Tết về, mọi thứ năm nay với hắn khá ổn nhưng chuyện tình cảm hắn thấy cô đơn lạnh lẽo. Không như năm trước, năm nay hắn phải ở lại Hà Nội muộn để đi Tết các công ty đối tác, một số lãnh đạo để quan hệ cho công việc sang năm của công ty. Tận sáng sớm 29 âm lịch hắn mới lên xe về Hải Phòng thăm cô được. Thuê một chiếc xe ô tô, hắn dự định về thăm cô, thăm ông sau đó buổi chiều hắn sẽ về quê luôn. Tối hôm qua hắn đã đi cả tối mua quà cho cô, hắn rất vui chuẩn bị gặp cô rồi. Gần 10h mới về đến nơi, đường xà mỗi dịp Tết bao giờ cũng đông xe không đi nhanh được. Về đến nơi cô đi làm chưa về, hắn thăm ông, thăm chú Hoan tặng quà Tết mọi người. Gần 4 tháng chưa gặp ông, hắn thấy ông yêu hơn thì phải. Ông gầy hơn vẫn như thế không nói được chỉ có vẫy vẫy tay hay gật đầu khi nghe hắn hỏi chuyện. Nắm chặt tay hắn, ông lại khóc khi hắn nói chuyện với ông. Hắn cứ nghĩ ông mừng khi thấy hắn về ông khóc. Gần 11h mới thấy cô về. Nhìn thấy hắn cô mừng mừng tủi tủi.
– Anh về lúc mấy giờ.
– Hơn 10h anh mới đến nhà, hôm đường đông không đi nhanh được.
– Anh đi ô tô về à.
– Ừ, anh thuê xe để về, rồi chiều về Ninh Bình luôn. Đi xe máy nguy hiểm lắm.
– Vâng, Tết rồi cẩn thận không mất tết.
– Em vào đây anh có quà cho em này.
Cô nhìn hắn và theo hắn vào nhà. Hắn lấy quà ra tặng cô. Cũng chả có gì có bộ quần áo mới để cô mặc Tết. Cô nhận và lấy cớ thử để chạy nhanh vào phòng trong. Hình như cô lại khóc vì cảm động. Thương cô thế không biết. Từ ngày xảy ra việc đến giờ khóc suốt. Cứ cố mạnh mẽ nhưng thực ra yếu đuối lắm, mau nước mắt lắm. Phải một lúc lâu sau cô mới ra khỏi phòng, vẫn bộ quần áo cũ.
– Em thử rồi đẹp lắm anh ạ.
– Sao không ra đây anh xem.
– Thôi em thử nhanh để còn ra nấu nướng ăn trưa.
– Chiều em có phải đi làm không.
– Dạ có đi tổng kết cuối năm. Mai em mới được nghỉ. Anh ở đây em đi nấu ăn nhé. Em nấu nhanh thôi chỉ đặt nồi cơm với luộc rau. Hôm nay có cân giò em mua gần cơ quan anh ăn thử xem có ngon không nhé.
– Ừ ăn thế nào cũng được. Em có cần anh giúp gì không.
– Không, anh cứ ngồi chơi để em lo.
– Ừ vậy để anh ra ngoài gọi anh lái xe vào nhà uống nước.
Hắn ra ngoài gọi anh lái xe vào uống nước. Biết hắn sẽ ở lại đây lâu để ăn cơm anh lái xe xin phép 12h quay lại. Anh qua nhà bà con cách đó mấy km chúc Tết. Hắn thấy cũng phải không ép và để anh đi. Lại lặng lẽ vào nhà, hút thuốc và nhìn cô nấu ăn. Thỉnh thoảng cô ngước lên nhìn hắn cười nhẹ rồi làm tiếp. Nó vẫn cứ có một khoảng cách làm sao. Không như ngày nào, bây giờ hắn rõ ràng cảm thấy thế. Nhưng không nói, hắn chỉ nghĩ ngợi thôi. Hắn muốn ôm cô hôn cô một cái nhưng dường như không được. Xong việc đặt cơm, luộc rau thì cô lại khuấy lại cháo cho ông. Được cháo, cô lại vào đút cho ông ăn. Cô gần như không có thời gian cho hắn. Tay chân của cô liên tục làm việc. Hắn giúp cô sắp mâm bát. Chỉ có 2 đứa nên chả có gì. Gần nửa tiếng cho ông ăn xong, uống nước cô mới ra ngồi ăn với hắn.
– Hôm nào mọi việc của em cũng thế này à.
– Vâng, em quen rồi.
– Hay ra Tết thuê thêm người phụ em chứ không em vất vả quá.
– Em quen rồi, nhà cũng ít người cần gì anh. Tối thì thêm việc cho bé Thu ăn rồi nghỉ thôi.
– Lâu nay có tin tức gì của anh Thắng chị Hằng không em.
– Em không đi thăm được toàn phải nhờ chú Hoan hoặc gửi quà lên cho anh chị. Nghe nói gầy đi nhiều, biết bố bị vậy khóc ân hận lắm. Em chỉ biết có thế thôi anh ạ.
– Thế em đã suy nghĩ về việc cưới xin của mình chưa.
– Anh về anh xem bây giờ cưới làm sao được hả anh. Đợi em anh nhé, nếu không được thì anh cứ đi lấy vợ đi mặc kệ em.
Cô nói nhát gừng mà gần khóc. Cô bỏ bát xuống quay ra ngoài tay hứng miệng bởi cô sợ bật ra tiếng khóc. Hắn bỏ bát xuống sang ngồi cạnh cô, ôm vai cô hắn nhỏ nhẹ.
– Thôi em đừng xúc động nữa, anh chỉ muốn hỏi điều đó thôi chứ anh có giục gì đâu. Anh thấy em vất vả muốn chia sẻ với em thôi. Anh đợi, anh đợi đừng nói thế nữa nhé.
Cô không trả lời chỉ gật đầu. Một lúc sau cô mới nói được.
– Anh… ăn… cơm đi…
– Ừ.
Hắn lặng lẽ về chỗ ăn cơm. Bữa cơm chìm trong im lặng. Hắn nghĩ cô phải vui lắm khi hắn về, nhưng không lại buồn, buồn vô hạn. Cả hai đều gượng ăn cho nhanh để còn dọn.
Đến 1 rưỡi chiều cô phải đi làm, cả hai chia tay nhau trong lặng lẽ. Cô gửi hắn cân giò về biếu bố mẹ. Hắn muốn ôm cô rồi chia tay mà dường như cô tránh. Cũng chả biết làm sao chào mọi người rồi hắn lên xe trở về quê. Lòng lại buồn mênh mang. Vậy là gặp được cô rồi nhưng mọi chuyện vẫn như cũ vẫn dậm chân tại chổ. Chỉ có cái hẹn sau Tết sang bên cô chơi là cô gật đầu, chuyện cưới xin cô vẫn chưa đồng ý. Hắn cũng không làm gì nữa ngoài chờ đợi.
Tết qua nhanh chóng, quay lại thăm cô rồi lên Hà Nội về với công việc thường nhật của mình. Mọi việc cứ êm đềm diễn ra, còn hắn cảm thấy tình cảm cô dành cho hắn cứ làm sao, nhạt dần, nhạt dần. Cô rất ít gọi cho hắn mà nhiều khi gọi lấy lệ. Không còn những lời nói nồng nàn yêu nhau, chỉ hỏi thăm qua loa rồi thôi.
Bốn tháng sau tết, hắn nhớ như in đó là ngày 26 tháng 4 định mệnh. Hắn và Trung đang làm thanh toán trên Lào Cai. Gần 2 tuần nay hắn cùng chủ đầu tư vào trong công trường nghiệm thu trên thực địa. Hắn mới ra thị xã Lào Cai ngày hôm qua. Mọi việc đã xong chỉ chờ ký cẩm nữa là hắn được thanh toán. Gần 30 tháng 4 và 1 tháng 5 nên công ty cần tiền, hắn và Trung phải đích thân lên đây làm việc mang theo cả dấu má để làm thủ tục cho nhanh cho tiện. Khoảng hơn 2h chiều hắn nhận được cuộc điện thoại của Linh.
– Anh Q ơi anh đã biết gì chưa. Giọng Linh hốt hoảng.
– Có việc gì vậy em.
– Con Thủy vừa mới gọi cho em, chiều nay nó ăn hỏi mai cưới luôn anh ạ. Em không hiểu gì cả, em gọi cho con Nguyệt thì nó cũng bất ngờ. Anh đang ở đâu mình gặp nhau rồi về luôn quê xem sao.
– Anh không ở Hà Nội, anh đang ở Lào Cai, nhưng mà em vừa nói cái gì. Thủy đi lấy chồng á. Em đang đùa anh có phải không.
– Không em không đùa, em gọi điện cho người ở quê mọi người xác nhận rồi. Anh liên lạc với Thủy đi xem sao.
Hắn chết đứng người khi nghe Linh gọi điện. Mọi thứ tối sầm trong mắt hắn, tai hắn ù đặc, hắn ngồi bệt xuống ghế thất thần. Mặt hắn cắt không còn giọt máu. Trung lay một lúc hắn mới hoàn hồn. Điều đầu tiên là hắn rút điện thoại gọi cho cô nhưng không liên lạc được. Hắn lại gọi điện về nhà chú Hoan thì gặp một đứa bé nói mãi mà nó không hiểu. Bực quá hắn đập vỡ cả điện thoại của mình. Rồi lại nhawtsk sim lên lấy điện thoại của Trung dùng tạm. Hắn bàn qua với trung vài việc, làm giấy ủy quyền cho Trung ở lại ký cẩm giấy tờ còn hắn vội và ra tàu mua vé về sớm.
Tàu về đến Hà Nội đã hơn 6h sáng. Hắn vội vàng về nhà thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi gọi thằng em dậy đưa hắn sang bến xe về quê cô. Chiếc xe như trêu ngươi hắn, cứ tý lại dừng trả khách đón khách mãi đến gần 11h sáng hắn mới về đến nhà cô. Đứng trên đê nhìn xuống hắn nhìn thấy rạp cưới nhỏ trước sân, nhà vắng hoe chỉ còn vài bà già đang dọn dẹp và Linh đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cổng khóc như mưa. Nhìn cảnh đó hắn ngồi thụp xuống đê người như không còn sức gì nữa.
Một cảm giác uất nghẹn trong hắn. Hắn thấy tê tái cõi lòng. Không còn là chàng sinh viên ngày nào đứng nhìn trộm đám cưới của chị. Bây giờ hắn đã là người lớn hơn nhiều, hắn không còn khóc được nữa. Hắn chỉ thấy mình như chết đi, cõi lòng tê tái. Nhìn vào nhà cô mà hắn thấy như đang trải qua một cơn ác mộng. Nhưng nó là sự thật, sự thật hiện ra trong mắt hắn là cô đã đi lấy chồng. Câu hỏi tại sao vậy cứ hiện lên trong hắn. Không thể hiểu nổi nữa.
Hắn cứ ngồi đó, ngồi đó nhìn mà bất lực. Cô không có một lời chia tay, không một lời giải thích. Cô cứ từ từ rời xa hắn và đến hôm nay cô rời xa hắn thật. Tại sao, tại sao vậy. Hắn như muốn phát điên lên. Hắn làm sai điều gì, tại sao cô lại làm thế với hắn. Chỉ cần một lời giải thích dù đớn đau đến đâu hắn cũng chấp nhận. Thực sự từ xưa đến nay hắn chưa hận ai cả, bây giờ hắn thực sự hận cô. Hắn cảm thấy sự bội bạc quá lớn ở cô. Và hắn cười, tiếng cười của anh khóa hỏng thi của chàng trai có người yêu đi lấy chồng. Cười chua chát, cười đau đớn thà khóc còn hơn khi phải cười như thế. Và rồi Linh cũng phát hiện ra hắn. Cô tất tả vừa chạy vừa khóc lên với hắn. Cô ngồi sụp cạnh hắn gục đầu vào vai hắn khóc thành tiếng. Cô khóc khóc rất to. Vừa khóc cô vừa nghẹn ngào nói rất nhiều mà hắn không nghe thấy gì cả. Hắn thì ngồi im như vậy, chết lặng như vậy.
– Anh… con Thủy nó bị điên mất rồi.
Hắn vẫn im lìm.
– Con Thủy sao lại làm vậy.
Hắn vẫn ngồi im…
– Sao anh không nói gì cả, anh không làm gì cả, anh lại để mọi chuyện thành thế này. Anh chỉ biết công việc và công việc. Gọi anh lúc nào đang làm việc.
Hắn ngồi im Linh đấm thùm thụp vào vai hắn. Linh là bạn cô và hắn. Linh biết hết mọi thứ đã trải qua của hai người. Cô khóc và xót xa cho một tình yêu bị bức chết, cô đau đớn như việc này của chính bản thân cô. Cuối cùng cô lục túi đưa cho hắn một bức thư.
– Đây con điên nó gửi cho anh bức thư, nó bảo lên Hà Nội gặp anh thì đưa cho anh. Con điên nó bảo… hu hu… con điên… con điên.
Hắn nhận bức thư từ tay Linh và hắn đọc.
Gửi anh!
Đọc bức thư này của em chắc là anh đã biết em đi lấy chồng. Đó là quyết định của em, và em biết người đau nhất là anh. Anh cứ giận, cứ trách em cứ thù ghét em. Tất cả em chấp nhận, bởi em đã phản bội anh mà. Em chỉ biết một điều là em phải đi lấy chồng, em cần kết thúc mọi chuyện, dù đớn đau nhưng vẫn phải làm. Không thể kéo dài mãi việc này được nữa em cần phải quyết định. Em biết anh sẽ đợi em đợi em, nhưng em không được phép cứ lạm dụng tình yêu của anh mãi được. Em cưới anh Thịnh là sự lựa chọn của em.
Anh ạ, Em đã nói tất cả cho anh Thịnh biết về chúng ta. Anh cũng nhiều tuổi rồi, bố mẹ mất sớm nên anh chấp nhận tất cả những điều kiện của em. Anh chấp nhận về đây cùng em chăm sóc bố và bé Thu, anh chấp nhận quá khứ của em. Anh là người hiền lành tốt bụng và thực sự yêu em. Em nói vậy để anh an tâm em đã cố gắng chọn một người chồng tốt nhất cho hoàn cảnh của em bây giờ. Em sẽ không khổ đâu, sẽ không vất vả đâu anh đừng lo cho em nhé. Mà bây giờ anh còn lo gì cho em nữa, anh sẽ hận em anh sẽ suốt đời hận em có phải không.
Em không thể nói được lời chia tay với anh bởi em biết gặp anh em sẽ không bao giờ nói được. Em làm thế này em biết anh càng coi thường em, càng thù ghét em nhưng em cũng chấp nhận tất cả.
Anh có nhớ khi gặp em, yêu em anh kể anh đã từng một lần chứng kiến người yêu đi lấy chồng. Anh bảo anh tưởng muốn chết đi nhưng mà có mấy ai bị chết khi mất đi tình yêu đâu. Đúng là anh nói vậy với em có phải không. Anh bảo anh đã buồn và buồn mãi đến khi gặp em anh mới vui trở lại đúng không. Em biết anh sẽ buồn nhưng em tin anh sẽ lại có tình yêu mới của mình anh sẽ tìm được người phù hợp với anh và em tin người đó sẽ yêu anh tha thiết. Em biết mà, từ em mà suy ra người phụ nữa nào cưới anh sẽ yêu anh tha thiết và anh cũng sẽ yêu người đó như vậy. Đó là mong muốn cuối cùng của em.
Đừng nhớ về em nữa, vì càng nhớ em anh càng hận em. Quên em đi anh nhé, em chúc anh thành công trong sự nghiệp và nhanh chóng có một tình yêu mới.
Em sẽ không nói lời xin lỗi anh đâu, vì nói lời này không bao giờ đủ với những gì em làm với anh. Em chấp nhận anh hận em em chấp nhận điều đó.
Đọc xong bức thư hắn đứng dậy. Linh đứng theo nhìn hắn khá ngạc nhiên và thăm dò.
– Thôi anh về Hà Nội đây, mọi chuyện quá đủ rồi.
– Anh chờ em, để em đưa anh về.
Hắn không nói và lảo đảo bước đi. Hắn đi và cứ đi mãi trong vô định. Chả còn gì ý nghĩa với hắn lúc này. Tay hắn vò nát bức thư cô gửi. Đút nó vào túi quần và hắn cứ thế bước đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người con gái tôi không thể quên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Tâm sự bạn đọc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/01/2021 08:29 (GMT+7) |