– Tiểu tử Nghệ Phong này thực đúng là biến thái!
Mọi người cố gắng bình ổn lại tâm tình, lúc này mới dời mắt tìm kiếm thân ảnh của Hồng Mộc, tất cả đều có chung một ý niệm, chẳng lẽ Hồng Mộc bị chôn sống rồi sao? Rốt cục, tại một chỗ hẻo lánh đã phát hiện ra Hồng Mộc, chỉ thấy nửa người hắn đã bị đất đá phủ kín, trên ngực bị một tảng đá xanh cực lớn đè lên, mặt mũi cùng thân thể loang lỗ vết thương, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả một mảng lớn đất bùn. Tay hắn đang cố gắng đẩy khối đá đè trên ngực qua một bên, nhưng không không nhúc nhích được nó nửa phần. Ngược lại bởi vì dùng quá sức mà khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
– Trưởng lão!
Đám người Lâm Mặc hoảng hốt kêu, bọn hắn lết theo thân thể đầy thương tích, chạy về phía Hồng Mộc, sau khi di dời tảng đá xanh, mới cứu được Hồng Mộc lên. Mỗi lần Hồng Mộc bị di chuyển, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, chảy xuống thành một vệt dài.
Hô…
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, Hồng Mộc là trưởng lão của Tĩnh Vân Tông, thực lực khẳng định là Vương cấp. Không ngờ lại bị Nghệ Phong đánh trọng thương, cho dù có thể sống sót, nhất định sẽ để lại di chứng cực lớn, trừ phi là y sư cao cấp mới có thể chữa trị, bằng không thực lực sẽ bị hạn chế. Kết quả này không phải là quá châm chọc rồi sao?
– Tĩnh Vân Tông ăn thiệt thòi lớn rồi.
Trong đầu tất cả mọi người đồng thời hiện lên ý nghĩ này, ngay cả Vương cấp cũng thua trong tay hắn, bốn chiến bốn bại, hơn nữa còn là xa luân chiến. Tin tức này truyền đi, như vậy tuyệt đối mặt mũi Tĩnh Vân Tông sẽ mất hết.
– Lăng Ngọc Nhã, trận chiến mà ngươi cho rằng tất thắng, cuối cùng vẫn là thất bại. Ha ha, cảm xúc hiện tại của ngươi đối với Nghệ Phong đối với Liễu Nhiên chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp!
– Tiểu tử Nghệ Phong này quả nhiên là khiến cho người ta giật mình, có lẽ Liễu Nhiên cũng không ngờ tới đệ tử của hắn lại có được chiến tích như vậy? Xem như lúc này Liễu Nhiên đã hung hăng trả thù Lăng Ngọc Nhã một phen, chỉ có điều cùng Lăng Ngọc Nhã…
– Hắc hắc, chuyện của bọn hắn tốt nhất là chúng ta không nên xen vào, cứ vui vẻ đứng ngoài mà xem là được rồi! Thú vị! Thú vị!
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió gào thét, Lăng Ngọc Nhã hít sâu một hơi, sau khi lệnh cho đám người Lâm Mặc mang theo Hồng Mộc trở về núi chữa thương, ánh mắt của Lăng Ngọc Nhã chuyển hướng về phía Nghệ Phong đang được Thi Đại Nhi dìu đỡ. Thiếu niên này đã vượt khỏi dự kiến của nàng, thực lực tướng cấp tam giai, nhưng bốn chiến thắng cả bốn, hơn nữa độ khó của trận này so với trận khác lại càng thêm cao, đến cuối cùng ngay cả Vương cấp cũng xuất động, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trên tay hắn. Lăng Ngọc Nhã không biết tiềm lực của hắn có bao nhiêu, nhưng Tĩnh Vân Tông tuyệt đối không có người nào có thể so sánh cùng hắn, ngay cả thiên chi kiêu nữ Thủy Nhược Vân.
– Liễu Nhiên ngươi thu được một đệ tử thực giỏi. Nếu như ngươi đã muốn đối xử với ta như vậy, ta sẽ tiếp nhận!
Lăng Ngọc Nhã thì thào, tâm tình ngược lại trở về bình thường, khôi phục vẻ vô dục vô cầu, bộ dáng thất thố đã bị quét sạch, khí chất hoàn toàn biến đổi, nhẹ nhàng thanh thoát. Trạm Lam viện trưởng thấy vậy chợt ngẩn người: Không thể tưởng tượng được Lăng Ngọc Nhã có thể mượn cơ hội này đột phá. Khó trách trước kia từng được mệnh danh là thiên chi kiêu nữ.
– Ngươi…
Đúng lúc Lăng Ngọc Nhã muốn nói, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta hoảng sợ không thôi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Mấy người Trạm Lam viện trưởng nhìn qua thân ảnh lạ lẫm này, cảm đám đều giật mình, trong đầu đồng thời dâng lên một ý niệm:
– Đây là một cao thủ!
Đặc biệt là câu nói đầu tiên của trung niên nhân lại khiến cho mọi người hoảng sợ nhìn về phía Nghệ Phong.
– Thiếu gia!
Trời ạ, người này lại là người hầu của Nghệ Phong? Cho dù là Trạm Lam viện trưởng cũng giật mình!
Nghệ Phong nhìn qua trung niên nhân, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, bất quá tốc độ của người này đã chứng minh rằng, hắn tối thiểu cũng có thực lực Vương cấp.
– Tiểu thư bởi vì hàn độc, không thể tự mình tới thủ hộ thiếu gia, cho nên phái ta tới đây!
Một câu nói lập tức quét sạch nghi vấn trong lòng Nghệ Phong, trong lòng cảm thấy ấm áp: Tần Y vẫn nhớ đến chuyện hắn quyết đấu, hơn nữa còn phái cường giả tới thủ hộ bản thân mình. Nhớ tới nữ tử khiến chúng sinh điên đảo, không gì có thể so sánh kia, trong lòng Nghệ Phong lại vạn phần tưởng niệm. Thi Đại Nhi thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, chợt hiểu ra: Là nàng sao? Vị cường giả này là người hầu của nàng? Như vậy thân phận của nàng…
Thi Đại Nhi cảm nhận được điểm ưu thế cuối cùng của bản thân đã biến mất, ánh mắt nhìn về phía trung niên đứng trước mặt có chút phức tạp.
Tần thúc tự nhiên là thấy được vị nữ tử có quan hệ mập mờ với Nghệ Phong này, Thi Đại Nhi thanh thuần lại mị hoặc, khiến hắn vô cùng chú ý, nữ tử này rất kiệt xuất, sau một thời gian nữa hoàn toàn có thể so sánh với tiểu thư rồi. Nhớ tới quan hệ giữa tiểu thư cùng Nghệ Phong, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Thi Đại Nhi thêm một lần nữa.
– Ngài tên là…
– Nếu thiếu gia không chê, cứ gọi ta là Tần thúc giống như tiểu thư là được!
– Được rồi! Tần thúc, chuyện hàn độc, nàng không sao chứ?
Nghệ Phong có chút lo lắng hỏi.
– Thiếu gia yên tâm! Việc áp chế hàn độc của tiểu thư đã đến lúc khẩn yếu quan đầu, cho nên nàng không thể ly khai sơn trang, nhưng nếu như vượt qua lần này thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn tốt đẹp!
Nghệ Phong nghe thấy vậy, mới thở phào một hơi.
– Tần thúc, thúc trước tiên cứ lui qua một bên đi!
Nghệ Phong nhìn Tần thúc cười nói.
Tần thúc nhẹ gật đầu, thối lui qua một bên. Vừa nãy hắn một mực không xuất hiện, đó là bởi vì Nghệ Phong không có việc gì. Nhưng hiện tại Nghệ Phong đã là nỏ mạnh hết đà, hắn không thể không xuất hiện chấn nhiếp chúng nhân. Lăng Ngọc Nhã thấy áy mắt Nghệ Phong nhìn về phía nàng, nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn qua Tần thúc đứng bên cạnh Nghệ Phong, nàng nhìn ra được trước kia Nghệ Phong không biết người này, đây cũng là người của thế lực kia? Một cường giả mạnh như vậy chỉ là người hầu, Lăng Ngọc Nhã không thể tưởng tượng nổi thế lực kia khủng bố đến mức nào. Và vị tiểu thư trong miệng Tần thúc kia là ai?
Đồng dạng, Trạm Lam viện trưởng cũng cau mày, đột nhiên xuất hiện một người như vậy, tuyệt đối đủ khiến cho bọn họ coi trọng. Ngay cả Họa Thủy trong Học viện Trạm Lam thân phận vô cùng đặc thù cũng không có người hầu Vương cấp, bí mật trên người Nghệ Phong càng ngày càng nhiều rồi. Chỉ có Tôn lão mới biết được một chút, nhớ tới nữ tử khiến chúng sinh điên đảo kia, ánh mắt Tôn lão nhìn về phía Nghệ Phong lại xem trọng thêm vài phần.
– Tôn lão biết được thân phận của hắn?
– Tần!
Tôn lão cười cười, phun ra một chữ.
– Tần? Là họ?
Trạm Lam viện trưởng hoảng hốt, tại sao Nghệ Phong lại có quan hệ cùng với cái sơn trang khủng bố này?
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex.moe/nghe-phong-quyen-1/
Nghệ Phong vẫn chưa biết được thân phận thực sự của Tần Y, chỉ biết là vô cùng tôn quý, đối với việc Tần thúc xuất hiện cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn, hắn dùng thanh âm suy yếu nói với Lăng Ngọc Nhã:
– Còn muốn chiến hay không?
Chương 472…
Lăng Ngọc Nhã thấy Nghệ Phong nhìn về phía nàng, chứng kiến ánh mắt kiệt ngạo bất tuân kia, nàng bình tĩnh nói:
– Tĩnh Vân Tông ta thất bại!
– Đánh? Còn đánh cái gì nữa? Ngay cả Vương cấp cũng thất bại rồi, chẳng lẽ còn đợi nàng tự mình ra tay, nàng không gánh nổi cái xú danh này!
Hô…
Mọi người thở phào một hơi, rốt cục quyết chiến cũng hạ màn. Nhớ lại bốn trận chiến vừa này, mọi người vẫn còn có chút mơ màng. Ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong tràn đầy kính nể. Những người mà hắn đả bại đều là những nhân vật hiển hách của Tĩnh Tông, đủ để thấy được cuộc chiến của Nghệ Phong mang đến rung động cỡ nào.
– Phong ca ca, chúng ta xuống núi đi!
Thi Đại Nhi đỡ lấy Nghệ Phong, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đây nữa, dù sao vẫn là đang ở trên địa bàn của người ta, cuối cùng nàng vẫn còn có chút cố kỵ, nếu là một thân một mình thì nàng không sợ, nhưng không thể không suy nghĩ cho Nghệ Phong đang suy yếu.
– Đợi một chút!
Lăng Ngọc Nhã đột nhiên hô lớn. Thanh âm tựa như bóp nghẹt trái tim mọi người.
– Ha ha, uy nghiêm của Tĩnh Vân Tông thật lớn, chẳng lẽ còn muốn lưu lại thiếu gia nhà chúng ta hay sao?
Tần thúc bước lên phía trước một bước, có chút châm chọc nói, kỳ thực đến trận chiến thứ tư hắn đã muốn ra tay rồi, chỉ có điều thấy Nghệ Phong vẫn còn có thể ứng phó cho nên ẩn thân ở một bên.
Lăng Ngọc Nhã không nhìn Tần Thúc, ánh mắt chiếu thẳng lên trên người Nghệ Phong.
– Hi hi, chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông muốn tiêu diệt người Thánh Tông chúng ta? Đây chính là khí độ của Tĩnh Vân Tông?
Thi Đại Nhi cười khanh khách nói, nhưng ngọc thủ đã nắm chặt, bắt đầu vận chuyển đấu khí.
Lăng Ngọc Nhã không nói gì ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Nghệ Phong, không buồn không vui.
– Thiếu gia, ngài cùng ta xuống núi, để ta coi xem, Tĩnh Vân Tông làm cách nào để cản bước ngài?
Tần thúc quét mắt nhìn Lăng Ngọc Nhã, hắn muốn xem một chút, người mà tiểu thư muốn dẫn đi, nàng làm cách nào để cường thế lưu lại. Trạm Lam viện trưởng cũng nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, ánh mắt đầy cổ quái. Không rõ Lăng Ngọc Nhã đang muốn làm gì? Tình hình như vậy, nàng vẫn còn muốn cường thế lưu Nghệ Phong lại? Đừng nói người Thánh Tông tuyệt đối sẽ không ngồi yên, chỉ cần Liễu Nhiên xuất hiện là nàng cũng lãnh đủ rồi, huống chi hiện tại còn có thêm người Tần gia tham dự vào. Tần gia tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ, ngay cả Học viện Trạm Lam cũng không muốn trêu chọc vào.
Đúng lúc khí thế đang vô cùng căng thẳng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Nghệ Phong, cao quý trang nhã, dáng người yểu điệu, khuôn mặt tuyệt mỹ, hoàn mỹ đến tận cùng. Sự xuất hiện của nàng khiến cho mọi người đều cảm thấy một cảm giác kinh diễm, chỉ có điều nhìn thấy gương mặt kia, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt:
– Tại sao là nàng? Tĩnh Vân Tông đến cùng đang muốn làm cái gì?
Thi Đại Nhi chứng kiến nữ tử tuyệt sắc không thua kém gì nàng, hơn nữa so với nàng còn thành thục cao quý hơn, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt: Chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông thực sự muốn ra tay? Trữ Huyên nhìn lướt qua Nghệ Phong, chợt thở dài một tiếng, nàng đã đáp ứng Nghệ Phong sẽ đến giác đấu trường, nhưng thực không ngờ hắn lại là nhân vật chính trong lần quyết đấu này, nàng cùng Ngu Phi lặng lẽ đứng ở một góc, sớm đã bị thực lực Nghệ Phong thi triển ra chấn kinh rồi.
Trữ Huyên vẫn còn nhớ rõ, lần thứ nhất nhìn thấy Nghệ Phong, hắn vẫn yếu ớt đến đáng thương, nhưng mà không ngờ bây giờ đã có thực lực khiêu chiến Vương cấp. Tốc độ phát triển như vậy thực sự quá kinh khủng. Trữ Huyênh không muốn đứng ra, nhưng không biết vì sao, hôm nay sư bá của nàng mười phần khác thường. Một mực không ngừng phạm sai lầm, lúc này còn muốn cường thế lưu Nghệ Phong lại. Trữ Huyên không biết là vì Lăng Ngọc Nhã hay là vì sợ Nghệ Phong bị tổn thương, cuối cùng nhịn không được liền xuất hiện. Tần thúc quan sát nữ tử đứng trước mặt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, vẫn chuyển đấu khí trong cơ thể. Chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông muốn xuất động nữ nhân khủng bố này tới thu thập Nghệ Phong hay sao?
Tất cả mọi người cũng hai mắt nhìn nhau, quan hệ giữa tông môn của Trữ Huyên cùng Tĩnh Vân Tông mọi người đều biết, Trữ Huyên đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ là muốn thay mặt Tĩnh Vân Tông sao? Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Nghệ Phong chợt vươn tay đặt trên bả vai Tần thúc nói:
– Tần thúc! Không sao đâu! Ngài cứ đứng qua một bên đi!
– Thiếu gia!
Tần thúc nhìn Nghệ Phong hô lên, quan hệ giữa nữ nhân này cùng Tĩnh Vân Tông mọi người đều biết, lúc này xuất hiện ở đây, hắn sao dám không đề phòng.
– Không có chuyện gì đâu, Tần thúc!
Tần thúc chứng kiến biểu lộ kiên định của Nghệ Phong, hắn có chút nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn lui qua một bên. Nghệ Phong vỗ vỗ Thi Đại Nhi ý bảo nàng buông tay ra không cần đỡ hắn, Thi Đại Nhi hơi ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, Nghệ Phong lết từng bước trầm trọng, đi thẳng đến trước mặt Trữ Huyên, hành động này khiến cho toàn bộ mọi người đổ mồ hôi hột vì hắn.
– Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không tới?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười nói, thân thể vô lực, cước bộ run rẩy thiếu chút nữa ngã ngửa ra. Trữ Huyên nóng ruột vội vàng tiến lên đỡ lấy Nghệ Phong, vô cùng lo lắng hỏi:
– Ngươi không sao chứ?
Bốn phía xôn xao, cả đám sững sờ nhìn cảnh này: Trời ạ, Trữ Huyên tôn quý cũng biết đỡ người? Không phải nàng cùng Tĩnh Vân Tông có quan hệ mờ ám hay sao? Sao lại đối với một đệ tử Thánh Tông khác thường đến như vậy?
Tần thúc cùng Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc.
– Bọn họ đang diễn trò sao?
Nghệ Phong cười nói:
– Ha ha, ta quên nói cho nàng biết, ta là người của Thánh Tông. Chỉ có thể mượn cơ hội này nói cho nàng biết mà thôi!
– Ta đã biết!
Ánh mắt Huyên có chút phức tạp, nàng hít sâu một hơi, thản nhiên nói.
Nghệ Phong cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện, hắn rất rõ ràng thanh danh của Thánh Tông. Trong lòng đám người tự xưng là danh môn chính phái này, Thánh Tông chính là đại biểu cho tà ác. Kẻ nào kẻ nấy đều hô hào đòi đại biểu cho chính nghĩa tiêu diệt Thánh Tông, bằng không dùng thực lực của Tĩnh Vân Tông, sao có thể đối kháng lại toàn bộ Thánh Tông. Tuy rằng Nghệ Phong không biết tông môn của Trữ Huyên là gì, nhưng chắc hẳn là danh môn chính phái trên địa lục, đối với người Thánh Tông không có chút hảo cảm nào.
Lăng Ngọc Nhã không hiểu vị sư điệt xinh đẹp tuyệt mỹ này đang làm cái gì? Nhưng lúc này nàng cũng không bận tâm đến chuyện này, chỉ nhìn Nghệ Phong nói.
– Trở về nói cho Liễu Nhiên, Ngọc Nhã xin lỗi hắn, bất quá sau ngày hôm nay, ân oán giữa hắn cùng ta đã hoàn toàn thanh toán xong. Ngọc Nhã cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Một câu này lập tức khiến cho Nghệ Phong nhếch môi nở một nụ cười cổ quái. Đám người Trạm Lam viện trưởng nghe được lời này, người nào người nấy đều nở một nụ cười mười phần ý vị thâm trường.
– Có ý tứ, rất có ý tứ. Thực muốn chứng kiến bộ dáng Liễu Nhiên khi nghe được lời này.
Lăng Ngọc Nhã một lần nữa nhìn lướt qua Nghệ Phong, sau đó quay đầu không nói lời nào nữa. Huyên chợt nói:
– Sư bá, Trữ Huyên sẽ Nghệ Phong mang đi, thỉnh sư bá tha thứ!
Nói xong, Trữ Huyên ôm theo Nghệ Phong, bay xuống dưới chân núi.
– Thiếu gia!
Tần thúc hoảng hốt, vội vàng chặn đường Trữ Huyên, Tần thúc biết rõ thân phận người Thánh Tông của Nghệ Phong, hắn làm sao có thể an tâm để cho Trữ Huyên không rõ lai lịch mang Nghệ Phong đi.
– Tần thúc!
Nghệ Phong hô lên, lắc đầu nói.
– Nàng sẽ không thương hại ta đâu!
Tình huống lúc này, do Trữ Huyên mang Nghệ Phong đi là thích hợp nhất, bằng không Nghệ Phong trọng thương, nhiều người như vậy đều thấy được, mà Tĩnh Vân Tông đã mất hết mặt mũi. Có lẽ Lăng Ngọc Nhã sẽ không làm khó Nghệ Phong, nhưng người Tĩnh Vân Tông vì tức giận muốn kiếm chuyện với hắn cũng không phải là không được. Nhưng Trữ Huyên là ai? Dùng thân phận, thực lực cùng quan hệ với Tĩnh Vân Tông, nàng muốn dẫn đi một người? Lăng Ngọc Nhã không mở miệng, ai dám dị nghị? Chỉ là Lăng Ngọc Nhã đối với vị sư điệt trên danh nghĩa này, nàng có thể đơn giản mở miệng ngăn cản cùng trách cứ sao?
Tần thúc chứng kiến Nghệ Phong rất nghiêm túc, lúc này mới mở miệng nói…
– Thiếu gia, ngài cẩn thận!
Trữ Huyên thấy Tần thúc tránh qua một bên, thân ảnh nàng lóe lên vài lần đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Lăng Ngọc nhã nhìn qua một màn này, biểu lộ vô cùng phức tạp, động dạng sắc mặt của tất cả mọi người cũng trở nên vô cùng cổ quái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2024 11:36 (GMT+7) |