Hắn không nghĩ tới vừa mới mang theo thi thể Thích Tú Hồng thoát khốn, chợt gặp lão Tam nhiều năm nhung nhớ, lúc này tâm trạng hắn không biết là vui hay buồn, cảm xúc phức tạp vô cùng.
Lão Tam có tiền đồ rồi, không còn là tiểu nha đầu tóc vàng cháy khét vì nắng, ở căn nhà bẩn thỉu vì giết heo, mà đã trở thành đệ tử Lục Thánh danh tiếng hiển hách, Nguyệt Dao Tiên Tử Thiên một trong Ngoại Song Tiên.
Mới vừa rồi nhìn chằm chằm Nguyệt Dao, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được thốt lên hai tiếng lão Tam. Nhưng nhìn lại khí thế phi phàm của Nguyệt Dao Tiên Tử, sau đó nhìn lại dáng vẻ chạy thục mạng chật vật của mình, lời vừa lên tới miệng lại nuốt xuống.
Mình có tư cách gì nhận nàng?! Lão Tam đi theo mình đói bụng đến phải khóc, cũng từng lạnh giá phải bật khóc, chưa từng được ăn ngon mặc đẹp, ở trong một cái nhà rách nát, năm xưa tuổi nhỏ như vậy đã bị mình đưa đi. Qua bao nhiêu năm, chuyện vui buồn sướng khổ trong đời là một mình lão Tam gánh vác, mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của một vị Đại ca… Hôm nay thấy lão Tam lộ vẻ hiển quý, mình lập tức nhận nàng sao, vậy lúc lão Tam phải chịu khổ thì sao??? Không ai không phải chịu chút uất ức nào, lúc lão Tam vất vả thiệt thòi, vị Đại ca là mình ở đâu, đã giúp được cho nàng những gì?!
Hiện tại lão Tam là Nguyệt Dao Tiên Tử nổi danh ngang với Hồng Trần Tiên Tử, cao cao tại thượng không thể xúc phạm, hẳn là Thiên Ngoại Thiên cũng sẽ trợ giúp duy trì tôn nghiêm cho nàng, kẻ lui người tới toàn là quyền quý. Nếu để cho người biết Nguyệt Dao Tiên Tử cao cao tại thượng có vị ca ca xuất thân giết heo, từng sống cuộc sống cực khổ như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.
Nếu để cho lão Tam thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của vị Đại ca mình, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, lão Tam sẽ nghĩ về mình thế nào?
Để cho lão Tam thương hại mình, chiếu cố mình ư? Sau đó mình sẽ trở thành trò cười của các bậc hiển quý lui tới với lão Tam sao?!
Nghĩ đến dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình vừa rồi dưới tay Bạch Tử Lương, lại nghĩ đến Nguyệt Dao chỉ nói vài lời đã dọa cho bọn Bạch Tử Lương phải bỏ chạy, rốt cục Miêu Nghị đã hoàn toàn yên lòng. Có lẽ cả đời này mình không thể nào đạt tới độ cao như lão Tam, lão Tam đã không cần vị Đại ca là hắn chăm sóc nữa…
Thấy Nguyệt Dao Tiên Tử uy phong lẫm lẫm như vậy, thật ra trong lòng Miêu Nghị không dám chắc chắn lão Tam có bằng lòng nhận vị Đại ca không có tiền đồ là mình không…
Bọn Triệu Phi có vẻ kỳ quái nhìn trộm Miêu Nghị một cái, không hiểu vì sao lúc Miêu Nghị bái kiến không tự báo lai lịch thân phận.
Nguyệt Dao cũng không có lòng dạ nào chú ý những chuyện này, cũng không có hỏi nhiều, liếc nhìn phương hướng bọn Bạch Tử Lương biến mất, nói với cả bọn:
– Bọn họ đã đi rồi, ta cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi, không thể nào triệu tập toàn bộ tu sĩ Tiên Quốc tham dự lại chung một chỗ bảo vệ mãi được, làm như vậy không hợp quy củ. Ta cũng chỉ có thể bày ra dáng vẻ không giảng đạo lý hù dọa y một chút, các ngươi có thể giết y, ta lại không tiện làm như vậy.
– Sau này các ngươi phải cẩn thận một chút, không nên gặp lại y. Có thể tránh được thì cố gắng tránh xa một chút, hy vọng cuối cùng có thể gặp lại các ngươi ở Tây Tú Tinh cung. Nơi đây không thích hợp ở lâu, phía sau hẳn còn có những yêu tu khác chạy về phía này tìm Cổ Tam Chính ngươi gây phiền phức, ta đã cạn lời, tất cả đi nhanh một chút đi!
– Tạ Lục gia!
Bọn Miêu Nghị chắp tay cảm tạ.
Nguyệt Dao gật đầu một cái, thao túng Ngọc Lân Sư dẫn theo mấy tên thủ hạ nhanh chóng rời đi.
Miêu Nghị quay đầu lại thật lâu ngắm nhìn bóng Nguyệt Dao cỡi trên lưng Ngọc Lân Sư.
– Ta còn tưởng rằng các ngươi đã chết, không ngờ rằng các ngươi lại có thể phá hủy được món bảo vật đó thoát thân.
Cổ Tam Chính nhìn bọn Miêu Nghị chắp tay nói:
– Bội phục!
– Chỉ một hồ lô nho nhỏ làm sao có thể vây khốn chúng ta!
Tư Không Vô Úy lớn lối mà không biết thẹn nói, lại cười ha hả:
– Thật sự là mạng chúng ta còn chưa tuyệt, vào thời khắc mấu chốt lại gặp phải quý nhân xuất thủ, liên tục tránh được hai kiếp, đây là số mệnh đại phú đại quý!
Cả bọn tất cả nhìn nhau cười một tiếng, đều có cảm giác may mắn còn sống sót. Chẳng qua là Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân cười có vẻ lúng túng, Tinh Tú Hải thuộc về thế lực phạm vi Yêu Quốc, thân là người trong Yêu Quốc, ở cảnh nội Yêu Quốc lại đắc tội với vị chủ nhân Bạch Tử Lương mới vừa rồi, không biết sau này sống thế nào…
– Kế tiếp chúng ta chạy đi đâu?
Đàm Lạc nhìn về phía Cổ Tam Chính hỏi, ba người bọn họ vẫn nhất quán xem Cổ Tam Chính là chủ.
– Hỏi hắn đi!
Cổ Tam Chính nhìn Miêu Nghị vuốt cằm nói:
– Ở phương diện này, hắn có biện pháp tốt hơn chúng ta.
Đây cũng không phải là nói dối, mọi người đã được tận mắt chứng kiến quyền uy của Miêu Nghị ở phương diện này.
Dĩ nhiên Cổ Tam Chính nói như vậy cũng có dụng ý khác, mới vừa rồi lời của Nguyệt Dao nhắc nhở y, còn có những yêu tu khác muốn tìm y gây phiền phức, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội càng về phía sau còn lại cao thủ càng nhiều. Y cũng cần trợ thủ, nói ra lời nói này dĩ nhiên là tỏ rõ hai phe chúng ta vẫn trong trạng thái liên thủ.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Miêu Nghị, kết quả phát hiện Miêu Nghị vẫn còn dáng vẻ thất hồn lạc phách nhìn theo hướng Nguyệt Dao Tiên Tử rời đi.
Tư Không Vô Úy đột nhiên thò đầu ra trước mặt Miêu Nghị, hắc hắc cười nói:
– Đây chính là Nguyệt Dao Tiên Tử trong truyền thuyết! Miêu lão đệ, chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy sao? Chớ ngẩn người ra đó, loại nữ nhân này cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể tới gần. Chúng ta chỉ có thể nhìn lên, nhiều lắm là cũng chỉ có thể nghĩ tới trong lòng một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng có ý tưởng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nếu không sẽ rước lấy một đống phiền phức.
– Người theo đuổi loại nữ nhân này toàn là cao cấp quyền quý của giới tu hành, chúng ta còn không có cả tư cách đi ngang qua bên cạnh nàng, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, lúc ấy chết thế nào cũng không biết! Đây là hồng nhan họa thủy, chúng ta hãy lo chuyện trước mắt, chỉ cần còn sống sót trở về, được làm phủ chủ một phủ, mỹ nữ như mây tha hồ chọn lựa, ngươi hãy tỉnh lại đi!
– Không biết nói chuyện thì câm miệng cho ta!
Triệu Phi nổi giận nói, liên tiếp nháy mắt về phía nhẫn trữ vật mà Miêu Nghị đang đeo trên tay.
Tư Không Vô Úy sửng sốt, nhìn vào nhẫn trữ vật kia, ngoan ngoãn ngậm miệng. Thích Tú Hồng vừa mới chết, không phải là y không thấy trạng thái của Miêu Nghị trong hồ lô thế nào, làm sao có tâm trạng suy nghĩ về nữ nhân khác vào lúc này được.
Hài cốt Thích Tú Hồng còn chưa lạnh, y đã nói ra lời như vậy, y cũng biết mình nói sai, lập tức tự tát mình một cái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2019 03:36 (GMT+7) |