Trên đỉnh núi, bốn phía nước rơi bảo vệ xung quanh! Thủy Hành cung!
Phía trước đỉnh núi mây mù bao phủ lúc ẩn lúc hiện, Đào Thanh Ly đưa tay dìu Đào bà bà, một tay cầm ngọc điệp Thiên Ngoại Thiên truyền đến, hỏi:
– Bà nội, làm hầu bàn ở quán trọ Phong Vân thật sự quan trọng như vậy sao?
– Thánh tôn từ lúc còn trẻ tính tình đã rất hiếu thắng, tính cách của Vân Ngạo Thiên lại phóng túng không kiềm chế được. Ngay từ lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, mâu thuẫn đã liên tục phát sinh, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Sau khi Vân Ngạo Thiên bội tình bạc nghĩa với thánh tôn, thánh tôn luôn cho rằng đó là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời, đối với Vân Ngạo Thiên có thể nói là hận thấu xương, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ của Vân Ngạo Thiên. Vân Ngạo Thiên oai phong khắp thiên hạ, một đời sát phạt quyết đoán, khi đối mặt với địch nhân cũng không lui bước, có thể nói anh hùng cái thế, làm sao có thể thất bại trên tay đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất, đứa cháu gái này là nỗi đau của Vân Ngạo Thiên a! Thánh tôn để Miêu Nghị nằm vùng ở chỗ cháu gái của Vân Ngạo Thiên, xem ra là muốn từng bước sử dụng quân cờ này, một khi cơ hội tới, chỉ sợ Vân nha đầu lại phải chịu khổ cực rồi… Ài! Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân!
– Ta hiểu, chuyện này đối với Thánh tôn rất trọng yếu, không trách bọn họ muốn chúng ta nghiêm cấm tiết lộ tin tức Miêu Nghị đến Lưu Vân Sa Hải. Còn muốn chúng ta làm tốt công việc trấn an Miêu Nghị.
Đào bà bà cười nói:
– Xem ra Miêu Nghị không phải có năng lực bình thường, ngay cả quán trọ Phong Vân mà hắn cũng có thể tiến vào! Có thể từ trong dẹp loạn Tinh Túc hải có mười tám vạn tu sĩ giết ra ngoài, đến Thủy Vân phủ có thể huyết tẩy Bình Dương phủ toàn thân trở lui, đến Lưu Vân Sa hải gặp gỡ chém giết của “Mẫu Đan’và’Nhất Oa Phong” cũng là người may mắn duy nhất còn sống sót, ngay cả thuyền rồng U Minh mà mọi người không tìm được, hắn cũng tìm được. Hôm nay lại có thể trộn lẫn vào quán trọ Phong Vân mà An lão đầu nhiều năm qua cũng không có cách nào tiến vào, năng lực không hề tầm thường. May là tu vi của hắn thấp, nếu không ta thật sự không dám dùng!
Quán trọ Phong Vân, Miêu Nghị cầm khối ngọc điệp đưa tin, âm thầm vui mừng.
Hắn đúng là nhiều chức vị. Thân là Phủ chủ Thủy Vân phủ, còn kiêm nhiệm chấp sự phân hội của Tiên Quốc thương hội ở Lưu Vân Sa hải, nhận lương bổng cấp điện chủ. Phân hội này mặc dù không lớn, nhưng bên trong thương hội Tiên Quốc lại đồng cấp với mười hai đại tổng hội của mười hai lộ đô thành.
Nói cách khác, Miêu Nghị đột nhiên trở thành chấp sự tổng hội cấp đô thành.
Đồng thời nhận hai chức vị không nói, Miêu Nghị suy đoán có rất ít người có thể giống như mình, có thể đồng thời nhậm chức trong thế lực địa phương và trong thế lực thương hội, lần sau gặp lại La Bình và Văn Phương đoán chừng có thể làm cho hai người bọn họ há hốc mồm. Hai người bọn họ phấn đấu trong thương hội nhiều năm như vậy, khi nhìn thấy hắn lên cấp, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Điều khiến Miêu Nghị mơ màng chính là, có thân phận này, sau này mình có phải có thể nhúng tay vào chuyện của thương hội hay không? Con đường tin tức của thương hội rất lỉnh thông, không biết mình mua bán đồ trong thương hội có được ưu đãi hay không… Thời gian cứ như vậy trôi qua, Miêu Nghị có thể nói lập công rất nhiền, thỉnh thoảng có tình báo “trọng yếu” cung cấp cho bên phía thương hội, An Chính Phong rất phấn chấn. Nơi này chưa từng có nhiều tin tức tình báo về quán trọ Phong Vân như thế, cho nên cũng vui lòng ban thưởng.
