Cô Lan sinh năm 65. Cô mặt mũi đường nét dễ nhìn. Dáng dấp cũng ổn, không hề sồ sề như những người đồng tuổi. Cô có chồng tên Minh làm nghề sửa xe. Gia đình cô ngày xưa rất khá giả. Các quý anh chị ngẫm xem, nhà cô có 1 căn nhà mặt đường rất rộng làm cửa hàng sửa xe máy cho chú. Chú lấy giá phải chăng nên rất đông khách. Có thêm 1 căn nhà trong ngõ là nơi cô chú ở. Còn có 1 mảnh đất bên cạnh. Có thêm 3 phòng trọ liền kề nữa. Gia đình có đúng 1 thằng con trai. Nói chung của cải là nhiều.
Chồng cô cao 1m75, hiền lắm là hiền. Chú chả quát nạt ai bao giờ. Giá cô biết 2 chữ “hài lòng” thì có lẽ cô sẽ sống 1 cuộc đời hạnh phúc, bình lặng, êm ấm đến hết đời. Nhưng cô mơ ước giàu sang, làm bà chủ, lái ôto. Cô quyết định xuất khẩu lao động sang Nga. Cô đi gần chục năm trời. Được đồng nào beer, ăn chơi, trai gái hết. Gần 10 năm cô về với 2 bàn tay trắng. Nghe bảo bị trai lừa sạch tiền. Vợ chồng trở nên xa cách, con ghét mẹ. Họ chia tay nhau.
Chồng cô lấy căn nhà ngoài mặt đường. Cô lấy nhà trong ngõ, miếng đất và 3 phòng trọ bên cạnh. Tôi cho là phải lắm! Cửa hàng sửa xe máy chú đang quen khách, giờ có cho cô, cô cũng không biết buôn bán gì. Cô lấy căn nhà trong ngõ có 3 phòng trọ – thu nhập đủ nhúc nhắc chi tiêu và miếng đất để dành. Rất nhanh, với bản tính ăn chơi, cô bán đất. Ngày nào cũng thấy cô beer lạc, cười phe phé! Say rượu cô về xóm chửi hết những ai cô ngứa mắt. Cô Lan đéo quan tâm đến nhà trọ. Chúng tôi dùng điện, nước ra sao tùy. Đóng nhiều cũng được, ít cũng chả sao. Cả năm không thấy cô xuống phòng trọ. Cô thật ra rất dễ. Lần nào đóng tiền cô cũng cho gì đó. Khi thi quả dứa trên bàn thờ, khi chùm vải. Có lần ông Thành lên đóng tiền nhà. Cô bảo :
– Cô chả còn gì, còn gói mì tôm mày lấy thì lấy.
Thế là anh lấy gói mì tôm hảo hảo về!
Cô không bồ bịch vì hơi điên điên. Gu của cô cũng khác người. Ngày đó phòng trọ chúng tôi có mấy ông thợ xây về ở nhà. Cô kết nổ đĩa anh Chung – quản lý nhóm thợ xây. Anh này cao đúng mét rưỡi, để râu nhìn phong trần, người đen như chó thui. Nhưng tính hài lắm! Mà dzê gái. Anh hay kể :
– Địt mẹ, em biết không? Ngày xưa anh đi xây, có 2 con bé nấu cơm. Anh đong đưa rồi địt cả 2 con. Khi trời tối núp vào đống gạch, có khi xó vườn mà đóng. Sướng lắm!!
Có 1 cậu thợ xây trẻ tuổi chen vào :
– Địt thế có bao bố gì không anh? Nhỡ bọn nó có thai thì sao?
– Bao bố con mịa gì? Bố mày mà phải sợ à? Nó có thai chứ tao có thai đéo đâu? Mài nghe câu skssvtn (sức khỏe sinh sản vị thành niên) chưa? Câu đó thật sự dịch ra là : sau khi sung sướng vô trách nhiệm, ha ha!
Anh thường xưng bố với đám thợ xây. Riêng tôi thì anh xưng anh, em. Có lẽ anh tôn trọng tôi vì tôi sinh viên – có chút chữ nghĩa. Tôi đéo hiểu anh tà lưa thế nào mà cô Lan mê anh như điếu đổ. Ngày nào cũng cho anh thức ăn ngon. Anh không kể tán tỉnh ra sao, chỉ bảo:
– Mịa, con Lan nó kiểu éo gì ấy. Khi anh địt, nó rên kiểu gì mà cứ ăng ẳng – như chó đẻ. Địt mẹ…
Nhớ nhất có lần cô nhờ anh trát cho cái góc nhà bị nứt. Nhưng cô đéo có tiền. Anh không nghe vì :
– Làm đéo gì chả có công? Anh địt nó, nó cũng phải cho anh thức ăn hàng ngày nữa là. Không còn lâu! Mẹ, rên đéo gì như chó gằn!
Thế là cô giận anh. Cô beer, cô lạc, cô say và cô chửi. Cô vào tận cửa phòng trọ cô gào lên. Cô xỉa xói, cô moi cả tổ nhà anh lên. Cô dẫm chân bình bịch. Anh Chung điên tiết đuổi hết bọn thợ xây ra. Tóm cổ cô vào phòng và chốt cửa. Chúng tôi chỉ nghe cô gầm lên :
– Địt mẹ mày? Mài định làm gì? Thằng chó chết, bỏ raaa, bỏ raaa, ịt mẹ….
Lát sau thì im bặt. Lâu lâu nữa thì có tiếng rên nhỏ nhỏ. Ăng ẳng thật! Chúng tôi bụm miệng cười. Mấy ông thợ xây cố nhìn mà éo được gì. Đến tối sau bữa riệu, ông Trung nói :
– Anh tóm nó vào. Anh tốc ngay áo nó lên, tóm vú mà mút. Nó chửi loạn lên, cào cấu. Anh điên quá, tụt luôn quần nó ra móc bướm. Anh đẩy nó ngã lăn đùng xuống giường rồi địt. Nó im bặt luôn! Mà địt mẹ, địt xong nó vẫn dỗi, vẫn chửi nho nhỏ. Anh đè ra địt cái nữa, nó rên ăng ẳng như thường. Xong quay ra ôm anh bảo: Địt mẹ mày chứ, mày là thằng chó chết! Thằng điên!
Anh chém tay bảo :
– Đừng bao giờ dỗ đàn bà bằng lời nói. Đéo ăn thua đâu. Cứ đè ra địt. 1 nhát không hết dỗi thì 2. Cứ nghe lời anh! Ha ha!
Nói thêm về anh Trung, anh cao 1 mét rưỡi mà lấy vợ hơn 1 mét 7. Chúng tôi đéo tin anh cho xem ảnh cưới chụp bằng cái điện thoại tàu (thời đó ngoài nokia ra thì điện thoại tàu phổ biến nhất). Ảnh rõ mờ nhưng đúng là anh đứng đến vai vợ anh. Chúng tôi hỏi :
– Sao anh tán được hay thế?
Anh vuốt râu ra dáng hiền triết rồi phán :
– Anh ưng vợ anh từ khi nó trổ mã, nhổ giò. Anh hay đến chơi lắm. Bố nó rất ưng anh. Vì ông ấy bần nông. Thích kích cá, bẫy chuột, bắt rắn. Mà khoản đấy anh thành thần. Thành ra đến chém với ông ấy, nổ choang choảng. 2 ông cãi nhau um lên. Hợp lắm, ha ha! Thêm nữa ông thích anh vì có cái nghề thợ xây. Có đồng ra, đồng vào. Khổ nỗi con Huyền vợ anh nó chê anh lùn. Nó bảo :
– Thằng đấy đứng đến cạp quần con thì yêu đương gì?
– Ơ, cái ịt con mẹ nhà nó chứ. Anh tức nổ đom đóm mắt mà…vẫn giữ được sự bình tĩnh! Anh nghĩ thế này. Con rắn có nọc độc, chui bờ, chui bụi. Con chuột nhanh như thế lại chui trong hang. Anh còn tóm được cho lên bàn nhậu. Thì con Huyền to như thế, anh để thoát sao phỏng? Nhà con Huyền có 2 con trâu, 1 con nghé. Ngày nào nó cũng đi 1 vòng từ nhà lên đê để chăn. Anh rình, đi theo nó. Có hôm anh trèo lên trạm bơm, nhìn xa xa là không có ai. Anh nhè nhẹ đi đến gần nó. Anh lao lên tóm nó chứ con hổ vồ mồi. Anh bịt mồm nó và vật mịa ra giữa đồng. Nó cắn tay anh, chân nó dài, nó đạp. Anh tức, đấm 2 phát vào đùi non. Nó xìu người ra! Anh dứt mịa cúc quần sau đó tụt quần nó ra địt. Địt giữa đồng cho trâu xem, ha ha ha! Rồi anh chạy ngay về nhà làm con gà, mâm xôi + chai rượu sang nhà nó. Khi sang thấy con Huyền đang thút thít khóc. Anh bảo với bố nó :
– Con thương em Huyền quá nên trót dại. Con quý bố như bố đẻ của con. Bố tác hợp cho con. Con có con gà, chai rượu tạ lỗi với bố.
Ông bố uống xong chặp rượu cầm cái chân gà, mặt đỏ phừng, chỉ thẳng vào mặt con gái chửi :
– Mịa mài, mài sáng mắt ra chưa? Cá không ăn muối cá ươn con ạ. Tao bảo mày ưng nó đi. Mày không nghe? Tỉ như mày ưng nó, việc đéo gì nó phải làm thế? Có phỏng?
Thế là anh địt nó dăm lần nữa rồi 2 nhà tổ chức đám cưới. Các chú thấy anh tài không? Ha ha! Chúng tôi lạy anh sát đất!!!
Tôi trung thành với phòng trọ của cô Lan trong 4.5 năm đại học. Lúc đầu cô Lan có 3 phòng trọ và 1 mảnh đất. Sau khi uống beer hết mảnh đất, cô cắt tiếp phòng ngoài để bán. Thành thử chỉ còn phòng tôi ở giữa và phòng 3 anh : Minh, Đạt, Long ở cuối. Sau này cô bán nốt phòng tôi và đến khi tôi đi thì cô bán nốt phòng cuối. Đúng là miệng ăn núi lở!
Tôi ở cạnh phòng 3 anh trong gần 2 năm nghe và thấy đủ chuyện bậy, bựa! Các anh là dân xây dựng. Theo lời anh Long thì :
– Nói 1 cách ngắn gọn và súc tích : dân xây dựng tuyền thằng bố láo ăn cắp!
Các anh là kỹ sư nhưng toàn đánh bạc với công nhân, oánh nhau với công nhân, ăn cắp vật liệu, khai khống số liệu, móc nối với bọn bán quán, bọn đồng nát để tuồn sắt vụn cho họ. Và thậm chí… các anh địt cả đồng nát khi thèm. Tôi xin miêu tả về 3 anh thế này :
Anh Đạt : Anh Đạt là người “bình thường” trong 3 anh này. Anh hiền lành, tốt tính, chịu thương chịu khó. Gia cảnh nhà anh bần hàn. Mẹ anh mất sớm, bố anh lấy vợ 2. Nhà có đến 6 anh em. Anh ăn uống bữa đói, bữa no nên còi cọc, ốm yếu. Học hết cấp 3 anh đi làm công nhân điện ở 1 công ty xây dựng. Công việc vất vả, lương lậu kém lại nợ lương liên miên. Đi làm mấy năm anh chỉ đủ tằn tiện chi tiêu mà chả mua sắm được gì. May có người chú họ anh mua cái xe máy tàu nhưng đi bị tai nạn nhiều quá nên cho anh. Thế là anh có chiếc wave tàu kêu như công nông lên dốc. Anh làm thợ điện công trường, bị điện giật liên tục. Có lần anh xuống hố cầu hàn mấy chỗ. Sau khi xong việc, trèo ra, 20p sau nghe đánh rầm. Hố cầu anh vừa hàn bị sụp. Anh bảo lần đó tay anh run nửa ngày sau chưa hết. Vì nếu vẫn còn ở trong đó thì xác định là tan xác. Anh bảo :
– Chú cứ nghĩ mà xem. Có cái cầu nào xây xong mà không có vài công nhân bỏ mạng? Cầu vĩnh tuy, thanh trì, bãi cháy…đều chết vài ba công nhân là ít.
Anh thấy không làm công nhân lâu dài được nên quyết tâm ôn và thi đại học. Anh may mắn đỗ tại chức ĐH GTVT. Cuộc sống vốn khó khăn lại chồng chất nhọc-nhằn. Anh tằn tiện, làm thêm đủ nghề để có chi phí còn đi học. Dù nghèo, dù khó nhưng anh luôn đối xử bạn bè bằng cả tấm lòng rộng lượng. Nhớ có lần trời mưa rất to. Xe bus không hoạt động, xe ôm thì chả còn ai. Trường tôi cách nhà trọ hơn 10km. Tôi ngồi bơ vơ mãi rồi điện nhờ anh Đạt đón. Ngay lập tức anh đến. Anh bảo :
– Mưa to quá, xe anh thì sắp hết xăng rồi. Lạy trời cho về được đến nhà.
Và trời không chiều lòng người, xe đi được nửa đường thì hết xăng. Chúng tôi dắt bộ khá xa trong màn mưa. Mưa hắt từng vốc nước lớn vào đầu, vào vai. Mưa sầm trời, mưa làm mờ mắt, mưa che lối đi. Mưa nặng nề, xiên chéo mặt đường. Mưa lúc ầm ầm, ào ạt kèm tiếng sét như tiếng nấc hận của đời người. Mưa khi rào rào, tanh tách như muốn rửa trôi bao nỗi nhọc nhằn của những phận người sống chưa trọn kiếp. Chúng tôi đi rất lâu mới đến trạm xăng. Trên đường đi anh hỏi:
– Chú ăn gì chưa?
– Em chưa. Em nấu cơm từ trưa rồi. Lát về nhà hâm nóng lại rồi ăn.
Anh không nói gì mà lặng lẽ rẽ vào 1 quán phở. Anh gọi phở bò có đập trứng trần. Mặc cho tôi hết sức từ chối. Anh lặng lẽ ngồi nhìn tôi ăn và bảo :
– Anh ăn cơm tối rồi. Chú đang tuổi ăn, tuổi học, ăn nhiều vào. Rồi cố gắng học chứ đừng như bọn anh. Lao động chân tay khổ lắm.
Bát phở rất ngon. Không chỉ ngon bởi tài nấu ăn của cô chủ quán. Nó còn mang vị thơm ngọt của tình người. Ngoài trời vẫn mưa to, nhưng tấm lòng độ lượng của anh – nó nồng ấm, nó dịu dàng, xua tan màn mưa đêm lạnh giá. Tôi ăn với tiếng ngân sâu lắng trong lòng. Kỷ niệm đó, đến hết đời tôi cũng không quên…
Ở với chúng tôi 1 thời gian, để tiết kiệm chi phí, anh xin ra công trường ở với công nhân. Không mất tiền nhà, điện, nước. Tôi nhớ dù khi đi đôi giầy mòn dẹt, đi xe máy nổ như công nông anh vẫn rất tự tin :
– Mình có thế nào thì dùng thế ấy em ạ. Tự ti mà làm gì. Đời còn nhiều người khổ hơn mình nhiều.
Người ta nói có chí thì nên quả không sai. Giờ trong 3 anh, anh là người khá giả nhất, thành đạt nhất. Tôi nhớ mãi câu nói, nụ cười buồn và vẻ mặt khắc khổ của anh khi tâm sự về cuộc đời mình :
– Chú ạ, anh khổ…nó quen rồi…
Anh Minh : Anh Minh là người đẹp trai nhất trong 3 anh. Anh cao 1m74, gầy đét xì mo nang. Nhưng anh chải chuốt lắm! Ngày nào cũng tắm, gội, cạo râu. Ra đường luôn mặc áo trắng, quần tây, đi giầy đen bóng. Khác với anh Đạt. Anh Minh lười học, lười làm, lười cố gắng… từ bé. Anh học dốt nên học hết cấp 3 thi Đại học đâu được có 2, 3 điểm. Thế mà cũng có trường trung cấp xây dựng củ bựa nào mời anh học. Anh học thì ít, chơi thì nhiều. Chính tả anh thường xuyên viết sai bét. Học xong anh chạy chọt ra sao tôi chịu nhưng cũng được chuyên tu lên cao đẳng xây dựng. Tôi nhớ ngày đó, anh nợ đến…11 môn. Giờ anh ra trường chưa thì tôi chịu! Nhưng anh Minh có 1 điểm hơn người đó là : Chém gió!
Đời tôi gặp nhiều anh nổ. Nhưng nổ như anh Minh thì là thánh nổ. Thậm chí… tiên nổ. Tôi đồ rằng anh biết nổ từ khi trong bụng mẹ. Từ những người anh quen, thân đến mới quen hoặc chưa quen…anh đều nổ. Từ những việc hết sức bình thường đến việc hệ trong…anh nổ tuốt. Ví dụ buổi sáng thấy anh đi đâu về tôi hỏi anh thay lời chào :
– Ăn sáng chưa anh Minh?
– Uh, anh vừa làm nồi lẩu với thằng bạn. Hôm qua trúng lô nó khao.
Trong khi thật ra anh ngồi buồn như chó cắn ở quán trà đá đầu ngõ. Hoặc anh có cậu em đi xuất khẩu lao động đài loan. Gặp ai anh cũng khoe :
– Em anh nó đang làm ăn tại Đức. Nó mở cửa hàng buôn bán…trang sức!
Có lần anh mượn được cái điện thoại nhìn lạ lạ của ông bạn làm cùng. Thấy hay tôi hỏi :
– Ở đâu ra thế anh Minh?
– Ah, thằng em anh nó gửi từ bên Đức về. Loại này mới ra, ngon lắm!
Nói chung bất cứ việc gì từ nhỏ tới to anh đều phải nổ. Hình như không nổ anh không chịu nổi. Chúng tôi thì không bận lòng lắm vì biết tính anh rồi. Chính vì anh nổ mà nhiều em chết bởi tay anh. Tôi nhớ có lần tôi và anh Long ngồi nghe anh điện cho 1 em anh đang tán. Tròn 20p nói chuyện, anh nói không đúng 1 câu nào. 1 câu cũng không đúng! Có lẽ anh em sẽ bảo : cái kim trong bọc có ngày lòi ra. Sau này các cô ấy biết sự thật thì sao? Xin thưa : thì chả làm sao hết. Vì anh dí “dái” vào cái sự lâu dài! Anh chỉ cần trước mắt. Anh tán, anh phịch được các em. Thế là được!
Anh Minh yêu nhiều nên kinh nghiệm rất dầy dạn. Có lần anh tán 1 chị tên Trang. Xin nói thêm đây là 1 hot girl đích thực! Cao 1m65, ngực vun cao rất đẹp, mặt mũi thanh thú và học giỏi. Từ năm thứ 3 chị đã được trường đại học kết nạp đảng cho. Anh Minh khuyên tôi khi tán gái, hãy thật từ tốn, chậm rãi. Cố gắng động viên, quan tâm và vẽ ra 1 tương lai cho 2 đứa càng sáng sủa càng tốt. Có lần chị Trang có chuyện buồn, anh huy động điện thoại của tôi, anh Long, anh Đạt để điện cho chị cả đêm để dỗ dành, lắng nghe, khuyên nhủ. Anh có rất nhiều mẹo vặt. Ban ngày anh hút thuốc và cho vào vỏ bao. Có lần buổi tối chị Trang đi sinh nhật. Anh phóng qua nhà chị nhắn tin là anh đang chờ em, sau đó đổ hết đầu lọc thuốc lá ra cửa nhà – để làm ra vẻ đã chờ chị rất lâu! Nụ hôn đầu tiên với chị anh thực hiện thế này :
– Anh mua 1 bông hoa, 1 gói quà đến nhà chị. Anh gọi chị ra 1 chỗ vắng, hơi tối 1 chút. Anh bảo chị nhắm mắt vào, anh đưa bó hoa ra. Khi chị mở mắt anh nói : chúc em sang tuổi mới sẽ có nhiều niềm vui và cười thật nhiều. Vì khi em cười… trái tim anh như ngừng đập (sến súa đến thế là cùng)! Anh bảo em nhắm mắt tiếp. Khi chị ấy mở mắt ra, anh đưa hộp quà và nói : thêm tuổi mới anh mong sẽ được vinh dự cùng em đi hết con đường. Con thuyền lênh đênh là anh cần một bến đậu sau bao sóng gió. Anh rất vui khi tìm được bến tình như ý (mịa, vãi lúa). Anh bảo em nhắm mắt vào tiếp. Và lần này anh nhè nhẹ tiến tới đặt một nụ hôn phớt lên làn môi xinh đẹp của chị Trang!
Và tiếp theo là tip để anh phịch được chị. Chị Trang trí thức nên thừa thông minh. Anh Minh cũng phải tán trong 4-5 tháng mới ăn được. Anh đúc rút kinh nhiệm thế này. Con người ta gợi cảm nhất là khi ướt. Hơi ướt thôi chứ đừng như chuột lột. Khi ướt quần áo thấm vào da thịt, làm nổi lên những múi cơ. Nhưng giọt nước chảy trên tóc, những giọt nước lăn dài trên má sẽ tạo nên sự cuốn hút kỳ lạ. Thế là có hôm trời mưa anh phóng sang nhà chị. Khi còn khoảng 2km, anh cởi áo mưa cho ướt. Và hôm đó…anh có chị. Khi về anh nổ choang choảng! Điều này thì tôi tin vì sau này chị có thổ lộ với tôi về độ sâu tình cảm của anh chị. Thật tiếc cho chị, anh Minh là 1 con ngựa bất kham hoang dã. Và chị – chị chỉ là 1 bông hoa trên con đường anh ấy đi qua. Khi đã chán dáng hoa, sắc ngọc của chị. Anh sẵn sàng rũ bỏ không mảy may thương tiếc. Để mặc những giọt nước mắt như suối nguồn của người con gái trót trao thân, gửi phận không đúng nơi, phải chốn. Anh Minh thích tán con gái nhà giàu, có nhà Hà Nội để được nhờ. Giờ đây anh ấy đã làm được điều đó. Còn anh có hạnh phúc hay không…điều đó tôi không dám chắc!
Anh Long cao 1m75, chân tay thì bình thường nhưng bụng khá to. Nên chúng tôi gọi anh là Long ỏng hay Long chửa. Anh không lấy gì làm phiền về biệt danh này! Anh Long có quá nhiều điểm kỳ lạ đến mức tôi chưa gặp 1 ai giống thế. Đầu tiên phải kể về sự dâm loàn của anh! Anh đi xe cực kỳ tổ lái. Tôi nhớ có lần anh đèo tôi, đằng trước có 1 ông già đi xe đạp và 1 chiếc xe máy ngược chiều. Khoảng trống khá hẹp nhưng anh vẫn tăng ga vút lên. Xe lách qua làm ông già loạng choạng suýt ngã và chửi um! Thế nhưng dù có đang phóng với tốc độ 100km/h thì khi thấy con gái, anh cũng phải phanh kiíttt lại để nhìn mặt 1 cái. Nếu cô gái ấy xinh anh sẽ cười hết sức dâm đãng và đi tiếp. Còn thấy gái xấu anh nhăn mặt nói rõ to :
– Địt mẹ, xấu thế
Rồi tiếp tục phóng thật nhanh và lại phanh kít khi thấy gái! Luôn luôn là như vậy. Anh đi dream chiến, cái xe ấy rất khổ. Vì cả năm anh thay dầu xe có 1 lần. Anh bảo cứ khi nào khó vào số anh mới thay dầu. Còn nhìn đồng hồ công tơ mét để thay dầu ư? Anh éo quan tâm!
Khi đọc báo mạng hay báo giấy, anh luôn tìm tin… hiếp dâm để đọc! Và chỉ đọc duy nhất tin này. Tôi nhớ hồi Hoàng Thùy Linh lộ phim sex. Cả nước rộ lên chửi. Tôi thì thấy rất bình thường. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, họ phịch nhau chứ đâu làm hại ai? Chả có gì đáng để lên án. Anh Long nằng nặc đòi tôi download về. Nghe anh Minh kể :
– Nó ngồi xem từ trưa cho đến tối. Vừa xem vừa nói : “Mẹ, dập gì như máy khâu thế này!!”
Xem đến tối thì anh không chịu được nữa, dắt xe đi tìm cave. Đặc biệt, anh không bao giờ dùng bao. Anh Minh làm chứng vụ này. Chúng tôi ra sức khuyên can. Anh bảo :
– Sống chết có số, sợ éo gì!
Tôi nghĩ các chị cave ngày đó nên cảm ơn chị Linh. Nhờ phúc của chị, nhờ cờ líp của chị mà các chị cave có thêm 1 lượng khách lớn! Anh hút thuốc rất nhiều, cả lá lẫn lào. Răng xỉn đi vì thuốc. Khi thiếu thuốc, nhìn anh như nghiện. Mặt anh ngây thuỗn ra, mắt lờ đờ, tay xoa xoa ngực hoặc gãi gãi, miệng chép chép. Rất kinh dị! Xin nói thêm anh ho rất rất nhiều. Tôi chưa thấy ai ho nhiều như thế. Anh hay nói chuyện thế này :
– Mẹ…ự hụ…nói thật với chú, nhìn anh thế này thôi chứ…hụ hụ…nhanh nhẹn, thông minh, ít thằng bằng anh…hụ….khạccc….phì…!!
Khi tôi hỏi : sao anh ho ghê thế? Anh nói, anh ho chơi ấy mà! Ngày xưa còn anh Đạt thì đỡ. Vì anh ấy sạch sẽ. Anh ấy quét nhà, rửa ấm chén và thu dọn đồ đạc. Sau khi anh Đạt ra lán công nhân ở, phòng các anh y như chuồng chó. Anh ho chỗ nào là nhổ nước bọt ra đó. Đờm anh khô đét lại xung quanh giường thành những vệt đốm. Nhà bẩn dần lên. Bộ ấm chén vàng khè. Cái quạt màu xám xỉn. Tôi nhớ sau này chị Tiên bạn gái anh Long lau đi mà khi sang nhìn thấy tôi hỏi :
– Ơ, anh Long mua quạt mới à?
Trời mưa, cái chiếu anh nằm mốc meo lên. Duy ở giữa, chỗ anh lăn qua lăn lại là không mốc. Anh kệ nốt! Anh hay cười khề khà :
– Ôi, sạch mà làm gì em? Có ai chết vì bẩn đâu. Tắm nhiều nhạt thịt. Trâu bò còn không tắm…nói chi là mình!
Có lần anh mua bộ máy tính lởm giá 2tr cả màn lẫn case. Vừa mua về cắm vào cái màn hình nổ điện tanh tách. Anh quyết định…cắm thêm 30p nữa cho nó nổ hỏng mẹ nó đi rồi gửi bảo hành!! Chỗ tôi ở rất nhiều chuột. Bộ loa anh mua, anh ngủ dậy thấy 1 con chuột ló đầu ra khỏi loa rồi lại chui vào. Anh lấy 1 đống rẻ rách lấp cái loa đấy lại. Dễ chừng 1 tháng sau thấy mùi thum thủm thì anh mở loa và đổ xác chuột ra!
Anh không bao giờ mặc quần áo màu trắng. Thường là màu đen, ghi hoặc nâu. Nhưng cổ áo vẫn tầng tầng ghét. Giặt quần áo với anh là 1 cực hình. Anh thường ném quần áo vào 1 cái chậu. Vứt vào 1 nắm xà phòng. Để chậu đó 2,3 ngày sau lôi ra, dẵm dẵm vài cái bằng chân. Xả 1,2 chậu nước rồi ném luôn lên dây. Không cần vắt nước hay treo vào móc! Công bằng mà nói anh lười giặt cũng vì ít mặc quần áo. Khi ở nhà thường Long ỏng mặc mỗi underwear. Có khi hứng lên, anh khỏa thân sang phòng tôi chơi rồi lại đi về. Anh hay nằm nghịch chim và hỏi :
– Thằng em thấy tờ rim anh có thâm không?
Vãi bựa! Khi nằm anh thường kỳ ghét khan. Tức là lấy tay kỳ kỳ cổ, kỳ bụng, kỳ bẹn, kỳ đùi… được tí ghét nào anh vun lại, dơ lên xem, ném đi và… đưa tay lên mũi ngửi!
Có lần anh đá vào cái điếu cày làm đổ nước điếu ra nhà. Tôi khuyên anh lấy ít nước xà phòng dội đi cho bớt mùi. Anh bảo :
– Thằng này dốt. Muốn khử mùi nước điếu ấy, là phải dùng nước bọt.
Thế là từ sáng đến chiều anh tích cực khạc, nhổ vào đống nước điếu đó. Cả 1 góc nhà toàn nước điếu pha đờm + nước bọt!
Anh trơ mặt và không biết ngại là gì. Cách đó mấy nhà có 1 cô giáo dạy Văn. Bọn học sinh cấp 2 hay đến học thêm. Buổi sáng thói quen của anh ra khu vườn be bé trước nhà đái. Anh bảo :
– Anh đái thế này mới hòa mình với thiên nhiên!
Có lần anh mắt nhắm, mắt mở ra đái. Đái gần xong mở mắt ra thấy 1 đống các em nam, nữ lớp 8 hay 9 đang trố mắt nhìn. Đứa thẹn thùng quay đi. Anh điềm nhiền đái xong, vảy vảy mấy cái, cho chym vào quần lót, cười nham nhở và đi vào!
Nhưng anh có 1 điểm kéo lại là siêu hài, siêu siêu hài. Anh bựa quá nên những chuyện anh kể đều hài. Có lần tôi giới thiệu cho anh 1 cô bạn cùng lớp. Cô này đi uống nước với anh mà ngồi cười từ đầu đến cuối. Nó bảo :
– Nghe anh ấy kể chuyện còn hơn cả xem gặp nhau cuối tuần!
Còn anh Long nói :
– Mày giới thiệu cho anh con dở hay sao ấy. Từ đầu đến cuối nó cứ ngặt ra cười!
Tôi ví dụ thế này. Anh hay kể ngày bé anh đi ăn trộm hoa quả, chả bao giờ anh hái vài chùm rồi chạy đi chỗ khác dấm dúi ăn. Anh điềm nhiên trèo lên cây nào um tùm và ngồi ăn. Ăn no rồi anh về! Có lần ông Thành chủ tịch xã đến chơi. Lão ấy béo lắm. Anh khi đó học lớp 6, anh ngồi nhìn lão ấy chán rồi ra đập đập vào đầu và bảo :
– Này, ông Thành ơi, ông ăn cái địt gì mà béo thế?
Tôi cũng đến lạy anh! Anh học 4 năm trời trường cao đẳng giao thông mà chỉ có đúng 1 quyển vở ghi… các môn học! Có lần ngày mai anh thi, tôi thấy anh mở quyển sách ra nhìn nhìn rồi bảo :
– Thôi, địt mẹ, đéo học nữa, ngủ!
Cao thủ hơn, có hôm anh oánh đế chế đến 2h sáng. Hôm sau chuông đồng hồ 6h sáng báo thức để dậy còn đi thi. Anh tắt luôn chuông ngủ tiếp và…chờ thi lại!
Vì quá bẩn bựa nên cái sự tán gái với anh cũng gian nan. Có lần anh tán em Thu – đại học nông nghiệp. Trước mặt em Thu thì tôi chịu chứ sau lưng – anh chửi em nó không thiếu 1 câu gì. Anh bảo con đấy dạng ngu học nên mới học nông nghiệp. Anh bảo con đấy thuộc dạng… dâm loàn! Vì anh và mấy đứa bạn nhắn tin, ai nó cũng trả lời. Có thế thôi mà anh đánh giá con người ta dâm loàn. Anh cho rằng, loại dâm đãng ấy mới dễ tán, dễ phịch nên anh lân la tán tỉnh. Ngày nào anh cũng nhắn tin – cố gắng để không nhắn bựa. Chị kia như biết ý anh này chỉ muốn phịch nên trả lời rất nhạt nhẽo. Mồng 8/3 anh phi xe sang đại học nông nghiệp tặng hoa. Khi sang phòng trọ chị ấy đang giặt quần áo. Chị Thu bảo :
– Anh để hoa đấy đi, em giặt đồ xong đã.
Anh Long ỏng nghe thế đã nóng mắt rồi. Anh ngồi 1 lát thấy điện thoại chị để trên bàn nên mở ra xem. Anh em 9x, 10x đừng hỏi tôi câu hỏi hại não như : vì sao không có mật khẩu mà mở được điện thoại nhé. Vì ngày đó sinh viên toàn nokia đen trắng hay motorola màn hình xanh lét hoặc điện thoại tàu thì đào đâu ra chức năng đặt mật khẩu. Anh mở trộm tin nhắn của chị. Thấy chị Thu lưu số điện thoại của anh trong danh bạ với tên : t mat lin (thằng mặt lìn)!
3 máu 6 cơn nổi lên. Anh phóng xe về và nuốt nghẹn. Khi về nhà anh chửi um! Tôi và anh Đạt, anh Minh bò ra cười! Anh chửi em Thu mấy tiếng liền :
– Địt mẹ nó chứ, con dâm loàn, loại dâm dật ấy. Em lần đầu đi tặng hoa cho con gái mà nó bảo để hoa đó đi. Mẹ nó, con ngu học, con dốt nát, nó lưu tên em là……ịt mẹ noóoooooo…..cháttt. Anh ném vỡ tan cái điện thoại Sony Ericssion!
Chúng tôi được 1 phen cười no bụng! Sau này anh Long ỏng chả hiểu sao tán được 1 chị rất tốt tên Tiên – như tôi nói ở trên. Chị con gái miền biển – hiền lành, chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Chăm anh lắm. Yêu nhau được 1 tháng, cứ gặp nhau là anh đòi hôn. Sau đó anh đòi sờ ti, anh sờ ti bất cứ lúc nào. Rồi chuyển qua sờ bướm! Sau đó anh cũng có được chị. Chị còn trinh nguyên.
Trưa nào anh cũng sang chỗ chị ăn cơm rồi địt. Anh yếu, 1p đã xuất thế mà đòi thử mọi tư thế. Không lâu sau chị có thai. Anh nghe lời bố mẹ, rũ bỏ chị. Chị đau khổ chết đi, sống lại. May mắn kịp bảo vệ và về quê sinh con 1 bề. Chị chịu không biết bao nhiêu đàm tiếu của thế gian. Về quê chửa to, không xin được việc. Ngày nào chị cũng ra biển kéo cá cố gắng kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi. Miệng lưỡi ác độc của dân làng dè bỉu, chê trách : có học mà ngu, chơi bời, dại đời… làm chị sinh con thiếu tháng. Cháu bé là con gái và bị thiếu máu. Chị điện thoại cầu xin anh về truyền máu cho con. Anh không nghe, anh cho rằng… không phải con anh. Tôi sau này chat với chị rất nhiều. Tôi có pass nick yahoo của anh Long nên hay vào. Tôi đọc rất nhiều tin nhắn offline của chị Tiên. Chị không trách móc anh mà hay kể về những kỷ niệm ngày xưa anh đưa chị đi chơi ra sao, mua quà thế nào. Và nói như van lơn mong anh nghĩ lại. Tôi đọc mà muốn rớt nước mắt…
Giờ này chị đã lấy chồng. Lấy 1 người cùng cơ quan nhà nước thấu hiểu hoàn cảnh của chị. Tôi mừng cho chị lắm! Sau bao sóng gió chị cũng tìm được nơi chốn bình an. Anh Long ỏng thì vẫn long đong, lang thang đây đó mọi nơi theo các công trình. Lần nào điện hay nhắn tin cho tôi, anh luôn nói :
– Thằng ku em quen em nào không giới thiệu cho anh?!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người con gái đi qua đời tôi |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:36 (GMT+7) |