Đây là chút tâm tư giấu kín trong lòng mọi người, giao cho Triệu Linh Đồ làm ác nhân là được. Nhưng câu nói sau cùng của Triệu Linh Đồ làm cho bọn Đổng Toàn tinh thần phấn chấn, muốn lưu lại Huyền Âm Bảo Kính để cho mọi người tiếp tục rút thăm…
– Minh chủ, ngươi muốn đi chúng ta không ngăn cản, hay là lưu lại Huyền Âm Bảo Kính đi!
Đổng Toàn lên tiếng hưởng ứng.
– Đúng vậy! Chúng ta cũng không muốn làm tổn thương chút tình cảm cuối cùng.
Bọn Du Bách Hưng cũng lên tiếng hưởng ứng.
Thấy những người giữ vững trầm mặc cũng đã lên tiếng, trong lòng Triệu Linh Đồ vui vẻ, quả nhiên vẫn là chữ lợi động lòng người.
Trước đó y thấy mọi người đều không nói lời nào, trong lòng cũng không quá nắm chắc. Dù sao Miêu Nghị vẫn là Minh chủ Hồng Cân minh, nếu y xuất thủ đối phó, vạn nhất những người này trở mặt, vậy y sẽ gặp phiền phức, Ở khoảng cách gần như thế, Trấn Sơn Chùy không đối phó được nhiều người như vậy vây công, tạm thời vẫn không thể dùng Linh Ảo Xích, nói không chừng sẽ đi đến chỗ mất mạng, nhất định phải ổn thỏa là hơn.
Hiện tại rất tốt, những người này đều đứng về phía y.
Tư Không Vô Úy có thể nói là mắt bốc hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm mọi người. Nhưng dưới tình thế hiện tại, y cũng không dám khinh cử vọng động.
Sắc mặt trong nháy mắt Miêu Nghị trở nên lạnh lùng, từ từ quét qua mọi người, tiện tay lộn một cái nắm Huyền Âm Bảo Kính trong tay, chậm rãi nói:
– Nếu ta không đưa thì sao?
Giọng Miêu Nghị lộ vẻ bất thiện, cộng thêm Huyền Âm Bảo Kính vừa ra, sắc mặt mọi người đại biến. Đám người Đổng Toàn nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì đều đã biết uy lực Huyền Âm Bảo Kính đáng sợ, chỉ còn lại có đám sư huynh đệ Lỗ Tư Bình hộ vệ sau lưng Triệu Linh Đồ.
Trừ Lỗ Tư Bình ra, mấy sư huynh đệ Triệu Linh Đồ cũng chưa thấy qua uy lực Huyền Âm Bảo Kính, chẳng qua là nghe nói mà thôi. Hôm nay thấy mọi người kiêng kỵ như vậy, khiến cho bọn Triệu Linh Đồ cũng cảm thấy khẩn trương, áp lực đột ngột gia tăng thật lớn. Trấn Sơn Chùy trong tay Triệu Linh Đồ chợt lóe thanh quang, trong nháy mắt trở nên lớn, mặc dù không khổng lồ như trước đó đánh chết Ba Văn Cảnh, nhưng cũng đủ để che cho bản thân y.
Y gác ngang chùy trước người, tay kia lấy Linh Ảo Xích ra, mắt hổ lom lom nói:
– Ta biết ngươi có Huyền Âm Bảo Kính nơi tay có thể quét ngang ngàn quân, nhưng Trấn Sơn Chùy ta đây đủ để ngăn cản khí âm sát của Huyền Âm Bảo Kính. Chỉ cần ngươi một đòn không trúng, ta có thể một chùy đập ngươi thành thịt nát, huống chi ta có Linh Ảo Xích nơi tay, ngươi tất bại!
– Miêu Nghị, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao Huyền Âm Bảo Kính ra đây, thân là một thành viên Hồng Cân minh, ta cũng không muốn làm ra chuyện đánh chết Minh chủ! Miêu Nghị, cuối cùng sẽ cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi lưu lại Huyền Âm Bảo Kính, bọn ta tuyệt không ngăn cản ngươi rời đi.
Nói ra thật dễ nghe, thật ra thì ở khoảng cách gần Triệu Linh Đồ vẫn có hơi kiêng kỵ Huyền Âm Bảo Kính trong tay Miêu Nghị, không tới bất đắc dĩ cũng không dám liều mạng. Thân chùy to lớn giống như một bức tường ngăn ở trước người, phòng bị khí âm sát Huyền Âm Bảo Kính phun ra bất cứ lúc nào.
Về phần Linh Ảo Xích hoàn toàn là dùng để hù dọa Miêu Nghị, lúc này Linh Ảo Xích hoàn toàn trống rỗng, còn chưa kịp bổ sung năng lượng, cũng không thể thi triển.
Nhưng lại đủ để chấn nhiếp Miêu Nghị, làm Miêu Nghị không dám khinh cử vọng động. Dù sao hắn chưa cầm Linh Ảo Xích trong tay, vẫn chưa biết tình huống hiện tại của Linh Ảo Xích có vấn đề.
Nói đi thì nói lại, dù không có Linh Ảo Xích, Miêu Nghị cũng không dám khinh cử vọng động. Hắn tự biết mình, không cách nào kéo dài thời gian điều khiển Huyền Âm Bảo Kính, hơi lâu một chút hắn sẽ tiêu hao không chịu nổi. Một khi một đòn không trúng, đại chùy kia giáng tới một đòn lôi đình, chắc chắn hắn cũng hóa thành bánh thịt.
Có thể nói là hai bên kiêng kỵ lẫn nhau, nhưng ưu thế ở bên Triệu Linh Đồ.
Hiện trường trầm mặc một trận, bọn Triệu Phi nhìn nhau, ngay sau đó Miêu Nghị lên tiếng nói:
– Ta có thể cho ngươi Huyền Âm Bảo Kính, ngươi bảo đảm sẽ thả chúng ta rời đi?
Thấy đối phương nhượng bộ, Triệu Linh Đồ vui mừng trong lòng, nghĩ thầm quả nhiên đối phương đã bị mình dọa sợ. Y chỉ muốn Huyền Âm Bảo Kính, thấy mọi người kiêng kỵ Huyền Âm Bảo Kính như vậy lại càng thêm muốn lấy cho bằng được, về phần có giết Miêu Nghị hay không, y không có vấn đề, để Miêu Nghị đi cũng không quan hệ, lúc này thề thốt:
– Ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi lưu lại Huyền Âm Bảo Kính sẽ để bọn ngươi rời đi, nếu trái lời thề, xin cho Triệu mỗ chết không tử tế!
– Được!
Miêu Nghị đáp ứng.
Triệu Linh Đồ lại vẫn chưa yên tâm:
– Không nên khinh cử vọng động, ném Huyền Âm Bảo Kính tới đây.
Miêu Nghị xem thử Huyền Âm Bảo Kính trong tay, cười nói:
– Thật ra thì vật này chỉ có quỷ tu có thể điều khiển, những người khác không điều khiển được, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Đang khi nói chuyện thuận tay ném Huyền Âm Bảo Kính ra ngoài.
Triệu Linh Đồ nhận bảo kính vào tay, trong lòng đại định, thu Linh Ảo Xích vào trong nhẫn trữ vật, một tay cầm Trấn Sơn Chùy cảnh giới, một tay kia liếc nhìn Huyền Âm Bảo Kính, không nhịn được lộ vẻ nghi ngờ hỏi:
– Chỉ có quỷ tu có thể điều khiển ư?
Miêu Nghị gật đầu một cái.
Ai ngờ Triệu Linh Đồ tay cầm Huyền Âm Bảo Kính đột nhiên ánh mắt ngưng trệ, tinh thần hoảng hốt, Trấn Sơn Chùy trong tay kia cũng đột nhiên thu nhỏ lại biến trở về nguyên hình.
Hai mắt Miêu Nghị chợt híp một cái, trong con ngươi thoáng qua vẻ tàn khốc không dễ phát giác.
– Giết!
Đột nhiên quát một tiếng chói tai, Hắc Thán chở Miêu Nghị như mũi tên rời cung bay ra, Nghịch Lân thương trong tay gào thét ra tiếng long ngâm ong ong.
Tư Không Vô Úy, Triệu Phi cùng Vương Việt Thiên cũng mạnh mẽ xông tới, Thích Tú Hồng cũng cỡi long câu nhanh chóng quay đầu chạy đi xa.
Phát sinh biến hóa, bọn Lỗ Tư Bình giật mình kinh hãi, nghĩ thầm vì sao Triệu sư huynh sơ ý như vậy, lúc này cầm Trấn Sơn Chùy mà không phòng ngự?
Sau đó ánh mắt vừa chạm vào Triệu Linh Đồ, lại phát hiện y giống như bị đóng băng. Bên ngoài thân thể trong nháy mắt bao trùm lên một lớp băng sương tuyết trắng, mỗi tay cầm một món bảo vật cứng ngắc ở đó.
Khoảng cách gần như thế, Miêu Nghị vung thương xông tới nhanh như điện chớp, đâm một thương thật mạnh vào chỗ lõm dưới yết hầu Triệu Linh Đồ. Thương đâm vào nhẹ nhàng như gỗ mục, ngay cả máu cũng không thấy bắn ra, quả thật là bị đông cứng rồi.
Bọn Lỗ Tư Bình ứng phó không kịp cuống quýt công tới, Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi theo cùng hai bên tả hữu đánh tới nhanh chóng xuất thủ cứu giúp, cùng Vương Việt Thiên chặn lại đám người Lỗ Tư Bình công kích, ba cao thủ Thanh Liên cửu phẩm ngăn trở những người này không thành vấn đề.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2019 03:36 (GMT+7) |