Vốn y còn muốn lệnh cho thị nữ mời cả Hồng Miên tới, nhưng Hồng Miên đã nói không đến, nếu báo cho Hồng Miên mình lo lắng, vạn nhất không có chuyện gì chắc hẳn sẽ bị Hồng Miên coi thường, sợ là danh tiếng nhát gan sợ chuyện sẽ truyền tới tai Tần Vi Vi rất nhanh, cho nên mới nhịn không nói.
Một tên thị nữ ứng tiếng nhanh chóng rời đi.
Mấy người dọc theo đường núi không bao xa, tên thị nữ kia trở lại, sau lưng có tám người đi theo cùng.
Miêu Nghị chẳng qua là quay đầu lại liếc nhìn, tiếp tục đi cùng Công Tôn Vũ vừa nói vừa cười.
Đi xuyên qua phong cảnh núi rừng thanh tú xinh đẹp, Miêu Nghị vốn định đi xa một chút, nhưng Công Tôn Vũ không muốn đi xa. Nhất là thấy Miêu Nghị muốn đi xa một chút, y càng không muốn rời khỏi Trường Thanh động quá xa, chỉ nói nơi xa không có phong cảnh gì đẹp mắt, nên cứ dẫn Miêu Nghị đi vòng vèo xung quanh Trường Thanh động.
Ý đồ của cả hai người đều có liên quan tới Hồng Miên, một kẻ không muốn để cho Hồng Miên nghe được động tĩnh mình làm chuyện xấu, người kia lại sợ quá xa Hồng Miên không nghe được.
Miêu Nghị đi dọc đường thỉnh thoảng tán dương cảnh sắc xung quanh xinh đẹp, tới lúc mặt trời lên cao, mọi người tới dưới bóng một cây cổ thụ ngồi xuống, dưới tàng cây có bày sẵn bàn đá đơn giản.
Hai vị thị nữ nhanh chóng bố trí một ít thức ăn và rượu, Miêu Nghị và Công Tôn Vũ mặt đối mặt ngồi xuống, nâng chén cười nói, sau lưng là người của mình đứng hầu.
Sau khi tán gẫu một hồi, Miêu Nghị bắt đầu nói vào chính đề:
– Công Tôn động chủ, Miêu mỗ có một thỉnh cầu quá đáng, muốn mượn của ngươi một ít đồ…
Công Tôn Vũ lộ vẻ đề phòng hỏi:
– Không biết Miêu huynh đệ muốn mượn cái gì?
Miêu Nghị thở dài:
– Ôi, hẳn ngươi cũng biết tình huống Đông Lai động ta, phải nuôi quá nhiều nhân mã, hàng năm tiêu hao thật sự quá lớn, năm nay chi nhiều hơn thu, cho nên muốn tìm Công Tôn động chủ mượn một ít Nguyện Lực Châu.
Công Tôn Vũ thiếu chút nữa phun vào mặt hắn, ngươi không nuôi nổi nhân mã còn nuôi nhiều như vậy, muốn tìm ta mượn Nguyện Lực Châu nuôi nhân mã của ngươi, lời như vậy ngươi cũng có thể nói ra được sao?!
Bất quá y cũng không phải người ngu, coi như là đã nhìn ra tên này không hài lòng chuyện ngày hôm qua mình nói lời xin lỗi, nói mượn là giả, muốn kiếm chác chút bồi thường mới là thật. Hắn đã cố tình tránh mặt Hồng Miên mới đưa ra yêu cầu này, xem ra hôm nay mình không bỏ ra một chút, có lẽ hắn sẽ không chịu bỏ qua.
Huống chi Miêu Nghị nói là mượn, ít nhất ngoài mặt vẫn còn để thang cho y xuống đài, về phần sau này có trả hay không nhất định là vấn đề.
Thôi, coi như là bỏ tiền tiêu tai! Công Tôn Vũ hít sâu một hơi, lại thối lui một bước, nặn ra nụ cười nói:
– Không biết Miêu huynh đệ muốn mượn bao nhiêu, hiện tại ta cũng đang thiếu thốn, không có nhiều lắm…
Miêu Nghị cười nói:
– Không nhiều lắm, cho ta mượn hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm vậy là đủ rồi.
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phương cố nhịn cười, La Song Phi ngược lại không có phản ứng quá lớn, dường như y không hiểu rõ lắm hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm đối với một động phủ có ý nghĩa như thế nào.
Mà mọi người sau lưng Công Tôn Vũ lại trợn trừng đôi mắt. Công Tôn Vũ cũng trợn mắt há mồm, y đã nói trước để chận miệng Miêu Nghị, nói mình đang thiếu thốn, không thể có nhiều, không ngờ rằng Miêu Nghị vẫn đòi một con số nhiều như vậy.