Không có cách nào, Miêu Nghị có quý nhân tương trợ, nhân vật quan trọng nào của Ma quốc và Vô Lượng quốc tới gặp mặt lão bản nương, cũng không cần Miêu Nghị đi tìm hiểu, lão bản nương sẽ chủ động lựa chọn tiết lộ tin tức cho hắn, để Miêu Nghị lấy đi lãnh thưởng.
Lão bản nương sở dĩ lựa chọn tiết lộ tin tức, là bởi vì có một số người thật sự không tiện tiết lộ, Miêu Nghị cũng tự giác, dù sao ngươi cảm thấy tin tức nào thích hợp cho ta là được, ta cũng không đi hỏi thăm, lĩnh phần thưởng chúng ta ngang nhau, mỗi người một nửa.
Hắn muốn cùng lão bản nương cấu kết làm việc xấu, làm sao lão bản nương chẳng chướng mắt, kêu hắn giữ lại tiền công trả cho hắn.
Sự nhiệt tình của mấy nước đối với thuyền rồng U Minh không hề thuyên giảm, cho nên hiện nay quán trọ Phong Vân rất bề bộn nhiều việc, mặc dù như thế, nhưng hàng năm lão bản nương vẫn mang theo thợ mộc và thợ đá tương đối rảnh rỗi ra ngoài một chuyến.
Đi ra ngoài làm gì, trong lòng Miêu Nghị đã có tính toán, những chỗ nên chuẩn bị cũng không thể thiếu.
Chẳng qua sau mỗi lần lão bản nương trở về, cũng đều buồn bực ở trong phòng mấy ngày không ra. Ở trong phòng mùi rượu bay ngút trời, ở ngoài phòng cũng có thể ngửi thấy, cũng không thể làm phép chống đỡ… để cho bản thân uống say túy lúy, nhưng khi trở ra vẫn là lão bản nương giống như trước.
Miêu Nghị cũng chỉ có thể thổn thức cảm khái, tầng thứ lão bản nương tiếp xúc quá cao, hắn có thể lực có hạn cũng không giúp đỡ được gì.
Bản thân hắn cũng có chuyện của mình, cố gắng tu luyện dĩ nhiên là chủ yếu, bên phía Thủy Vân phủ vẫn liên tục duy trì liên lạc, Thiên Nhi và Tuyết Nhi mấy lần ám hiệu muốn thăm hắn, đều bị hắn nghiêm túc bác bỏ, kêu hai người cố gắng đề cao tu vi của mình chờ hắn trở về.
Thời gian thoáng một cái năm năm đã trôi qua, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân đã quen với cuộc sống ở quán trọ Phong Vân. Trong phòng bếp khói xông lửa đốt, Bì Quân Tử đã làm được một bàn thức ăn ngon, đặt mấy khay thức ăn trước mặt Miêu Nghị, cười hắc hắc:
– Ngưu ca, đủ rồi.
Mặc dù người ta lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng Miêu Nghị vẫn theo thói quen ‘Ừ’ một tiếng, bưng khay tới đại đường. Đào Vĩnh Xuân liền vội vàng chạy tới, giúp hắn đỡ khay thức ăn. Giờ này ngày nào Miêu Nghị lộ diện làm việc ở đây, Đào Vĩnh Xuân cũng vô cùng thức thời, đúng giờ tới đây làm việc.
Miêu Nghị kéo chiếc khăn trắng trên cổ tay dắt lên vai, đi tới dựa vào quầy bên cạnh, bắt đầu tán phét cùng tên nho sinh.
Đúng lúc này, một con đại bàng màu vàng từ trên trời giáng xuống, hạ xuống chiếc sân bên ngoài, từ trên lưng chim nhảy xuống một đại cô nương xinh đẹp, mặc y phục màu tím.
Cô nương thu vật cưỡi lại, nghênh ngang đi đến, đập tay lên quầy, cười hì hì nói:
– Chưởng quỹ, ở trọ!
Nho sinh nhìn nàng trợn mắt há hốc mồm, nói:
– Xin lỗi, quán trọ chúng tôi đầy khách rồi, ngài…
Nho sinh vỗ vai hắn, cười khổ nói:
– Đưa nàng đi gặp lão bản nương đi.
– A…
Miêu Nghị sửng sốt, nhưng ngay sau đó hiểu ý. Đây là khách riêng của lão bản nương, chợt chen vào cười nói:
– Mời đi theo ta.
Ai ngờ cô nương xinh đẹp lại thờ ơ, đứng ngây người, trân trối nhìn Miêu Nghị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |