Mọi người nhìn Nghệ Phong đứng ở phía trên mặt đất, trong ánh mắt bọn họ có vẻ kính nể, đồng thời lại có chút hoảng sợ. Tuy rằng bọn họ không tin tưởng một mình Nghệ Phong có thể chiến thắng hai ngũ giai, nhưng chỉ cần dựa vào hào khí này của Nghệ Phong, đủ để bọn họ khâm phục. Không phải bất kỳ ai đều có lòng tin khiêu chiến với hai ngũ giai, đặc biệt là khi đối phương còn là một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp thấp hơn ngũ giai.
Ngược lại với bọn họ, Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi không chút nghi ngờ về thực lực của Nghệ Phong. Bọn họ đều hiểu rất rõ về đẳng cấp võ giả của Nghệ Phong, Nhiếp Hồn Sư và võ giả phối hợp, cho dù Nghệ Phong không thắng được hai người, nếu bọn họ muốn đánh bại Nghệ Phong cũng đừng mong có thể dễ dàng như vậy.
Nhưng, điều khiến Thủy Nhược Vân và Nghệ Phong đều thừ người ra chính là, ấn kết trên tay Nghệ Phong vẫn không ngừng nối tiếp, không hề có chút ý tứ thi triển đấu khí. Trên mặt hai nàng không khỏi lộ ra nụ cười cổ quái. Chẳng lẽ Nghệ Phong muốn dựa vào Nhiếp Hồn Thuật đánh bại hai người này sao?
Trời ạ! Hắn điên sao? Đó là hai ngũ giai, đẳng cấp mạnh hơn so với hắn mấy lần. Đánh bại một người của đối phương đã là kỳ tích, chẳng lẽ còn muốn dựa vào Nhiếp Hồn Thuật để đối kháng với hai người?
Thi Đại Nhi rất muốn lên đài mở cái đầu của Nghệ Phong nhìn xem thử, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì, hay thật sự bị cháy hỏng. Bằng không sao lại đưa ra quyết định như vậy? Cho dù Thi Đại Nhi có lòng tin vào Phong ca ca của nàng, nhưng Nghệ Phong lại nghĩ chỉ cần dựa vào thực lực lục tinh sơ cấp đối chiến hai Vương cấp ngũ giai, gần như là mơ mộng hão huyền.
Thi Đại Nhi biết, quả thật có Lục tinh sơ cấp đánh bại Vương Cấp ngũ giai. Nhưng mơ mộng hão huyền đánh bại hai người, trong đầu thật sự không tìm được tin tức như vậy.
Cười khổ một tiếng, Thi Đại Nhi đánh mất ý tưởng nhắc nhở Nghệ Phong. Trong đầu Thi Đại Nhi mơ hồ có chút chờ mong. Có lẽ Phong ca ca của nàng thật sự có thể sáng tạo kỳ tích.
Tuy rằng trong lòng nàng không chút lo lắng, nhưng không có nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình cường thế.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/nghe-phong-quyen-2/
Nghệ Phong trên đài nhìn hai người trong sân, chỉ nói:
– Ta chỉ ra một chiêu, nếu các ngươi có thể tiếp được ta nhận thua!
Ầm…
Nghệ Phong nói những lời này, giống như bom nổ, khiến mọi người đều cho rằng tai có vấn đề. Bọn họ không dám tin nhìn Nghệ Phong, dùng sức ngoáy lỗ tai, lại chú ý thấy bên cạnh cũng làm hành động này, rốt cục bọn họ tin mình không nghe nhầm.
Một chiêu! Lại là một chiêu! Không ngờ hắn tính một chiêu liền đánh bại hai Vương cấp? Ha ha, tiểu tử này bị choáng váng, hay là điên?
Sau khi mọi người sửng sốt, ngay lập tức cười phá lên đầy điên cuồng, giống như vừa nghe được một truyện cười. Trước kia bọn họ từng gặp người tự cao tự đại. Nhưng lần này tự cao tự đại như vậy, bọn họ mới gặp lần đầu.
Một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp, cho dù quả thật có quỷ dị một chút, nhưng mơ mộng hão huyền một chiêu đánh bại đối phương, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
– Tiểu tử này, không phải vừa mới đánh nhau với Phong Khiếu, đầu bị đánh tới ngốc?
Trong lòng mọi người đều dâng lên một ý tưởng như vậy. Một đám cổ quái nhìn Nghệ Phong.
Ngược lại, ánh mắt Thi Đại Nhi lại sáng ngời. Xem ra nàng hiểu Nghệ Phong rất rõ. Nghệ Phong dám nói như vậy, hẳn có phần nắm chắc nhất định.
– Phong ca ca, ca ca thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích này không? Xem ra Đại Nhi phải cố gắng, bằng không vĩnh viễn không theo kịp bước của ca ca. Xử lý xong chuyện Bàn Long Cổ Thành, ta sẽ dựa theo phân phó của sư tôn, đi tới cấm địa tông môn một lần.
Mắt Thi Đại Nhi lóe ra hào quang. Nàng vốn đang do dự lựa chọn, rốt cục đã có quyết định. Trong mắt có vẻ kiên định. Biểu hiện của nam tử trước mặt càng kiệt xuất, nàng cảm giác áp lực càng lớn, luôn sợ hãi về sau không xứng với hắn.
Thi Đại Nhi nhớ tới nữ nhân kia, nàng đứng từ phía thoáng nhìn lại. Không thể không thừa nhận, nữ tử như vậy, cả thế gian này đều không thấy. Cho dù Thi Đại Nhi luôn tin tưởng vào bản thân mình, nhưng không nhịn được lại lo được lo mất.
– Thảo nào Phong ca ca lại bị nàng mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Nếu không thể hơn nàng về dung mạo, vậy ngăn chặn nàng trên phương diện thực lực vậy!
Thi Đại Nhi nắm chặt tay, đôi mắt mỹ lệ nhìn chăm chú vào Nghệ Phong.
Giống như vậy, Văn Bân và Phong Khiếu bị những lời này của Nghệ Phong kích động nổi cơn giận dữ. Họ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị miệt thị như thế.
– Tốt! Ngược lại ta muốn xem, ngươi có một chiêu gì có thể đối phó được chúng ta!
Văn Bân cười lạnh một tiếng nói.
Khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên vẻ tươi cười. Khó có được hai người tự tới cửa để luyện tập. Nếu hắn không nắm chắc cơ hội, vậy đúng là kẻ ngốc.
Nghệ Phong chưa có cơ hội thi triển Lam Liên Hóa Hồng Quyết toàn lực. Từ sau lần trước, trên thánh địa, tu luyện có chút thành tựu xong, vẫn chưa tìm thấy cơ hội thử đánh giá uy lực một chút, xem nó lớn tới mức nào.
Cho dù vừa nãy, khi đối phó Phong Khiếu có thi triển Lam Liên Hóa Hồng Quyết, cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó. Lam Liên Hóa Hồng Quyết bác đại tinh thâm, cho nên Nghệ Phong tu luyện lâu như vậy, chỉ là chút thành tựu mà thôi.
Nhưng chỉ một phần nhỏ, Nghệ Phong đối mặt với Vương cấp ngũ giai thi triển Nhiếp Hồn Thuật còn cảm giác không có tính uy hiếp, không bởi vì gì khác, chỉ bởi vì trong Nhiếp Hồn Thuật của hắn có Phệ Châu.
Đối với vận dụng Phệ Châu, Nghệ Phong không bằng Quái lão nhân. Nhưng Phệ Châu chính là Phệ Châu. Cho dù Nghệ Phong vận dụng trúc trắc, nhưng có thể khiến đẳng cấp cường giả như lão đầu tử phải cảm thấy trái tim có chút băng giá.
Tuy rằng Nghệ Phong chỉ có thể lợi dụng một bộ phận nhỏ, nhưng lúc này sử dụng công pháp Lam Liên Hóa Hồng Quyết, đánh bại Phong Khiếu đã thoải mái như vậy.
Nghệ Phong rất muốn thử xem, nếu đối kháng với hai ngũ giai, sử dụng Lam Liên Hóa Hồng Quyết toàn lực sẽ mạnh tới mức nào?
Điểm ấy, sẽ dựa vào hai người Phong Khiếu và Văn Bân để làm thí nghiệm. Nếu có thể đánh bại hai người, chứng tỏ Lam Liên Hóa Hồng Quyết khủng khiếp. Nếu không đánh bại được? Chẳng lẽ Nghệ Phong còn sợ bọn họ sao? Không phải đấu khí của hắn rất đáng ghen tị sao.
Nghệ Phong không hề để ý tới ánh mắt của hai người Phong Khiếu, ấn kết trong tay nhanh chóng kết khởi. Tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn vừa nãy, càng khiến người ta hoa mắt.
Nhưng giống với vừa rồi, từng đạo lam quang từ trong ngón tay Nghệ Phong bay ra như tên bắn. Điểm khác chính là, lần này hào quang màu lam bay ra như tên bắn, không hóa thành nguyên điểm. Ngược lại tập trung thành một đóa lam Liên Hoa lộng lẫy, hiện lên trong hư không.
Rất nhanh, sáu đóa lam Liên Hoa xuất hiện trước mặt Nghệ Phong.
Tay Nghệ Phong kết khởi, tập trung thành công sáu đóa lam Liên Hoa, gần như chưa đến mười giây đồng hồ. Nhưng, Nghệ Phong thoáng hít một hơi, vẫn cảm thấy độ thuần thục không đủ. Bằng không hắn không mất thời gian nhiều như thế. Khi chiến đấu với cường giả, thời gian cực kỳ quan trọng.
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong cảm thấy về sau vẫn nên nâng cao mức độ thuần thục.
Chẳng qua, hai người Phong Khiếu và Văn Bân đã hoàn toàn bị câu nói một chiêu của Nghệ Phong chọc giận, cho nên dù biết rõ một chiêu này của Nghệ Phong không tầm thường, nhưng không hề cắt ngang hành động của Nghệ Phong. Bọn họ chỉ bạo phát đấu khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
Khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên một nụ cười lạnh. Bắt đầu hắn còn đề phòng bọn họ cắt ngang bất kỳ lúc nào. Nhìn tình hình hiện tại như vậy, đề phòng của mình là dư thừa. Nếu các ngươi tự tin vào chính mình như vậy, hy vọng đến lúc đó vẫn có thể cười được.
Nghĩ vậy, ấn kết trong tay Nghệ Phong lại càng nhanh hơn.
Chương 843…
Sáu đóa lam Liên Hoa yêu dị dưới sự thúc đẩy của Nghệ Phong, dần dần bị vây thành sáu điểm. Phía trên sáu điểm bắt đầu lan tràn ra một đạo hào quang. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết đó là hồn lực. Nghĩ vậy, một đám bọn họ không khỏi có chút đố kị. Bọn họ cũng có hồn lực, nhưng lực công kích của hồn lực quả thực khó coi. Bọn họ chỉ có thể sử dụng đấu khí để khống chế.
Nhưng ở trong tay Nhiếp Hồn Sư, dưới khống chế của nguyên hồn, hồn lực cũng có thể bạo phát lực công kích cường đại. Đây chính là điểm khiến người ta hướng tới chức nghiệp Nhiếp Hồn Sư này.
Hồn lực giống như ánh sáng, liên kết sáu đóa lam Liên Hoa lại. Thấy Nghệ Phong làm tất cả điều này, bọn họ cũng không kinh ngạc. Bởi vì vừa rồi đã thấy Nghệ Phong thi triển qua. Chẳng qua, lúc này mới biết sáu điểm chính là sáu đóa lam Liên Hoa.
Lúc này, năng lượng trong không gian bắt đầu vọt về phía Lục Giác Mang Tinh vừa được hình thành này. Khác với năng lượng bạo động vừa rồi, mặc dù hiện tại bị Lục Giác Mang Tinh cắn nuốt năng lượng từ xa tới gần, nhưng lại im hơi lặng tiếng, phần lớn mọi người không cảm giác được.
Đương nhiên, những người này tất nhiên không bao gồm Vương cấp. Đối với động thái của năng lượng, Vương cấp có mẫn cảm khác hẳn với người thường. Năng lượng trong hư không bạo động như vậy, lập tức khiến hai người Phong Khiếu và Văn Bân nhíu mày. Nhưng bọn họ vẫn không hề động thủ, chỉ bắt đầu đề cao đấu khí của bọn họ. Bọn họ cũng muốn xem thử, Nghệ Phong tuyên bố một chiêu đánh bại bọn họ là chiêu thức là cái gì?
Tuy rằng Lục Giác Mang Tinh này cường hãn, nhưng muốn đánh bại bọn họ gần như là nằm mơ.
Nghệ Phong nhìn Lục Giác Mang Tinh đang cắn nuốt năng lượng, khóe miệng chợt hiện lên vẻ tươi cười, tay Nghệ Phong mạnh mẽ chụp động vài cái. Trong nháy mắt lục đóa lam Liên Hoa Lục Giác Mang Tinh mạnh mẽ hướng về phía trung gian.
Thời gian trong nháy mắt, Lục Giác Mang Tinh này lại to lên giống như bàn tay. Khi Nghệ Phong khống chế ép Lục Giác Mang Tinh lại phát hiện cho dù hắn cố gắng như thế nào đều vô dụng.
Nghệ Phong làm được điểm ấy, thoáng thở dài một hơi, cũng từ bỏ ý định ép lại. Ngón tay hắn mạnh mẽ điểm động, cái bàn tay lớn Lục Giác Mang Tinh hóa thành một đạo ánh sáng cầu vồng, vẽ thành một dải màu lam phía sau, trong hư không, bay như tên bắn về phía hai người.
Phong Khiếu và Văn Bân nhìn Lục Giác Mang Tinh bay như tên bắn đến, trong mắt hai người chợt hiện lên chút châm chọc. Mỗi người đạp về phía trước một bước, đấu khí mạnh mẽ phát ra, hung hăng tiến lên đón nhận. Mọi người không chút nghi ngờ, dưới tình thế hai người cùng đánh, chỉ một lát sau Lục Giác Mang Tinh sẽ bị đánh hóa thành hư vô.
– Quả nhiên, chẳng qua chỉ là một người tự cao tự đại mà thôi.
Mọi người nhìn Nghệ Phong, chờ mong vốn có đã biến mất sạch sẽ. Trong đám người nhìn Nghệ Phong, đều lắc đầu.
Khi mọi người không còn hy vọng vào Nghệ Phong, ấn kết trong tay Nghệ Phong với tốc độ nhanh tới mức tận cùng không ngừng biến ảo, ngón tay lại tạo ra đạo tàn ảnh.
Mà ngay khi dấu tay Nghệ Phong kết lên, đồng thời ba đóa Liên Hoa ở ba điểm của Lục Giác Mang Tinh, xuy một tiếng liền nổ mạnh. Mỗi một đóa Liên Hoa lại hóa thành sáu đóa Tiểu Liên Hoa. Sáu đóa tiểu Liên Hoa lại tạo thành một Lục Giác Mang Tinh ổn định kiên cố đứng ở trên ba điểm Đại Lục Giác Mang Tinh.
Mà ngay trong sự biến hóa này, toàn bộ hư không nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Năng lượng trong hư không lấy một loại tốc độ bạo động như biển gầm lao nhanh điên cuồng vọt về phía Lục Giác Mang Tinh.
Phía trên không gian, một lốc xoáy năng lượng khổng lồ hình thành. Tốc độ xoay trong của lốc xoáy năng lượng gần như có thể cắn nát bất kỳ thứ gì. Gần như chỉ xuất hiện trong giây lát, liền dung hợp toàn bộ tiến trong ba điểm Tiểu Lục Giác phát ra ánh sáng. Ba đóa lớn Liên Hoa tạo thành bên trong Lục Giác Mang Tinh.
Theo lốc xoáy năng lượng vọt vào, Lục Giác Mang Tinh phát ra hào quang chói mắt. Quang mang chói mắt khiến tất cả mọi người không kìm lòng được nhắm mắt lại. Năng lượng vẫn rít gào khiến nội tâm mọi người nổi lên cơn sóng kinh hãi. Một đám không dám tin chỉ một lát sau, Lục Giác Mang Tinh vốn không được bọn họ xem trọng sẽ phát sinh biến hóa như vậy.
Mấy đạo năng lượng trụ khủng khiếp từ bên trong Lục Giác Mang Tinh bắn ra. Năng lượng trụ thô to đánh ở phía trên không gian. Từng đợt tiếng động gầm vang không ngừng phát ra, vượt qua khoảng cách không gian, đánh thẳng về phía Văn Bân và Phong Khiếu.
Văn Bân và Phong Khiếu sớm biến sắc. Nhìn năng lượng trụ khổng lồ, bọn họ mạnh mẽ phát ra đấu khí. Áo giáp đấu khí bao trùm toàn thân. Đấu khí khổng lồ theo cánh tay, tập trung toàn bộ phía trên thân quyền, đánh vào hư không, tạo ra tiếng động gầm vang.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, ấn kết trong tay lại nhanh hơn vài phần. Năng lượng bạo động trong không gian lại tăng vọt với cấp số nhân. Từ bên trong Lục Giác Mang Tinh bắn ra năng lượng trụ như gió bão, lại tráng kiện hơn vài phần.
Loại biến hóa này khiến toàn bộ không gian không chút an bình, bị các loại năng lượng tạo thành cơn lốc, giống như hóa thành mãnh thú hoang dã, tàn sát bừa bãi hư không.
Răng rắc…
Tàng Hoa Các dưới sự tàn sát bừa bãi của cơn lốc, liên tục vang lên tiếng gãy mạnh mẽ.
Lợi Lang nhìn Lục Giác Mang Tinh và năng lượng bạo phát của Phong Khiếu và Văn Bân muốn đụng vào nhau, cuối cùng hắn kịp phản ứng, sắc mặt trở nên trắng bệch hô lớn:
– Mọi người mau ra khỏi Tàng Hoa Các!
Sau khi Lợi Lang nói xong, rốt cuộc bất chấp đau lòng về Tàng Hoa Các, đấu khí khổng lồ trong cơ thể bạo vọt ra, hướng về phía các bức tranh tường, đánh ra một thông đạo.
Đồng thời, sắc mặt đám người Thủy Nhược Vân đại biến, các nàng đều phát huy các loại chiêu thức mạnh nhất, đánh ra tạo thành những thông đạo vượt qua Tàng Hoa Các, bay như tên bắn ra ngoài.
Những người vốn còn đang quan sát đã hoàn toàn bạo loạn. Một đám bay như tên bắn bỏ chạy ra bên ngoài.
Ầm…
Khi mọi người ở đây đang chạy trốn, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên mãnh liệt, nhưng không ai dám quay đầu lại, ngược lại càng dùng tốc độ khủng khiếp chạy về phía ngoài Tàng Hoa Các.
Nếu lúc này có người quay đầu lại, coi trọng liếc mắt một cái, nhất định sẽ khiến bọn họ chết khiếp. Chỉ thấy giữa sân nhấc lên một trời đất đá, khiến hư không mờ mịt không thấy rõ. Cơn lốc vốn rít gào càng lớn mạnh gấp mấy chục lần.
Trong toàn bộ không gian, liền dường như Tu La địa ngục, kình khí bạo phát, đánh về các phía xung quanh Tàng Hoa Các. Những người không chạy đi, dưới kình khí này, bị hung hăng đánh văng ngược ra ngoài. Chẳng qua chỉ bị đánh phun ra mấy máu miệng mà thôi.
Đám người Lợi Lang chạy ra khỏi Tàng Hoa Các chưa được bao lâu. Ầm một tiếng. Toàn bộ Tàng Hoa Các sụp đổ xuống. Lợi Lang nhìn cảnh tượng này, khóe miệng thoáng run rẩy. Đồng thời, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Nhớ tới Lục Giác Mang Tinh vừa rồi, trong mắt lộ vẻ không thể tin được.
Tàng Hoa Các bị bạo phát sụp đổ, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người ở Bàn Long Cổ Thành. Khi bọn họ nhìn Lợi Lang và đám trẻ tuổi tài tuấn trắng bệch mặt nhìn Tàng Hoa Các kia bị sập, bọn họ không khỏi thoáng có chút sững sờ.
Nhưng, ngay bọn họ còn đang nghi hoặc, sắc mặt Lợi Lang lại mạnh mẽ đại biến. Hắn nhìn này đám tuấn tài trẻ tuổi mới trốn ra còn đang thừ người ra la lớn:
– Chạy mau…
Ngay khi Lợi Lang vừa dứt lời, phế tích Tàng Hoa Các vốn đã sụp đổ, lại nổ mạnh. Tàng Hoa Các nổ mạnh hình hành một nấm vân giống như đạn đạo nổ ở trong Bàn Long Cổ Thành.
Mà phế tích còn hóa thành từng đạo hung khí, bắn nhanh về bốn phương tám hướng trong không gian, giống như ngày diệt thế…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |