.
Cuối cùng vẫn là Hồng Trường Hải chủ động giới thiệu bọn Đồng Nhân Mỹ cho Miêu Nghị, Miêu Nghị nghe vậy kinh hãi nói:
– Hồng trưởng lão, tọa đường trưởng lão Lam Ngọc môn không phải là lão sao?
– Năng lực Hồng mỗ có hạn.
Hồng trưởng lão lộ vẻ xấu hổ.
– Đồng trưởng lão Đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, thứ cho Miêu mỗ mới vừa rồi không biết, cho nên đắc tội!
Miêu Nghị vội vàng hành lễ xin lỗi.
Thật ra hắn cố ý làm như vậy, không phải chỉ đơn thuần là nể mặt Hồng Trường Hải, mà là nơi này có quá nhiều người tu vi cao hơn hắn. Hắn chỉ muốn cho mọi người hiểu, tu vi các ngươi cao hơn nữa cũng bằng vô dụng, ta cũng không coi các ngươi ra gì.
Có lúc cần phải tỏ ra tự cao tự đại, nếu không một mình đi tới nơi này hạ mình quá mức sẽ khiến cho mọi người cảm thấy bất quá mình chỉ có như vậy, hết thảy sẽ không coi mình ra gì.
Có những trường hợp chính là như vậy.
Khí thế hắn mạnh mẽ như vậy, cho dù là người ta không vui nhưng cũng có thể bỏ qua. Bởi vì đã biết hắn không coi mọi người ra gì, nếu ai dám buông lời mạo phạm sợ rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, lúc ấy làm cho mọi người đều không xuống đài được.
Nếu hắn lui một bước, người ta sẽ cho rằng hắn biết thân biết phận, tự nhiên sẽ lấn tới một bước, e rằng chưa chắc sẽ khách sáo với hắn, nói trắng ra lúc ấy sẽ khi dễ hắn.
Làm như hiện tại, mặc dù đa số người không thích Miêu Nghị nhưng vẫn sẽ tự an ủi ở trong lòng, không so đo với loại người như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải chắp tay hành lễ với hắn.
– Đại nhân khách sáo!
Đồng trưởng lão xoay người, đưa tay ra mời:
– Nghe nói Đại nhân tới đây, chưởng môn đã xuất quan, mời!
– Đồng trưởng lão mời!
Miêu Nghị khách sáo đáp lại, đi theo bên cạnh.
Người Lam Ngọc môn hai bên tách ra nhường đường, đi theo hai người leo lên thềm đá từng bước một, vểnh tai lắng nghe hai người trước mặt cười nói.
Leo lên bậc thềm thật dài tới một dãy tường ngăn bao quanh, vượt qua tường lại là bậc thềm thật dài, cuối cùng mới nhìn thấy đại điện Lam Ngọc môn sau một mảnh đất trống trải.
Mọi người tới dưới bậc thềm đại điện, phần lớn chủ động đứng lại, còn lại một ít người có tư cách đăng đường nhập thất đi tiếp.
Bước vào bên trong cửa điện, chỉ thấy bên dưới pho tượng tổ sư gia Lam Ngọc môn có một chiếc ghế trống, có lẽ là ghế chưởng môn, bất quá chưởng môn còn chưa tới.
Miêu Nghị cũng có thể hiểu được chuyện này, chưởng môn người ta đại biểu mặt mũi của Lam Ngọc môn, phái trưởng lão phía dưới nghênh đón mình đã coi như là hết sức nể mặt. Nếu đường đường chưởng môn ngồi ở đây chờ đợi một mã thừa như hắn là chuyện không có khả năng, Miêu Nghị còn chưa có tư cách này.
Chỉ sợ sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi tới cũng là như vậy, suy đoán cũng chỉ có Dương Khánh tới mới có thể khiến cho chưởng môn Lam Ngọc môn đích thân ra đón.
Đệ tử Lam Ngọc môn vào điện đầu tiên vẻ mặt trang nghiêm cúi người hành lễ trước tổ sư gia, Miêu Nghị không cúi người chào, nhưng cũng liên tục chắp tay xá ba cái tỏ vẻ tôn kính.
Kế tiếp chính là chờ, chờ không bao lâu, một đồng tử lộ diện từ cửa hông sau điện, thanh âm trong trẻo:
– Chưởng môn pháp giá đáo!
Mọi người cùng kêu lên:
– Cung nghênh chưởng môn!
Lần này Miêu Nghị không cần hô theo.
Sau đó một nam tử trung niên thân mặc huyền y, đầu đội lễ quan hiện thân, chính là chưởng môn Lam Ngọc môn Phong Hải.
Thoạt nhìn Phong Hải trẻ tuổi hơn các trưởng lão nhiều, bất quá tu vi ngược lại cao hơn các trưởng lão, khí độ cũng bất phàm, đi lên ghế ngồi xuống, hai vị đồng tử đứng hầu hai bên.
Phong Hải Ngồi xuống ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn về phía Miêu Nghị, hắn chắp tay nói:
– Miêu Nghị ra mắt Phong chưởng môn.
Phong Hải cười nói:
– Đại nhân đường dài bôn ba cực khổ, mời ngồi!
Lập tức có đệ tử Lam Ngọc môn dời tới một cái ghế để bên dưới, mời Miêu Nghị ngồi xuống, những người khác ở trong đại điện không có tư cách ngồi, Miêu Nghị có tư cách không phải là bởi vì thực lực của hắn, mà là tôn trọng chỗ dựa của hắn, không thể để cho hắn đứng mà nói chuyện được.
– Không biết Đại nhân quang lâm Lam Ngọc môn ta vì chuyện gì?
Phong Hải hỏi.
– Chuyện này…
Miêu Nghị nhìn mọi người xung quanh, chuyện của mình cũng không tiện nói trước mặt mọi người, bèn đáp:
– Một chút chuyện riêng muốn quấy rầy Hồng trưởng lão, không ngờ kinh động tới pháp giá Phong chưởng môn, vô cùng có lỗi.
Mọi người lập tức hiểu là không tiện nói công khai, ánh mắt Phong Hải dừng ở Hồng Trường Hải một chút, cũng không hỏi nhiều.
Kế tiếp cũng chỉ tùy tiện khách sáo đôi câu, muốn cho Phong Hải một chưởng môn tôn sư bồi tiếp Miêu Nghị chỉ là một mã thừa nho nhỏ thân thiết hơn đó là không thể nào, đúng là Miêu Nghị còn chưa có thực lực đó, người ta đi ra cũng chỉ là biểu đạt ý tôn trọng quan viên như hắn mà thôi.
Sau khi Phong Hải căn dặn Đồng Nhân Mỹ chiêu đãi khách quý cho tử tế, bèn rời đi dưới sự cung tiễn của mọi người.
Hồng Trường Hải trong đại điện cung tiễn cơ mặt giật giật, Miêu Nghị đã nói có chuyện riêng muốn thương lượng với mình, nhưng chưởng môn lại lệnh cho Đồng Nhân Mỹ chiêu đãi…
Đường đường Lam Ngọc môn tự nhiên không thiếu biệt viện chiêu đãi khách nhân, Đồng Nhân Mỹ đích thân bồi tiếp Miêu Nghị vào ở biệt viện.
Đại viện tường cao, cổ thụ sum suê, tiểu kiều nước chảy, giả sơn non bộ, đình đài thủy tạ, phong cảnh thanh u. Tuy nhỏ nhưng hết sức đầy đủ, là một nơi yên tĩnh thanh nhã, dùng để chiêu đãi khách nhân là cực kỳ thích hợp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |