Thực ra khi lên đến Hà Nội thì tôi thấy căn nhà tương đối hoàn hảo để ở. Chú Tuấn chỉ có sơn sửa lại, lắp đặt máy bơm nước và thay sửa một ít đồ điện, lắp rèm cửa… Nên đến hôm tôi lên cơ bản hoàn tất rồi. Trong thời gian đó tôi và chị ít liên lạc, mỗi ngày chỉ gọi được tý điện thoại vào buổi chiều. Công việc gia đình và việc chuẩn bị học làm tôi phân tâm nhiều nên chỉ tối đến khi nằm một mình thì mới thấy nhớ chị. Tôi cũng kể qua cho chị biết chuyện mua nhà và nói với chị lịch lên Hà Nội thay đổi, sáng thứ 5 tôi phải lên trường rồi.
Sáng thứ tư bố tôi đi rất sớm. Bố lên ngoài việc trả tiền thì còn việc đi mua sắm cho tôi giường chiếu, bàn ghế và chiều lại phải về vì hôm sau có cuộc họp quan trọng bố tôi không thể nghỉ được. Tối hôm đó cả nhà bác Luân lên chơi nhà tôi. Chị cùng lên. Hai chị em nhìn nhau bịn rịn nhưng không giám thể hiện gì vì có mẹ chị ở đó. Chị có vẻ rất buồn nhưng vẫn cố mặt làm vui. Tôi nhìn chị tôi hiểu ngay nhưng cũng chỉ biết vậy mà không biết phải làm thế nào.
– Có việc này có khi chú phải nhờ Mai Anh. Bố tôi nói…
– Dạ có việc gì ạ chú cứ nói.
– Chú định nhờ vợ chồng chú Tuấn ngày mai đi mua sắm nốt mấy thứ cho Q. Nhưng mấy ngày nay chú đã mất rất nhiều thời gian cho nhà chú rồi. Mặt khác con chú cũng nhập học nên chú tránh. Cháu thuộc đường Hà Nội ngày mai cháu đi cùng hai mẹ con lên Hà Nội giúp chú được không.
– Dạ và chị quay sang hỏi ý kiến bố mẹ…
– Bố mẹ có cho phép con đi Hà Nội nhá.
Bác Luân thì đồng ý ngay nhưng mẹ chị thì có phần ái ngại.
– Thế còn việc hội diễn của con thì sao.
– Dạ con xong rồi thứ hai tuần sau mới khai mạc. Xếp con yêu cầu thứ 7 mới phải xuống xã kiểm tra lần cuối.
– Ừ thế thì được con cứ đi đi.
Mẹ chị không thể làm khác được. Còn tôi thì như mở cờ trong bụng.
– Mai Anh đưa số điện thoại nhà con Loan đây để bố gọi cho nó xin nghỉ 2 ngày cho con.
Chị đọc số điện thoại nhà bí thư cho bố. Bác gọi ngay và dĩ nhiên chị bí thư đồng ý.
– Cái Loan nó đồng ý rồi, mai con đi với em giúp chú.
– Thôi cả nhà về để cho em còn nghỉ ngơi mai nó lên nhập học. – Mẹ chị tiếp lời…
– Thôi nhà tôi về đây. Q đi học mạnh khoẻ chăm chỉ nhé. Sang năm bác lại cho đi chơi.
Bác cười vỗ vai tôi. Bác quay sang chị bảo…
– Mai Anh ở luôn lại đây mai đi với em.
– Con phải về chuẩn bị quần áo, sáng mai con xuống sớm.
– Cái ông này đi 2 ngày phải có quần áo, ông cứ như người trên trời. – Bác gái nói…
– Sáng mai tôi phải đi họp sớm trên UB tỉnh, Mai Anh muốn cầm bộ nào thì bảo Quỳnh Anh nó chuẩn bị cho rồi sáng mai tôi cầm sớm cho. Bây giờ bắt nó về sáng mai đi xe máy sớm tôi không yên tâm.
– Thôi cất xe máy vào, lên nhà xem có việc gì thì chuẩn bị cho em nó mai còn đi sớm. – Bố chị quay lại nói với chị.
– Vâng ạ vậy bố bảo Quỳnh Anh lấy cho con hai quần kaki và mấy cái áo sơ mi kẻ màu trắng.
Chị chạy ra thì thầm gì với mẹ. Sau đó hai bác về. Bố mẹ tôi lên nhà chuẩn bị, chỉ còn hai chị em dọn dẹp khoá khoáy dưới nhà. Đợi bố mẹ đi khuất, tôi ôm chặt chị. Chi giằng ra, mặt cười tươi.
– Không đùa đâu, liều thế.
– Mai chúng mình cùng đi Hà Nội rồi, sướng thế.
– Thôi lên nhà chuẩn bị đi, lấy cho mượn cái áo phông nhé.
– Ừ, tối nay ngủ gác xép nhé.
– Không lên nhà đi… Cứ như trẻ con.
Tôi hiểu ý chị. Chị sợ tôi vui quá buột miệng ra anh anh em em thì toi luôn. Tôi đi lên cầu thang vừa đi vừa thổi sáo. Tôi vui quá. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, tôi cứ tưởng chúng tôi còn lâu mới ở bên nhau thì ngày mai chị lại đưa tôi lên trường.
Mẹ tôi cả ngày hôm nay ở nhà đã chuẩn bị kỹ rồi nên về cơ bản không có gì phải làm cả. Bà chỉ xem lại lần cuối và gọi chị lên dặn cẩn thận không sợ quên rồi ông bà đi ngủ luôn. Tôi rủ chị xuống gác xép đánh cờ cho vui thì mẹ bảo thôi đi ngủ sớm đi mai còn đi không mệt. Chị dạ rồi về phòng. Tôi cụt hứng nên xuống gác xép. Ra khỏi phòng bố mẹ, tôi nháy nháy chị nhưng chị lắc đầu. Tôi xuống gác xép nằm mà trằn trọc không ngủ được.
Có câu nói:
Kim đâm vào thịt thì đau.
Thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời.
Viện vào mình lúc này sao đúng thế. Nỗi nhớ được ôm ấp chị, được hoà tan vào chị, được nói chuyện với chị làm cho tôi bứt rứt khó chịu vô cùng. Cứ có tiếng kêu gì lạ là tôi nhỏm dây và nghĩ chắc chị xuống đây, đợi một lúc lại thấy im ắng tôi lại nằm xuống. Nằm một lúc lâu thấy khó chịu quá tôi từ từ đi lên phòng chị. Nghe ngóng sang phòng bố mẹ thấy tiếng gáy đều của bố tôi. Chắc hai cụ ngủ ngon rồi vì mấy ngày nay các cụ quay như chong chóng. Tôi mở cửa phòng chị thì thấy không khoá. Tôi lẻn vào và chui lên giường nằm cạnh chị.
– Chưa ngủ à. Biết ngay thể nào cũng mò lên.
– Thế em cũng chưa ngủ à.
– Ừ nằm trằn trọc không ngủ được.
– Chắc lúc nẫy mẹ bảo gì à.
– Ừ.
– Thế mẹ bảo gì.
– Thôi không nói nữa mất vui.
Tôi ôm chị vào lòng và định đặt lên môi chị một nụ hôn. Chị tránh.
– Anh đi xuống đi rồi em xuống. Ở đây ngộ nhỡ bố mẹ thức thì chết.
– Nhanh nhé, anh đợi.
Tôi xuống nhà một lúc thì chị xuống. Chị khoá cửa và vào nằm cạnh tôi.
– Nhớ em không ngủ được à.
– Đợi mãi mà không thấy xuống.
– Mẹ nói em đang buồn…
– Mẹ bảo sao…
– Toàn những chuyện linh tinh đau đầu.
– Có chuyện gì thì nói cho anh nghe…
– Thôi bỏ đi, mình nói chuyện khác.
Thế rồi chúng tôi ngồi nói chuyện và hồi tưởng về đợt lên thi đại học. Chúng tôi ôm nhau, cấu nhau và trêu nhau. Nói về chuyện đó tôi lại nóng trong người và rạo rực. Tôi hôn chị, chị hôn nhưng không nhiệt tình. Khi tay tôi luồn vào ngực chị thì không sao, nhưng cứ du lịch xuống dưới chị không cho. Chị bảo hôm nay chị không thích. Biết thế nên tôi không làm gì nữa chúng tôi chỉ nói chuyện linh tinh. Được khoảng 1 tiếng thì chị lên nhà đi ngủ để mai còn dậy sớm. Tôi thì cơ bản cũng đã giải toả được phần nào nên không níu giữ và chìm vào giấc ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người con gái tôi không thể quên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Tâm sự bạn đọc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/01/2021 08:29 (GMT+7) |