Công Tôn Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười nói:
– Miêu huynh đệ đang nói đùa đó sao, một năm Trường Thanh thành cũng bất quá nộp lên chừng một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, trừ thu hoạch hàng năm, một năm Trường Thanh động còn lại hai thành cũng chỉ có chừng hai mươi viên, ta đi đâu lấy hai trăm viên cho ngươi mượn?
Miêu Nghị khoát tay nói:
– Công Tôn động chủ hiểu lầm ý của tại hạ rồi, cũng không phải là muốn ngươi cho ta mượn một lần, mà là hàng năm cho ta mượn hai mươi viên, cho ta mượn mười năm là được.
Đã nói đến nước này rồi, La Song Phi cũng hiểu rõ ra, mím môi thật chặt, đôi mày rậm nhướng nhướng, rốt cục sắc mặt đã trở nên hớn hở vui tươi.
Cơ mặt Công Tôn Vũ giật giật, ngươi mượn hết như vậy, động ta lấy gì mà dùng?!
Chuyện liên quan đến ích lợi tất cả mọi người ở Trường Thanh động, rốt cục phía sau y có người không nhịn được lên tiếng:
– Miêu mã thừa, có phải ngươi đang nằm mơ hay không, hàng năm Trường Thanh động cũng thu hoạch bất quá chỉ hai mươi viên, ngươi mượn mười năm như vậy, hẳn là bọn ta cũng bị mất thu nhập mười năm.
Người nói chuyện tên là Đào Nhữ Bình, chính là lão nhân lần trước lên tiếng uy hiếp Nguyên Phương ở Trấn Hải sơn.
Lần trước lão dám không coi Diêm Tu ra gì, lần này lại dám gọi thẳng Miêu Nghị là mã thừa, tự nhiên là có chỗ dựa. Lão dựa vào tu vi Bạch Liên cửu phẩm của mình, còn có Kiếm Ly cung ở sau lưng, bằng tu vi của lão dưới tình huống mật ít ruồi nhiều không có cách nào khác mới phải khuất thân phục vụ cho một động, thật sự không coi Miêu Nghị ra gì.
Thời điểm Dương Khánh chiêu thu đệ tử ba đại môn phái, đệ tử ba đại phái cũng rất thèm muốn cơ hội này, lúc nội bộ cạnh tranh tự nhiên là đệ tử có thực lực sẽ thắng. Mọi người cũng không quan tâm khởi điểm thấp kém, đều tin tưởng bằng vào tu vi của mình sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngoi lên cao, như vậy đã khiến cho thực lực dưới quyền Dương Khánh tăng mạnh.
Từ điểm Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn cũng có một tên Bạch Liên thất phẩm đệ tử tồn tại ở Trường Thanh động là có thể thấy được.
Nguyên Phương cũng lập tức âm thầm truyền âm nói cho Miêu Nghị biết, lão nhân này chính là kẻ lần trước buông lời vô lễ ở Trấn Hải sơn.
Lão không biết Miêu Nghị há có thể không biết Trường Thanh động không có nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, chỉ là muốn cố ý chọc giận đối phương, nếu như đối phương không mắc bẫy, hắn sẽ nói ra lời khó nghe hơn nữa. Không ngờ rằng lập tức đã có người mắc bẫy, đỡ tốn công mình, lập tức trừng mắt nhìn đối phương, hỏi:
– Lão là người của môn phái nào?
Đây là biết rõ còn hỏi, từ phục sức đối phương và sau lưng cắm bốn thanh kiếm là có thể nhìn ra.
Đào Nhữ Bình ngạo nghễ nói:
– Kiếm Ly cung!
– Kiếm Ly cung nhằm nhò gì!
Miêu Nghị lên tiếng coi thường, lộ vẻ khinh bỉ nói:
– Có dám động đến một cọng tóc của bản mã thừa chăng?
Lời này vừa nói ra, ba tên đệ tử Kiếm Ly cung cùng tiến lên trước một bước, ai nấy lộ vẻ giận dữ, đối phương lại dám lên tiếng vũ nhục sư môn mình, Đào Nhữ Bình chỉ thẳng vào Miêu Nghị, tức giận nói:
– Chỉ là một tên mã thừa nho nhỏ lại dám buông lời cuồng ngạo, nếu không nói lời xin lỗi, cho dù là động chủ nể mặt ngươi, nhưng chúng ta cũng sẽ không sợ ngươi!
Kiếm Ly cung thật sự là không dám động tới Miêu Nghị một cách trắng trợn không kiêng nể, nhưng ba người bọn lão đã là thành viên bên trong quy tắc, huống chi thân phận Miêu Nghị chỉ là mã thừa, cũng không phải là thượng quan, đúng là không có gì phải sợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |