Một tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc vang lên, bình bát lập tức vỡ tan tác hóa thành sương mù đen.
Cơ hồ đồng thời thân hình Nguyệt Dao đã lọt vào sương mù đen, trong nháy mắt lại chui ra.
Sắc mặt Vân Phi Dương kịch biến bất chấp hết thảy, hai tay liên tục vãi ra mười mấy món pháp bảo, điên cuồng bắn về phía Nguyệt Dao đang đuổi theo. Pháp bảo trên người tên này thật nhiều, dường như lấy ra mãi không hết.
Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một chuỗi sương mù đen nổ vang liên tiếp.
Năm nguyệt luân bao phủ thân thể Nguyệt Dao xoay tròn phá hủy pháp bảo Vân Phi Dương bắn tới dễ dàng như bẻ cành khô, phá hủy một mạch mười mấy món pháp bảo Vân Phi Dương ném ra. Tình cảnh này khiến cho hết thảy những ai quan chiến chấn động vô cùng, món pháp bảo này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của pháp bảo nhị phẩm.
– Dừng!
Vân Phi Dương đột nhiên rống giận.
Sương mù đen nổ tung tràn ngập, nhất thời che giấu chân tướng, mọi người không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi sương mù đen dần dần tản đi, mọi người mới thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy Vân Phi Dương cầm trong tay một lá cờ đen nho nhỏ hình tam giác, đáng tiếc còn chưa kịp ném ra đã bị một nguyệt luân sắc bén kề ngang cổ, sắc mặt đen như trôn chảo.
Nguyệt Dao đang ở trong năm nguyệt luân xoay tròn, một tay chỉ sau lưng Phong Ma Ngưu dừng thế công lại. Mới vừa rồi tất cả mọi người đều thấy được uy lực của nguyệt luân lớn tới mức nào, nếu còn tiếp tục nữa chắc chắn sẽ nghiền nát Phong Ma Ngưu và Vân Phi Dương thành thịt vụn.
Rốt cục Miêu Nghị cũng đã hết lo âu.
– Ngươi thua rồi!
Nguyệt Dao lơ lửng giữa không trung lạnh nhạt nói.
– Ta không phục!
Vân Phi Dương tức giận nói:
– Món pháp bảo này của nàng có khác gì pháp bảo tam phẩm???
– Ngươi có tư cách gì nói lời này? Nếu pháp bảo của ngươi cũng giống như những tu sĩ tham gia, không vượt quy cách thì còn nói được…
Nguyệt Dao khinh bỉ nói:
– Vân Phi Dương, thua là thua, chớ có kiếm cớ, lấy tiền đặt cuộc ra đi.
Vân Phi Dương giận quá cười nói:
– Ta không lấy, nàng có thể làm gì ta, có bản lĩnh cứ giết ta!
– Chỉ là đánh cuộc mà thôi, không thể nào giết người, dù sao có nhiều người như vậy làm chứng, để cho mọi người xem thử người của Đại Ma Thiên thua mà không nhận giở trò vô lại thế nào cũng hay. Chỉ một vạn vòng định vị đổi lấy danh tiếng Đại Ma Thiên ngươi cũng đáng!
Nguyệt Dao vung tay lên, nguyệt luân gác ở cổ đối phương chợt lóe, bay trở về bên cạnh nàng.
Nàng xoay người trở về núi của mình, ung dung đáp xuống đất, sáu nguyệt luân nhanh chóng thu nhỏ lại trở về hai tay nàng. Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Vân Phi Dương vẫn còn sững người ra tại chỗ, khóe miệng nhếch một nụ cười quỷ quyệt.
Mục đích của nàng không phải là một vạn chiếc vòng định vị đánh cuộc kia, chỉ vì Vân Phi Dương lên tiếng làm nhục sư phó của nàng Mục Phàm Quân, thân làm đệ tử làm sao có thể không ra tay dạy dỗ y một phen.
Vân Phi Dương nhìn bốn phía một cái, sắc mặt hết sức khó coi, hôm nay thật sự là mất hết thể diện, nhưng y vẫn chưa tới mức không thể nhận thua. Thình lình y giũ từ trong vòng tay trữ vật ra một đống vòng định vị, rơi loảng xoảng đầy đất.
Mấu chốt là không lấy ra tiền đặt cuộc này, cho dù là lấy được thứ hạng cao cũng sẽ lộ điểm yếu khiến cho người ta châm chọc, cần gì chuốc lấy tiếng xấu thua cuộc mà bội ước như vậy.
– Đi!
Vân Phi Dương quát một tiếng, quay đầu đi.
Miêu Nghị liếc nhìn Nguyệt Dao đứng trên đỉnh núi chắp tay siêu phàm thoát tục thật sâu, quay đầu lại theo những người khác đi theo Vân Phi Dương.
Nếu Vân Phi Dương không đưa số vòng định vị này, Nguyệt Dao cũng không nổi giận, nếu đưa nàng cũng sẽ không bỏ qua, hơi nghiêng đầu ra hiệu, Lan Nhược lập tức dẫn theo hai người đi tới thu thập.
Phong Như Tu nhìn Vân Phi Dương lủi thủi rời đi bật cười ha hả một tiếng, cùng Hắc Vô Nhai nhìn nhau, cùng nhau điều khiển vật cỡi chạy lên đỉnh núi, song song nhảy xuống, đi theo sau lưng Nguyệt Dao vừa nói vừa cười vào phòng khách bên trong nhà ngồi xuống.
Đông đảo tu sĩ xem cuộc chiến dưới chân núi cũng tiếc nuối không thôi, đảo mắt công phu liên tục phá hủy mười mấy món trọng bảo, lãng phí biết bao nhiêu tinh hắc!
– Nhìn ta như vậy làm gì, cho rằng Vân Phi Dương ta thua mà không nhận sao?! Bất quá là nàng dựa vào pháp bảo đánh bại ta mà thôi, không coi là bản lĩnh thật sự!
Vân Phi Dương trở lại đỉnh núi Ma Quốc phát hiện ánh mắt của bọn Miêu Nghị nhìn mình có vẻ gì không đúng, lập tức tỏ ra mình khoan hồng độ lượng.
Bất quá hiển nhiên trong lòng cũng vô cùng oán hận, y xoay người nhìn về phía đỉnh núi cắm đại kỳ Tiên Quốc, vung tay lên nói:
– Không phải là một vạn chiếc vòng định vị thôi sao, coi như là năm xưa gia gia ta chơi lão thái bà Mục Phàm Quân kia, hôm nay ta là cháu nội trả tiền chơi thay ngài!
Lời này vừa nói ra, Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng có thể nói là lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Mấy tên thủ hạ Vân Phi Dương lập tức ở xa xa đằng hắng không dứt, ý bảo Vân Phi Dương nói hơi quá.
Yến Bắc Hồng cũng không nhịn được hỏi:
– Dương thiếu, ngươi mới vừa nói Mục Phàm Quân là lão thái bà ư?
Trong lòng Miêu Nghị cũng có câu hỏi này.
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
– Lúc còn trẻ tự nhiên không phải là lão thái bà, gia gia ta không có khẩu vị nặng như vậy. Nghe nói lúc Mục Phàm Quân tuổi còn trẻ, sắc đẹp cũng là ít có, chỉ bất quá tính khí quá thối, sau đó bị gia gia ta đá văng.
– Không phải chứ…
Yến Bắc Hồng nghi ngờ nói:
– Ý của ta là, Tiên Thánh Mục Phàm Quân là nữ nhân sao?
Vân Phi Dương kinh ngạc hỏi lại:
– Chẳng lẽ ngươi cho rằng gia gia ta có hứng thú với nam nhân sao?
Yến Bắc Hồng cùng Miêu Nghị ngơ ngác nhìn nhau một cái, lại hỏi:
– Chúng ta thấy bức tượng trong nhà kia, dường như Mục Phàm Quân là nam nhân…
Vân Phi Dương ngẩn ra, chợt bật cười ha hả nói:
– Chuyện này vô cùng đơn giản, không phải là Nguyệt Dao bắt chước theo cách ăn mặc của sư phó nàng sao?! Xem ra hai người các ngươi thật đúng là kiến thức nông cạn, những người ở năm nước khác ai mà không biết Mục Phàm Quân là nữ nhân. Bất quá cũng có thể hiểu được, thân ở Tiên Quốc, ai dám nói xấu sau lưng Mục Phàm Quân, chỉ sợ không dám nhắc tới quá nhiều, trừ phi là chán sống. Lâu ngày dĩ nhiên là quên lãng, các ngươi thân phận địa vị thấp kém không biết cũng là chuyện thường.
Yến Bắc Hồng cùng Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, ở Tiên Quốc nhiều năm như vậy, mãi đến hiện tại mới biết rõ ràng Tiên Thánh Mục Phàm Quân là nữ nhân. Bất quá lời này của Vân Phi Dương cũng hết sức thất đức, còn có mặt mũi nói mình nhận thua, rõ ràng là không chịu nhận thua tìm cách phát tiết.
Chẳng qua là làm hai người càng bất ngờ hơn chính là, lúc còn trẻ Ma Thánh Vân Ngạo Thiên và Tiên Thánh Mục Phàm Quân lại là đôi tình lữ, nội tình trong này hẳn có nhiều khúc chiết!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/09/2019 03:36 (GMT+7) |