– Lợi hại thật, ngươi lấy từ đâu ra những “tiểu tử” này vậy?
Miêu Nghị cũng hết sức vui mừng, không có thời gian nói nhảm với đối phương, phát hiện mình có hơi đánh giá thấp thực lực đám tiểu Đường Lang, nhất thời yên lòng, định thao túng tiểu Đường Lang quay về cứu viện, đuổi theo bầy Phệ Tâm Bức.
Trước mắt tiểu Đường Lang vẫn không có biện pháp giao thủ với tu sĩ, nếu không trở lại gặp phải tay bọn Cổ Tam Chính, vậy nhất định phải chết.
Tiểu Đường Lang lập tức đuổi giết trở lại, xông vào trong bầy Phệ Tâm Bức điên cuồng tru diệt. Một con tiểu Đường Lang bay đến sau lưng một con Phệ Tâm Bức, vừa vung càng đâm vào gáy đối phương đã chuyển hướng, tung cánh bay về phía một con Phệ Tâm Bức khác.
Bọn Miêu Nghị chạy trên mặt biển như điên, bầy dơi bay phía sau nhanh chóng thu ngắn khoảng cách. Tiểu Đường Lang đại khai sát giới giữa bầy dơi, dần dần xông về phía con dẫn đầu, ngăn cản bầy dơi đuổi theo bọn Miêu Nghị đang chạy thục mạng trước mặt.
Trên đường bầy Phệ Tâm Bức bay đuổi theo bọn Miêu Nghị, từng con dơi bị đám tiểu Đường Lang giết chết rơi xuống lả tả không ngừng. Lúc đuổi gần đến bọn Miêu Nghị vòng quanh bay lượn tấn công, hơn một ngàn con Phệ Tâm Bức chỉ còn lại có mười mấy con lưa thưa, bị đám tiểu Đường Lang nhanh chóng đánh chết.
Một con Phệ Tâm Bức nhắm mặt Miêu Nghị bắn tới, một con tiểu Đường Lang lập tức chặn đường, bổ đứt đầu con Phệ Tâm Bức kia cách Miêu Nghị mười mấy thước.
Khoảng cách gần hai ngàn thước truy kích ngắn ngủi, hơn một ngàn con Phệ Tâm Bức đến đây bị tiểu Đường Lang tiêu diệt toàn bộ.
Ba mươi lăm con tiểu Đường Lang không một con hư hại, tất cả rơi xuống trên vai Miêu Nghị, tiếp nhận chủ nhân kiểm tra.
Thấy không thiếu con nào, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm. Vật này là hy sinh một con mất một con, hắn có thể cảm giác được rõ ràng bọn “tiểu tử” đã trưởng thành hơn, cũng lợi hại hơn trước không ít.
– Chậc chậc, thật là đồ tốt!
Tư Không Vô Úy kinh ngạc khen ngợi không dứt, không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu kêu to:
– Ngự Thú môn cũng bất quá như vậy!
Đàm Lạc đang mở pháp nhãn nhìn sang bên này, mắt thấy toàn bộ hơn ngàn con Phệ Tâm Bức rơi xuống vốn là đau lòng không dứt, lại nghe Tư Không Vô Úy trêu chọc lời này có thể nói thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể làm gì được.
Trong túi linh thú của y vẫn còn loài linh thú khác, nhưng lại khiếm khuyết về phương diện tốc độ, hoặc rất khó phát huy được hiệu quả gì trên biển, nếu ở trên đất liền cũng có thể thử một lần. Nếu đã biết rõ chịu chết cũng không có hiệu quả mà còn lấy ra, rõ ràng là vô cùng xuẩn ngốc, lúc này buột miệng mắng:
– Đồ nhát gan, chỉ giỏi buông lời phách lối ngông cuồng. Có ngon thì đừng chạy, dừng lại quyết một trận tử chiến cùng ta!
– Con bà ngươi, có giỏi bắt kịp đại gia trước rồi hãy nói!
Tư Không Vô Úy gào thét khản cổ, sau đó cười hăng hắc như điên.
Suýt chút nữa Đàm Lạc hộc ra một ngụm máu tươi, gào thét thóa mạ:
– Con bà ngươi!
– Con bà ngươi!
Tư Không Vô Úy lại thóa mạ một câu.
– Ta không tin ngươi chạy cả đời không dừng lại!
Đàm Lạc điên cuồng hét lên.
Tư Không Vô Úy quay đầu lại lại mắng một câu:
– Con bà ngươi!
– Ngươi có thể tiết kiệm một chút sức lực hay không?
Miêu Nghị được hai người dìu chạy trừng mắt hỏi.
Tư Không Vô Úy cười ha hả nói:
– Đám Đường Lang của ngươi thật là lợi hại, thả ra dạy cho chúng một bài học, cho chúng câm miệng lại.
Miêu Nghị không biết nói gì, bọn tiểu tử đối phó Phệ Tâm Bức còn có thể, đánh lén cũng tạm được, chống lại bọn Cổ Tam Chính quang minh chính đại quả thật là muốn chết, lúc này khoát tay nói:
– Ngươi cứ tiếp tục mắng đi!
Hai bên kẻ đuổi người chạy trên biển cả mênh mông từ buổi sáng chạy đến buổi trưa, lại từ buổi trưa chạy đến buổi chiều, mắt thấy trời chiều sắp ngã về Tây, Tư Không Vô Úy còn đang không ngừng thóa mạ tay đôi với Đàm Lạc.
Lúc này xa xa thấy một hòn đảo xuất hiện ở phía trước.
Tư Không Vô Úy rốt cục câm miệng không mắng nữa, hỏi:
– Tiếp tục chạy trên biển hay là lên bờ?
Triệu Phi nói:
– Chạy vòng qua đi, đợi đến trời tối bọn họ khó có thể tìm được chúng ta, chúng ta sẽ chui xuống biển bỏ trốn.
Miêu Nghị cũng gật đầu đồng ý, ai ngờ mặt biển đột nhiên dâng lên xoáy nước.
Ba người còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một vật gì đó to như cây cột có màu lam thình lình từ dưới biển nhô lên, dài đến mấy chục thước, mang theo nước biển rào rào nện xuống đầu ba người, khí thế kinh người.
Một tay Tư Không Vô Úy buông Miêu Nghị ra, vẫy tay lấy Trấn Sơn Chùy ra. Trấn Sơn Chùy nhanh chóng bộc phát thanh quang, bị y nện mạnh xuống, tốc độ phản ứng có thể nói là không chậm.
Vật giống như đuôi của quái vật nào đó có từng vòng giáp cứng bên ngoài đang nện xuống, bị Trấn Sơn Chùy đập cho gãy nát, giáp thịt văng tung tóe.
Trấn Sơn Chùy lại vẽ một vòng trên không bay trở về tay Tư Không Vô Úy, dưới biển mơ hồ vang lên tiếng gào thét tức giận vì đau. Sóng nước chợt cuộn trào, mặt biển phía trước lục tục xuất hiện nhiều cái đuôi giống như vừa rồi, không biết là đuôi của loại thủy quái nào.
Tư Không Vô Úy còn muốn ra tay, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn truy binh phía sau, đột nhiên lật tay lấy ra Huyền Âm Bảo Kính, cao giọng nói:
– Đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước lên bờ, những quái vật này để lại cho người phía sau đối phó.
Triệu Phi nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía một vòng, phát hiện không có gì ngăn trở địa phương phía trước đi thông hải đảo, trầm giọng nói:
– Vì sao ta cảm giác như những quái vật này đang cố ý ngăn cản chúng ta chạy vòng, cố ý ép chúng ta lên bờ…
– Bây giờ không quản được nhiều như vậy.
Miêu Nghị cao giọng nói.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy lập tức kéo hắn nhanh chóng phóng vào đất liền.
Ầm ầm ầm! Từng cái đuôi cực lớn thi nhau đập tới, sóng lớn trên mặt biển sôi trào, bọt nước bắn tung tóe, không biết rốt cục là quái vật gì dưới biển.
Một cái đuôi to đập tới trước mặt, lại bị Tư Không Vô Úy đập cho một chùy giáp thịt tan tành, không thể không nói uy lực Trấn Sơn Chùy lấy cứng đối cứng thật là to lớn.
Mà ba người bọn họ đã xuyên qua rừng đuôi dựng đứng kia, điểm trên mặt biển vài cái bắn nhanh vào bờ cát, nhanh chóng quay đầu lại liếc nhìn. Chỉ thấy bọn Cổ Tam Chính đã đuổi tới, ba người lại nhanh chóng quay đầu lại chạy nhanh vào khu rừng núi phía trước. Bọn Cổ Tam Chính vừa đuổi tới lập tức dừng lại trên mặt biển, cảnh giác nhìn những cái đuôi kỳ dị dựng đứng như rừng trước mặt.
Bọn họ cũng có thể nhanh chóng thông qua giống như bọn Miêu Nghị, nhưng bọn họ không dễ dàng như giống bọn Miêu Nghị, mình chạy là có thể xong chuyện. Phía sau còn có một đám đồng môn, ba người có thể dễ dàng thông qua, nhưng những người phía sau thì chưa chắc.
– Ra khỏi vỏ!
Cổ Tam Chính quát to một tiếng, Tích Lịch Kiếm Lô sau lưng lập tức vang lên những tiếng leng keng dồn dập, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm bắn nhanh ra như du long.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2019 03:36 (GMT+7) |