Mà chỗ lấy chồng thì ngay kế bên. Ban ngày mấy ông Hàn Quốc qua coi mắt vợ, là cả trăm người đứng ngồi trên bãi cỏ ngoài bùng binh. Bên trong khách sạn Vân Anh là một phòng dành riêng cho 5 – 7 ông Hàn ngồi chấm điểm. Các cô gái được mấy ổng chọn vô vòng trong thì cởi đồ bên ngoài ra cho coi thử. Cô nào được chọn thì mừng quá quên cả gài nút chạy ra ngoài kêu má ơi con đậu rồi, như trúng tuyển đại học vậy. Mấy người đàn ông thì ngậm ngùi lo xe cho cả nhà về quê, mang theo món tiền mong ước để trả nợ. Hường cũng tại vì coi mấy bộ phim Hàn quốc mà muốn đổi đời, qua bển cho biết.
Từ hồi về đây bể nợ tới giờ, cũng có nhiều đại gia ngắm nghía, thả lời ngỏ ý muốn Hường làm phòng nhì, rồi sẽ đầu tư này nọ, nhưng cô không thích. Tại vì tiền thì cũng không tới mức thiếu đói, và ở cái xứ này chưa thấy ông nào ưng ý. Mang tiếng là thành phố, nhưng Sa Đéc vẫn chỉ là một thị xã nhỏ không thay đổi gì mấy từ cái thời hồi đầu thế kỷ trước. Nhưng mà gặp ông khách này, thì bỗng nhiên trong cô nhảy ra cái ý nghĩ muốn dựa dẫm. Tiền cho một lần đi khách, nếu ở nơi tỉnh lẻ này, mà ngay cả ở Sài Gòn đi nữa, cũng không là bao nhiêu.
Mà còn trái ngang hơn nữa, là bất chất nguyên tắc đã làm gái thì không được yêu khách, cô lại thấy mến mộ người này, có thể nói là dân chơi đẳng cấp của đẳng cấp. Bên ông ta Hường thấy mình như một cô đào hát sau nhiều năm xa rời sân khấu bất ngờ được xuất hiện trở lại trên chương trình sáng giá nhất cùng một bạn diễn đầy kinh nghiệm, khiến cô cứ muốn sống mãi trong vai diễn đó mà không quay trở lại thực tại đời thường.
“Vậy anh tặng em cái này nhé,” ông Tuấn quay trở lại với chai nước hoa J’adore bự chảng, mà Hường biết giá mua bên kia thôi cũng đã là 5 – 6 triệu rồi.
“Dạ,” cô lí nhí nhận, mặt ửng hồng như gái đôi mươi gặp hoàng tử bạch mã. “Anh cho em ở lại đây với anh tới tối thôi nha, giờ đó con gái em mới đi học về, ghé qua đón.”
“Vậy vô đây sauna với anh,” Tuấn đề nghị.
Phòng tắm có đủ từ hệ thống xông hơi ẩm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ trộn thêm oxy khiến con người ta sung mãn hơn, hay lò điện với thùng gỗ khuynh diệp kiểu Phần Lan cùng bó lá xông thơm lừng thật là dễ chịu, vi rút covid có thấy cũng phải cao chạy xa bay. Bể nước thì có hệ thống sục jacuzzi Nhật Bản cho cơ thể được thư giãn. Từ bữa xây xong tới giờ nay mới có thợ mát – xa tới làm tại nhà, thật là sảng khoái quá đi mà.
Hường biết ý, cởi đồ ra ngồi bắt đầu bóp tay cho Tuấn. Chỉ có quần xi – líp là cô vẫn mặc bên trong cái khăn quấn quanh bụng, vì mặc cảm với cái bụng rạn và em bé giờ đã đến tuổi nám đen của mình.
Nếu mà kể ra, thì có rất nhiều kiểu mát – xa, nhưng với đàn ông thì có thể phân thành hai loại: Trước và sau khi làm tình. Trước đó cần phải làm cho cơ thể hết mệt mỏi, cơ bắp sung sức muốn co bóp đẩy hết tinh trùng ra ngoài. Sau đó thì lại là những thao tác khiến cho con người ta sau khi lên đỉnh vẫn còn mệt sõng soài nhưng cơn đê mê vẫn còn tiếp tục kéo tới. Ví dụ như hồi nãy nhấn ngón tay cái vô mấy cái kẽ thịt giữa hai ngón tay để đẩy chất thải ngược về theo tĩnh mạch, xóa tan ngay đi cái sự mệt mỏi cho cơ bắp năng động trở lại. Thì giờ đây lại chỉ nhẹ nhàng kéo các ngón tay ra cho khớp xương co giãn, sắp xếp gân cốt trở lại tư thế nghỉ ngơi không còn phải căng cứng như lúc chuẩn bị xuất tinh. Giống như người tập gym quá sức sẽ tự mình trật khớp hay giãn cơ, thì mát – xa ngay sau khi làm tình không được kích động nữ mà đặt mục tiêu thả lỏng tối đa cho cơ thể nghỉ ngơi.
Và Tuấn đúng là nghỉ ngơi đến hết mức thiệt. Người bỗng rũ ra và chợt thiếp đi. Thật ra thì trong giáo trình dạy cho mấy chỗ mát – xa ở Sài Gòn hồi đầu có đủ hết, nhưng dần rồi thì mấy cô nhân viên chỉ chăm “vót chông” cho khách ra rồi bo tiền cho nhanh, nên không còn lại được bao nhiêu cái sự chăm chút tỉ mỉ cho dân chơi sành điệu nữa.
Điện thoại reng đánh thức giấc ngủ ngày của ông.
… Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: http://truyensex.moe/mua-anh-dao-nam-ay/
Là con Dung vợ thằng chăn vịt ở bên cồn: “Dạ thưa chú Năm, bữa nay con mót được mớ hột vịt lộn chú mua giùm con nha. Thêm một con chuột với chừng một lon guigoz ốc bươu nữa, chú lấy về nhậu luôn nha.”
“Ờ, vậy làm sẵn luôn đi. Chuột ướp sả để nước. Ốc cũng vậy,” Tuấn trả lời.
Con nhỏ này cũng tội nghiệp. Lấy thằng chồng bán kẹo kéo. Tuốt trên Bình Dương. Rồi không biết lang thang lưu lạc sao về tới dưới này. Dựng cái chòi bên cồn lùa đàn vịt chạy đồng. Đen nhẻm, nhưng có nhiều nét dễ thương. Nếu tẩy trắng rồi trang điểm thì cũng ngang ngửa diễn viên Ốc Thanh Vân. Bữa rày bầu bì tới tháng thứ sáu rồi nên ngực nhỏ nhưng bắt đầu căng lên nhìn mắc thèm. Bữa qua bên đó ngó nghiêng thấy mấy con ếch treo tòn teng thì Tuấn mua luôn, kêu Dung nấu ăn tại chỗ, rồi dặn hễ có gì ngon thì mang qua đây bán cho ông. Con nhỏ này hồi nhỏ có làm phụ bếp trong nhà hàng trên Sài Gòn nên cũng biết nêm nếm chế biến lắm.
Từ hồi về đây ở Tuấn bắt đầu sống theo nhịp điệu của thế giới chung quanh mình. Thời trẻ hăm hở với cường độ tàn phá của cuộc sống châu Âu bao nhiêu, thì giờ đây thả mình theo thiên nhiên bấy nhiêu. Hồi đó muốn ăn gì thì tính trước, rồi ra siêu thị mua, về vội vàng nấu, rồi ăn, rồi rửa chén, rồi đi ngủ, rồi tiếp tục một ngày mới cũng như vậy. Bây giờ thì bữa nào gặp con gì ăn con đó, dư thì cho vô tủ đông, thiếu thì lấy ra nấu. Trong vườn bữa có măng, hôm có chuối, ngày có khoai, ngày có trái. Thiếu thì chuyển qua cơm hay pasta lúc nào cũng sẵn.
Tính ra, nếu yên phận thủ thường thì cuộc sống nơi miền quê Nam Bộ rất hạnh phúc. Như vợ chồng con Dung đó, nghèo vậy nhưng đâu có chết đói được. Rảnh rỗi đi hát đám giỗ đám tiệc quanh đây là có thêm tiền chi tiêu. Tới mùa lễ còn sửa soạn lên đồ ra đình hát hội nữa, người ta kẹp tiền vô quạt ném rầm rầm lên sân khấu. Còn đàn vịt là để dành từ từ mua đất cất nhà. Nhưng mà cái sự giàu sang nhanh chóng của thành phố đã phá vỡ sự cân bằng vốn có nơi làng quê, cộng thêm cái chế độ vừa tham nhũng vừa thiểu năng khiến cho cuộc sống ở nơi này lúc nào cũng bấp bênh. Nghĩ thử coi. Bây giờ con Dung đi đẻ thì phải có tiền nằm viện. Mà nhà ở giữa sông tới hồi đau đẻ cũng chưa biết đi viện kiểu gì. Nếu già cả rồi mà phải chạy thận hay kể cả nhẹ như tiểu đường thì cũng coi như là mất trắng sản nghiệp tích góp cả đời, chưa nói tới ung thư.
Con Dung nhanh tay mổ bụng con chuột, ướp sả ớt, rồi chẻ khúc tre ra kẹp banh thân xác nó ra. Ốc thì lượm về từ hôm qua, đã ngâm nước gạo cho ra hết nhớt. Chút nữa sẽ bỏ tiêu hột muối hột vô nướng chung với chuột. Xong rồi bỏ đó, múc thêm gàu nước dưới đìa lên xối cho sạch người, thơm mùi xà bông Camay, thay bộ quần áo mới rồi mới bơi xuồng qua bên nhà ông Tuấn.
Tâm lý đàn bà lạ lùng lắm. Ở nhà với chồng thường ăn mặc bùi xùi, mà lúc nào cũng muốn chồng si mê mình như ngôi sao sân khấu. Ra ngơài đường gặp thằng đàn ông khác chút xíu thôi cũng phải sửa soạn kỹ càng, nhưng rồi mê mà tán tỉnh dữ quá thì dè bỉu là già dê hay dại gái.
Tuấn đã sống tới cái tuổi không còn phải chạy theo tái gái nữa, mà trong đám đông đàn bà cứ thấy con nào thích mình thì bước tới ngã lăn ra tự đổ. Thiệt tình ra thì trẻ cũng vậy, chỉ là người ta không phải ai cũng biết điều đó đâu. Tưởng là đàn ông tán tỉnh đàn bà, nhưng mà đàn bà không tạo cơ hội cho tán tỉnh thì làm sao mà tán. Cho nên kết luận lại vẫn là đàn bà đi nước cờ đầu tiên. Chỉ là đàn ông có biết đọc cái tín hiệu đó hay không mà thôi. Có mấy cuốn sách đó. Ví dụ như ở loài vật cứ tới ngày rụng trứng là con cái đổi màu ở quanh bộ phận sinh dục để con đực nhìn thấy là hưng phấn, đánh nhau giành giật, hay tiết mùi ra thật xa để có bao nhiêu con đực trong vùng kéo hết về đặng lựa chọn ra giống gien trội nhất. Tán nhau thật ra chỉ là cái cớ để đàn bà có lý do thỏa mãn cái sự ham muốn mà không bị mang tiếng là dâm đãng thôi.
Nhưng mà đó là chuyện chút nữa. Bây giờ là chuyện của Hường.
Người đàn bà này quyết tâm phải khiến cho ông khách này bắn xối xả thì mới yên lòng về nhà ngủ yên. Dù gì thì cũng là tự ái nghề nghiệp. Thời còn đi làm thì vừa là đào đẻ trứng vàng vừa ngang cơ má mì luôn. Vậy mà bữa nay đã hai lần dàn quân bố trận vẫn phải ngậm ngùi rút về tay không.
Cho nên lúc ông Tuấn đứng dậy ra lấy điện thoại đứng nhìn ra ngoài bờ sông nói chuyện thì Hường xà xuống đất ngồi bệt rướn người lên ngậm trọn cái cần tăng dân số đã trải qua nhiều năm tháng hoạt động đang chảy xệ xuống chờ người biết trùng tu máy móc. Hai ngón tay cái bấm sâu vô phần cơ bên trong đùi, vuốt lên để dồn máu cho nó cương lên, một bí quyết trong nghề mà không phải ai cũng được truyền. Hường còn biết bẻ khớp dương vật để kéo dài công lực đàn ông nữa, nhưng hôm nay mục tiêu là súng phải phát hỏa.
Nhưng mà Tuấn đang cương lên một phần là vì nghĩ tới con Dung. Bữa ông qua cồn có lý do cũng là vì nó. Sống trong chòi tuốt ở giữa sông, tưởng không ai nhìn thấy, nhưng từ chỗ ban công này bắc cái kính viễn vọng đứng vững trên chân đế nhìn qua là tha hồ coi phim porno miễn phí, reality show, người thiệt cảnh thiệt, chỉ thiếu tiếng động mà thôi. Vừa coi vừa sục, sướng đã đời.
Bảy giờ thì diễn viên chính trong phim đã chèo ghe qua tới, cặp vô mấy cái thân cây dừa dựng lại rồi bước lên, vạt áo bà ba bị gió lật lên lộ hết nguyên một vạt hông mà cái lưng quần bị cái bầu căng đẩy xuống thêm chút nữa. Xa xa nên trí tưởng tượng tha hồ bày vẽ.
Cửa từ dưới mé sông lên có mã số để tự mở, nên con Dung bấm 1 – 2 – 3 – 1 rồi men theo con đường nhỏ vô nhà. Đã đi thẳng vô bếp để dọn mâm chén như mấy lần trước ông chủ đã dặn, nhưng không hiểu sao, có lẽ do hồi nãy thấy ổng đang đứng trên hiên gật đầu chào, mà nó xăm xăm xách con chuột lên cầu thang.
Tới nơi thì cảnh tượng trước mắt khiến nó hụt chân té chúi nhủi ra đằng trước. Ông Tuấn không phải chỉ cởi trần mà bên dưới cũng không có gì. Chính xác là có một người đàn bà đang ngồi bú cặc say mê. Cả hai nhìn nó cũng cùng giật mình, ngơ ngác nhìn lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa anh đào năm ấy |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 11/04/2021 01:35 (GMT+7) |