Ông Tùng ánh mắt long lanh như trẻ hơn 10 tuổi, không ngừng pha trò để được nghe tiếng cười giòn tan tuyệt diệu của người phụ nữ đối diện. Nhã Phương có thể nói là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà ông từng quen biết… Xinh đẹp đến hoàn mỹ, lại có gia đình, hiểu chuyện, vui tính, cởi mở… Ông dù cố gắng vẫn không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào của nàng.
– Hạ Long á… Em đi vài lần rồi… Em chỉ mong đến mai thật nhanh để về nhà thôi.
Nhã Phương chống cằm nói, chợt nàng như nghĩ ra chuyện gì, rút vội chiếc điện thoại trong túi… Nàng mở ra lựa một tấm hình ưng ý, khoe với ông Tùng.
– Anh thấy em đẹp không?! Hi hi…
– Đẹp…
Ông Tùng bật thốt lên. Tấm hình chụp nàng trong bộ bikini ba mảnh đứng trên du thuyền tuyệt đẹp… Tay ông run run đẩy tấm hình lướt qua, hơi thở chợt tắt nghẽn… Màn hình lại hiện lên một tấm hình khác của Nhã Phương… Nàng nằm sấp người trên ghế bãi biển, mảnh áo che ngực cũng cởi bỏ phơi bày tấm lưng cong ỏng mịn màng tuyệt đẹp… Ông Tùng lại lướt qua tấm hình khác. Tim đập mỗi lúc một nhanh, hai mắt càng mở to ra…
Nhã Phương ngồi đối diện, đôi gò má đỏ ửng thẹn thùng, nhưng ánh mắt hồi hộp lén quan sát. Chiếc điện thoại của nàng là một sản phẩm đặc chế. Bên ngoài không khác gì loại điện thoại khá phổ biến trên thị trường, nhưng bên trong ống kính camera trước là thiết bị scan sao lưu mống mắt kỹ thuật cao… Và nó được Trần Minh điều khiển từ xa.
Ông Tùng ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trán, trả lại chiếc điện thoại cho Nhã Phương, nói:
– Anh không biết nói gì nữa… Cảm ơn em đã cho anh xem hình…
“Không được rồi… Mắt hắn toàn nhìn xuống… quét không thành công…” – Giọng nói trầm trầm của Trần Minh vang lên.
– Dạ, đâu có gì anh… – Nhã Phương hơi thất vọng, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười thoải mái.
Nhã Phương thầm suy tính cách khác. Vấn đề là nàng phải thành công sao lưu bio – identity của ông Tùng một cách thần không hay quỷ không biết… Nếu không, chỉ cần ông ta báo về hoặc mất tích bất thường, ngay lập tức tổ an ninh của Viện hạt nhân sẽ thay đổi thông tin mã khóa… Trong chiến tranh tình báo, không phải lúc nào cũng có thể sử dụng bạo lực.
– Em ở khách sạn nào?! – Ông Tùng hỏi.
– Dạ, Sheraton Tây Hồ.
– Để anh đưa em về nhé…
Nhìn Nhã Phương mặt đỏ ửng gật đầu thật khẽ, Ông Tùng nghe tim mình đập thình thịch.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensex.moe/
Trong gian phòng tắm khách sạn sang trọng, Nhã Phương quấn khăn tắm ngang ngực, nhìn chính trong gương.
“Em định làm chuyện này thật sao?! Anh thấy…” – Giọng nói của Trần Minh vang lên trong tai nàng.
– Em có lựa chọn sao?! Em không muốn mình thất bại ngay nhiệm vụ đầu tiên…
Nàng vừa chải tóc vừa nói khẽ. Dù trên người không mặc gì để che giấu thiết bị truyền âm thanh, nhưng Trần Minh vẫn nghe rõ lời nói của nàng từ một chiếc micro siêu nhỏ cài bên trong hàm răng.
“Nhưng…”
– Anh ghen sao?! Hi hi… – Nhã Phương cười nhẹ.
Trần Minh không trả lời. Nhưng Nhã Phương hiểu cảm giác anh ta như thế nào! Sáu tháng qua, hai người đã gần gũi nhau hơn rất nhiều. Không những thể xác mà tâm hồn cũng dần sát lại khăng khít không còn khoảng trống. Trong trái tim Nhã Phương cũng dần hiện ra hình ảnh một người đàn ông… Hình ảnh đó càng ngày càng rõ nét. Thay thế bóng hình của Nhất Huy đang mờ nhạt dần.
Nhã Phương lấy trong túi trang điểm ra hộp tròn màu vàng óng, loại kem phấn khá phổ biến đối với phụ nữ. Nàng mở ra, dùng móng tay ngón út cẩn thận vít một ít chất sáp trắng màu vàng bên trong, rồi lau đi phần thuốc dính trên bề mặt móng.
– Anh cứ để em tự lo… Em biết mình phải làm gì…
Nhã Phương lẩm bẩm một câu như tự nói với mình, không có câu trả lời, nhưng nàng biết Trần Minh nghe được.
Đang nhấp nhổm không yên trên ghế, cánh cửa phòng tắm bật mở làm ông Tùng giật bắn mình đứng bật dậy.
– Ôi… Thụy Vân…
Ông Tùng bật thốt lên cảm thán nhìn Nhã Phương bước ra khỏi phòng tắm với chỉ một chiếc khăn tắm quấn ngang ngực. Mái tóc nàng đen bóng xõa tung trên bờ vai nõn nà. Hai bầu vú căng tròn nổi căng lên dưới lớp khăn tắm hờ hững… Bước chân vào phòng khách sạn của nàng, ông vẫn không nghĩ rằng mình sớm được toại nguyện như vậy… Dù ông đã không ít lần được lên giường phụ nữ ngay trong lần gặp đầu tiên. Nhưng đó là những người khác, người phụ nữ trước mặt ông hoàn toàn không cùng tầng lớp… Nàng xinh đẹp, sang trọng, lại cởi mở hòa ái. Ông Tùng thầm cảm ơn thần may mắn đã mỉm cười với mình đêm nay. Ông bước đến, thì Nhã Phương đỏ mặt quay đi, nói:
– Ư… Mình có cả đêm mà… Anh đi tắm đi…
– Ừ… Phải… Phải…
Ông Tùng thầm trách mình thật hấp tấp. Phụ nữ xinh đẹp tầng lớp cao như nàng dĩ nhiên là yêu thích sự sạch sẽ… Ông mỉm cười hơi ngượng, bước vào phòng tắm đóng cửa lại.
Năm phút sau ông Tùng háo hức bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn ngang bụng… Nhã Phương đã ngồi trên ghế sofa chờ, trước mặt là một chai rượu vang còn nguyên tem chưa mở…
– Để anh khui rượu nha…
Ông Tùng hồ hởi lấy đồ mở rượu, nhưng khi ông muốn lấy ly thì Nhã Phương đã gạt ra… Nàng đẩy ông Tùng ngồi xuống sofa, cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, Nhã Phương giở chân nhẹ nhàng ngồi lên đùi ông, mặt đối mặt với ông… Nàng vòng qua cổ ông, thì thầm thật nhỏ:
– Đêm nay… Em sẽ cho anh uống rượu… trên người em… Được không?!
Nhã Phương cũng thấy mặt mình nóng rang, nàng nói với ông Tùng nhưng kì thực để xem phản ứng của người kia. Cứ tưởng tượng ra gương mặt sắc lạnh hậm hực của Trần Minh, Nhã Phương lại thấy vui vui… Nàng cũng không biết mình có yêu anh ta không?! Nhưng sáu tháng qua, Trần Minh là người đàn ông duy nhất chăm sóc bảo bọc nàng. Một người con gái đã từng yêu, từng khao khát được quan tâm chăm sóc như Nhã Phương thật khó giữ lòng yên tĩnh. Còn chuyện quan hệ xác thịt với Trần Minh… Lần thứ hai sau lần uống thuốc kích thích, quả thật đã rất khó cho nàng tiếp nhận. Nhưng những cái vuốt ve nhẹ nhàng kiên nhẫn của anh ta đã cuốn nàng bay lên thật cao… Để đến vài lần sau Nhã Phương đã chủ động dâng hiến không còn gượng gạo nữa.
Nhã Phương cầm chai rượu lên, đưa lên môi uống một ngụm… Mùi rượu nồng nàn bốc lên làm mặt nàng đỏ lựng xinh đẹp đến ngạt thở… Nàng cúi xuống, chậm chậm kề sát đôi môi run rẩy chờ đợi của ông Tùng… Đôi môi hé mở, một dòng rượu đỏ chảy vào miệng ông.
– Ngon quá…
Ông Tùng say mê mút lấy đôi môi mềm mại của Nhã Phương, như muốn nuốt trọn hương vị thơm ngát trong miệng nàng. Một dòng rượu đỏ chảy dài qua khóe miệng, lăn dọc chiếc cổ trắng muốt nhỏ bé. Lưỡi ông Tùng đuổi theo… liếm xuống chiếc cổ nàng… Hôn rít lấy vùng da thịt mềm mại giữa hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp.
– Ưm…
Nhã Phương nhắm mắt rên khẽ, ưỡn ngực lên đón lấy nụ hôn của ông ta. Ngón tay nàng lại cho vào miệng chai rượu, bịt kín… Chậm chậm giốc ngược lên. Chiếc khăn tắm của nàng đã rơi xuống, hờ hững che ngang hạ thể. Hai bầu vú tròn trịa và hai nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của ông Tùng. Ông toan cúi xuống, thì Nhã Phương đã đặt tay lên miệng ông ngăn lại…
– Không được hấp tấp… – Nàng bĩu môi vẻ giận dỗi.
– Ha ha… Tại em đẹp quá… Anh sắp điên rồi đây… – Ông nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt không rời khỏi hai bầu vú lóa mắt ngay trước mặt.
Nhã Phương hơi ngượng trước ánh mắt hau háu của ông ta, nàng cắn môi yêu kiều nói khẽ:
– Em cho anh một cơ hội… Nếu… anh không để rượu rơi xuống chiếc khăn trắng bên dưới… Tối nay em cho anh tùy ý dày vò thân thể em…
– Được… Em hứa rồi đó… Ha ha…
Nhã Phương mỉm cười… Nàng bắt đầu cầm chai rượu lên, chậm chậm để dòng rượu đỏ chảy xuống chiếc cổ mình. Màu đỏ dưới ánh đèn óng ánh càng nổi bật trên làn da mịn màng trắng nõn của nàng. Ông Tùng không vội vàng, đợi dòng rượu chảy lan lên bầu vú tròn trịa của Nhã Phương, liền đưa miệng cẩn thận đón lấy… Ông còn tham lam ngậm lấy núm vú nàng mút mút say mê…
– Ưm… Uống rượu thôi… Không được dùng tay… Ôi… Nhột quá…
Nhã Phương rít lên thật khẽ… Nhưng nàng vẫn để yên cho ông nhấm nháp bông hoa nhỏ nhắn ray rứt của mình. Lại một dòng rượu khác nhỏ lên bầu vú còn lại… Ông Tùng sung sướng đến run rẩy… Chưa bao giờ ông gặp một người con gái vừa xinh đẹp vừa có đam mê xác thịt một cách sành điệu như Nhã Phương. Ông nuốt ừng ực liên tục, cũng không phân biệt nổi mình đang uống rượu hay là nước miếng của chính mình…
– Ưmmm… Ôi…
Nhã Phương đỏ mặt nhìn xuống hai đỏ hồng ướt đẫm luân phiên bị ông Tùng bú mút… Chai rượu trong tay vơi dần đi, nhưng ông ta vẫn say mê, không nài nỉ nàng ngừng lại. Ông ta là một quan chức, quanh năm nhậu nhẹt đủ loại rượu cao cấp… Có lẽ một chai rượu vang đối với ông không có ý nghĩa gì. Rượu thật ra chỉ là chất dẫn của một liều thuốc mê nhẹ và đồng thời là lý do để ông ta không thắc mắc khi ngủ dậy sáng mai lại không nhớ ra chuyện gì… Nhưng chuyện này đã hơi vượt quá dự kiến của Nhã Phương. Ông ta lại tỉnh táo hơn nàng dự kiến rất nhiều… Nàng cắn môi hít hà thật khẽ nhìn hai núm vú ửng đỏ đã săng cứng lại… Sự kích thích này đối với một người phụ nữ ít va chạm như Nhã Phương thật khó kềm nén… Hạ thể nàng đã ướt đẫm từ lâu.
– Hết rượu rồi nha…
Nghe tiếng ông Tùng reo vui, Nhã Phương giật thót người nhìn chai rượu từ lúc nào đã cạn sạch. Nàng còn bối rối chưa biết ứng phó thế nào thì cả người đã được ông Tùng bế xốc trên hai cánh tay. Ông ta có vẻ bề ngoài bệ vệ mập mạp, nhưng khỏe đến bất ngờ. Hai chiếc khăn tắm đồng loạt rơi xuống… Ông Tùng bế bế Nhã Phương toàn thân trần truồng đi về phía chiếc giường.
Nhã Phương đã mấy lần muốn lên tiếng gọi Trần Minh. Nàng tin chắc anh đang ẩn náu ở phòng bên cạnh. Nhưng sau đó thì thế nào?! Trần Minh sẽ ra tay đánh ngất ông ta để giải cứu nàng… Hoặc bắn chết ông ta, Nhã Phương thoáng rùng mình sợ hãi… Nhưng cách nào đi nữa, chỉ cần Trần Minh lao qua cánh cửa kia giải cứu nàng, cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ này thất bại… Nhiệm vụ đầu tiên của nàng.
Nhã Phương mãi miên man suy nghĩ, đến lúc nàng nằm xuống giường lúc nào cũng không hay… Ông Tùng giở cặp đùi thon dài của nàng ra, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn hai mép âm hộ hồng hào tuyệt đẹp… Ông ta quỳ mọp xuống, thèm thuồng hôn khắp làn da mịn màng giữa hai chiếc đùi non của nàng… Chậm chậm ông cúi xuống, há miệng ngậm lấy âm hộ Nhã Phương… liếm sâu vào…
– Ưmmm…
Nhã Phương bật rên thành tiếng. Lần này là thật, không chút giả tạo. Cái lưỡi ấm nóng điêu luyện của một người đàn ông lớn tuổi làm cả cơ thể Nhã Phương như bùng nổ. Dòng nước ái tình sâu trong cơ thể nàng tuôn trào đều bị ông ta tham lam nuốt lấy… Tay ông Tùng đưa lên, đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng nhào nặn không ngừng…
– Ưmmm…
Sau vài phút hôn mút âm hộ Nhã Phương, ông ngồi thẳng dậy… Ông quỳ giữa hai chân mềm nhũng soải rộng của nàng… Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng thiêm thiếp của nàng, lại có vẻ hơi mờ nhạt trong mắt ông… Ông chống tay nằm sấp lên người Nhã Phương, miệng thèm thuồng bú mút hai bầu vú nàng… Bên dưới, tay ông cầm dương vật căng phồng đỏ thẫm của mình, dí vào giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của Nhã Phương… Từ từ trườn người lên.
– Ưmmmm… Khoan đã… Ư…
Nhã Phương há hốc nài nỉ… Nàng cảm nhận được cái dương vật to lớn lạ lẫm của ông Tùng đang từ từ chèn kín âm hộ nàng. Không. Không thể được… Nàng không muốn phải thật sự hy sinh thân thể mình để hoàn thành nhiệm vụ. “Trần Minh…” Nhã Phương muốn kêu thét lên, nhưng tiếng kêu cứu chưa ra khỏi miệng liền nuốt vội xuống. Không còn sự chuyển động, không còn sự xâm chiếm bên dưới… Chỉ còn một cơ thể béo mập nặng trĩu và tiếng thở đều đều của ông Tùng bên tai nàng.
Nhã Phương thở phào, nghiếng răng đẩy ông ta ngã lăn ra giường. Một cái dương vật to lớn đung đưa bóng nước lộ ra trước mắt nàng. Nàng thở phào… lồm cồm ngồi dậy.
– Anh vào được rồi…
Nhã Phương vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền bật mở. Trần Minh như một bóng ma xuất hiện trước mặt nàng. Nhìn Nhã Phương trần truồng ngồi trên giường bên cạnh một lão già gần sáu mươi, dương vật lão còn đung đưa chĩa thẳng lên trời… Trần Minh nghiến răng nín lặng, hai cạnh hàm đanh lại gồ ra trước mắt Nhã Phương. Nàng chợt không nhịn được che miệng cười.
– Em đã làm cái gì?! – Trần Minh hậm hực hỏi.
– Cho lão uống thuốc thôi mà… Sáng mai sẽ không nhớ gì nữa… – Nhã Phương nói nhẹ nhàng.
Trần Minh không nói thêm một lời, rút điện thoại từ giỏ xách của nàng, bước đến giường. Anh ta nhẹ nhàng vạch mí mắt của ông Tùng ra bấm máy, bắt đầu scan. Lần này thì cực kì đơn giản… Sau mười giây, hai tiếng bíp vang lên… Hoàn thành nhiệm vụ.
– Sao còn chưa mặc đồ?! – Trần Minh quay lại ngạc nhiên nhìn Nhã Phương vẫn y nguyên ngồi bên cạnh giường.
– Anh ra ngoài chút đi… – Nhã Phương không trả lời, lại đưa ra một đề nghị khó hiểu.
– Em muốn làm gì?!
– Chuyện này… anh không giúp em được… Anh ra ngoài đi… Anh ở đây, em thấy kì lắm… – Nhã Phương nói nhỏ.
– Em muốn…
– Dĩ nhiên rồi… – Nhã Phương gật đầu thở dài. – Dù sáng mai lão không nhớ gì… Nhưng cũng biết đêm qua mình có quan hệ tình dục hay không chứ…
Nhã Phương đỏ mặt nhìn lên khuôn mặt đanh lại của Trần Minh, chợt che miệng cười rũ ra.
– Hi hi… Anh nghĩ em sẽ ân ái với lão sao?!
Nhìn khuôn mặt sượng cứng của Trần Minh, nàng chợt thấy anh ta rất đáng yêu. Nhã Phương choàng tay qua cổ Trần Minh, hôn nhẹ lên đôi môi anh ta, nàng thì thầm:
– Em dùng tay thôi… Cho phép em được không?!
– Hừm… Nhanh đi…
Trần Minh quay người đi, rút điếu thuốc đặt lên môi, chợt nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ lại bỏ vào túi. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, từ ngày gần gũi Nhã Phương… Càng ngày bản thân gã càng mềm yếu. Sự quyết đoán sắc bén của một đặc nhiệm bài danh đệ nhị 107 cũng không còn như xưa. Nàng như một dòng nước mềm mại yếu ớt tắm mát len lỏi bào mòn định lực mạnh mẽ của hắn. Một người đàn ông mạnh mẽ khi xưa hầu như không tìm ra điểm yếu, giờ lại sợ hãi lo lắng bảo vệ cho một bóng hồng mong manh dễ vỡ như Nhã Phương. Trần Minh đôi lúc tự nghĩ lại… Hắn tự lúc nào đã thay thế chỗ của Nhất Huy, không những thế mà còn lún sâu đến mức không còn đường lui.
Trần Minh quay lại nhìn, chợt thấy máu nóng dâng thẳng lên đầu. Nhã Phương quỳ gối trên giường, cơ thể trần truồng bóng loáng tuyệt đẹp của nàng tương phản đến cùng cực với thân hình to béo của lão già kia… Hai tay nàng không ngừng vuốt vuốt dọc cái dương vật to lớn của lão. Chốc chốc chốc lại hất mái tóc đen óng ra sau lưng…
Trần Minh nghiến răng bước đến sau lưng Nhã Phương. Bất ngờ anh đẩy đầu nàng xuống, tay vòng xuống kéo mạnh bờ eo nhỏ của nàng để mông chổng lên.
– Anh… Đừng mà…
Trần Minh không trả lời. Tay anh ta mò vào âm hộ Nhã Phương, chạm phải cảm giác ướt đẫm nhầy nhụa. Trần Minh nghiến răng căm tức… kéo khóa quần… cầm dương vật căng cứng… chèn vào giữa hai mép âm hộ khít khao quen thuộc của Nhã Phương, thúc mạnh.
– Ưmmm… Anh… làm gì… Ôi…
Nhã Phương há hốc rên siết, mặt nàng áp lên đùi ông Tùng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng còn cầm dương vật ông ta, siết chặt. Bờ eo nhỏ của nàng nhói đau như lọt vào hai cái gọng kềm bằng thép nguội. Chưa bao giờ Trần Minh thô bạo với nàng như vậy… Anh ta thúc dương vật vào trong nàng như vũ bão, như trả thù thay cho gã đàn ông lớn tuổi nằm thiêm thiếp bên cạnh… Nhưng trong sự đau đớn, Nhã Phương lại tìm thấy một cơn sướng khoái mãnh liệt chưa bao giờ có… Tay nàng vô thức túm chặt lấy dương vật ông Tùng, tuốt mạnh hơn, nhanh hơn…
– Ah…
Trần Minh gầm lên, ghì chặt lấy bờ eo nhỏ của Nhã Phương. Hắn rùng mình, xuất tinh xối xả vào sâu trong tận cùng cơ thể nàng.
– Ưmmmm…
Nhã Phương thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng áp chặt trên đùi ông Tùng sung sướng muốn thiếp đi… Bàn tay nàng lại có một cảm giác ươn ướt nhơ nhớp kì lạ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nhã Phương |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Thọc tay vô đít, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm đít, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 25/02/2018 12:39 (GMT+7) |