– Không ngờ địa phủ giờ cũng update hiện đại thế này, chắc là ta đây quá lạc hậu rồi chăng…
– Anh bị trọng thương! Xin anh làm ơn đừng cử động mạnh, rất mừng anh đã tỉnh lại để tôi đi báo cậu chủ của chúng tôi…
Một giọng con gái nhỏ nhẹ cất lên bằng thứ tiếng Nhật lơ lớ, rõ ràng cô ta không phải là người Nhật rồi. Hắn mới quay lại phía tiếng nói vọng ra, trong khi quay lại nhìn bản năng sát thủ sẵn có khiến hắn lướt nhanh chung quanh. Hắn vốn dĩ nghĩ mình đã chết nên chỉ nhìn ra hướng cửa sổ theo phản xạ, giờ hắn mới để ý kỹ đây là căn phòng rất rộng.
Có nhiều thiết bị y tế hiện đại xung quanh, trong phòng toàn là nữ mặc đồ trắng đi lại chỉnh thiết bị hoặc đứng im. Họ có hơn chục người tất cả, không phải y tá hay bác sĩ bình thường vì đều có vũ khí bên người, những đôi tất cao bao bọc cặp chân dài tha thướt. Thì ở sát gấu váy thấp thoáng hé lộ những mũi súng ngắn, hoặc là dao găm hay phi tiễn dấu ở đó.
Cô gái vừa nói chuyện với hắn đứng ngay cạnh đầu giường, cô ta cao chừng mét bảy mươi năm mặc đồ xanh nước biển. Cô ta đứng quay lưng về phía hắn mà cũng biết hắn dậy quả là đáng nể, hai bàn tay nhỏ nhắn chắp sau lưng hai cái quạt nhỏ. Hai cái quạt đan chéo nhau đang xòe rộng ra, mỗi nan quạt là một mũi dao sắc bén, hắn là sát thủ nên chỉ nhìn quạt cũng biết cô ta là Kitana giáo phái (*) truyền thừa.
Thế thì ai là chủ sở hữu cô ta chắc cũng không phải kẻ tầm thường, nên hắn chỉ im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô ta vụt biến mất qua cửa phòng. Thân thủ nhanh như chớp chỉ thua hắn chút xíu mà thôi, giờ hắn hiểu mình thực sự chưa chết, còn kẻ cứu hắn là ai đi nữa thì cũng là kẻ thật không đơn giản. Nhưng hắn nhất định có ân báo ân có oán giả oán sòng phẳng, hắn cũng không lo đối phương có ý đồ gì với mình. Bởi chỉ cần là không bị giết, còn có cơ hội trở về bên Hà Thư là hắn mãn nguyện rồi…
Một lát sau cánh cửa kẹt mở một loạt tên đàn em bước vào, xếp thành hai hàng dài đến gần sát giường của hắn. Bọn chúng đều mặc com lê đen đeo kính đen, mỗi bước đi luôn gọn gàng và cũng xếp hàng nhanh chóng. Điều này chứng tỏ đám anh em này được đào tạo rất bài bản, càng làm cho Ykimura hắn tò mò về ông chủ của bọn chúng. Bọn này đều người châu Á cả dù khá cao to đồng đều, xem ra tướng chúng không phải người Trung Quốc. Nếu là Yakuza (**) của Nhật Bản thì hắn đâu có lạ gì ai, xem ra bọn này ắt hẳn chỉ có thể là bọn Kang Fe(***) của Hàn Quốc. Hắn đang mải nghĩ thì giật mình bởi đám đàn em ấy cúi rạp người hô vang:
– Chào cậu chủ Park!
Từ ngoài cửa một thanh niên cao ráo đẹp trai, mặc bộ com lê trắng chắp tay sau lưng đi vào. Theo sau lưng anh ta có thêm bốn năm người nữa, đều mặc com lê đen và đeo kính đen tay luôn để trong ngực áo. Đó là cách mà mafia Hàn luôn làm dù ở đâu, bọn họ sẵn sàng chiến đấu với súng đã lên nòng. Bất biết đó là cuộc gặp thân hữu hay giao dịch với kẻ khác, đó là phong cách cực kỳ cẩn trọng của họ. Ykimura biết rõ điều đó hơn ai hết vì hắn đôi lần va chạm với mafia Hàn, hắn tự nhủ dù gì người ta cũng cứu mình. Liền cố gắng gượng dậy lấy hết sức, rồi hành lễ theo kiểu kiếm đạo Nhật Bản và nói bằng tiếng Hàn:
– Cảm ơn! Vì đã tương trợ cứu mạng tôi, nhất định tôi sẽ đền đáp các anh sòng phẳng!
Kẻ đến không phải ai khác, chính là kẻ máu mặt nhất trong anh em nhà Park. Đó là Park Min Huyng người đứng đầu, điều hành các hoạt động của nhà Park hiện tại, lần đó cũng là cuộc gặp định mệnh. Park Min Huyng tình cờ đi lên khách sạn của Yikimura ở, vì cũng đặt phòng ở gần đấy, rồi gặp đúng lúc hắn bị trọng thương. Đám đàn em toan ra tay kết liễu Ykimura thì bị Park Min Huyng ngăn lại nói:
– Đừng giết anh ta! Thứ nhất anh em nhà Park chúng ta có quy tắc, nếu không phải kẻ thù, mà anh lại đang bị trọng thương, thì càng không nên giết. Chưa kể đến anh ta là đệ nhất kiếm đạo Nhật Bản, anh hùng trọng anh hùng hãy mang anh ta đi khỏi đây để chữa trị…
Nên khi thấy Ykimura hành lễ như vậy, Park Min Huyng vội chạy đến đỡ dậy phủi quần áo cho hắn rồi nói:
– Không cần! Không cần như vậy dù Park Min Huyng tôi đây, việc không lợi nhuận ắt tôi không làm. Nhưng việc cứu anh là ngoại lệ, vì tôi trọng cái tài của anh mà cứu, nên không cần đa lễ như vậy… không cần… Coi như chúng ta có duyên gặp nhau, hãy yên tâm tĩnh dưỡng ở nơi này rất an toàn. Kẻ thù của anh không phải muốn đến là được đâu…
Cử chỉ quan tâm trọng đãi hắn như vậy trước đám đàn em nhà Park, khiến cho Ykimura có chút hãnh diện về bản thân. Hắn tự nhủ dù thế nào cũng nhất định sẽ trả sòng phẳng đầy đủ ơn nghĩa này… Một tháng sau hắn cũng đã bình phục trở lại, cùng sự hỗ trợ mạnh mẽ từ đám anh em nhà Park thì hắn cũng thực hiện xong cuộc đại phẫu. Trở thành một người đàn ông mạnh mẽ thực thụ, chứ không còn là một tên kiếm đạo ẻo lả nữa.
Park Min Huyng thực chất không hề đơn giản, việc không lợi hắn không muốn làm chút nào. Nhưng Min Huyng đủ thông minh để hiểu tên kiếm đạo này không thể mua bằng tiền, chỉ có thể dùng tình mà trói chân hắn ta lại với mình. Hôm đó hai người đứng bên nhau bên bờ sông Chao Phraya ở Nakhon Sawan, gió sông thổi lên lồng lộng cảnh sắc thật bình yên. Đằng sau đám đàn em của Park Min Huyng đứng nghiêm trang thành mấy hàng. Một khung cảnh được cố tình sắp xếp thật hữu tình hữu ý, đứng im một lát rồi Park Min Huyng thân mật nắm tay Yikimura bảo:
– Giờ anh đã khá bình phục rồi có thể tự do đi lại, nay tôi đưa anh ra đây coi như tiễn biệt. Xuồng máy cho anh đi tôi chuẩn bị bên dưới, giấy tờ cảnh sát hải quan cửa khẩu, tôi đều đã lo xong cho anh bạn thân mến. Người Hàn chúng tôi có câu: “… anh hùng biệt nhau tại ải sông Hàn…”, nay lấy sông mà tạm biệt, dù không phải sông Hàn quê tôi, nhưng hy vọng tình bạn chúng ta mãi bền vững trường tồn như sông này. Tôi không cần anh hậu ta gì cả, chỉ cần anh khỏe mạnh, tìm ra kẻ thù của mình mà trả oán. Nếu có ngày còn duyên chúng ta ắt gặp lại…
Rồi Park Min Huyng quay lại phía sau nói với đàn em:
– Jeaho! Mang đôi kiếm trả lại cho chủ nhân của nó!
– Dạ! Cậu chủ Park!
Jeaho đáp lời rồi mang cặp Thiên Hoàng Song Yết lên trả cho Ykimura, hắn mắt sáng ngời khi thấy lại kiếm, chả khác gì thấy lại tri kỷ bao ngày không gặp. Park Min Huyng biết rất rõ một một võ kiếm đạo, họ coi kiếm như sinh mạng mình, nên Min Huyng đã cho đàn em tìm khắp nhà cho ra cặp kiếm này. Chiêu này của Min Huyng hắn thật cao, khiến cho Ykimura đã khá cảm động vì nghĩa cử đó. Đột nhiên Park Min Huyng hỏi Ykimura rằng:
– Trước khi chia tay tôi thật có điều muốn hỏi, nếu anh thấy riêng tư quá có thể không trả lời. Đó là tôi luôn biết anh thích làm phụ nữ thậm chí phẫu thuật cho giống nữ, giờ tôi không hiểu vì sao anh lại thay đổi. Trở về làm một người đàn ông, cái giới tính mà ngay từ đầu anh muốn chối bỏ nó… Tôi thật sự không hiểu có chút tò mò, tôi coi anh bằng hữu thật lòng muốn tìm hiểu, mong anh lượng thứ nếu điều này làm anh khó chịu…
Ykimura mắt đăm nhìn ra khoảng sông rộng phía trước, sông Chao Phraya đang mùa nước lũ sóng cuồn cuộn đùng đục sủi ào ào. Nó cũng gào réo cồn cào như nỗi nhớ về Hà Thư trong hắn, nên Ykimura thở dài chầm chậm trả lời trong suy nghĩ miên man:
– Là vì một cô gái! Tôi đã tìm thấy cô gái cho tôi… khiến tôi nhận ra rằng tôi là một người đàn ông…
Một lát sau nữa Ykimura mới quay lại hỏi Park Min Huyng:
– Tôi cũng đã thấy anh ở Việt Nam nơi ấy hẳn anh có việc cần làm, cớ sao bỗng dưng lại sang Thái Lan vậy? Theo những gì tôi biết các anh muốn tìm lại một người của mình, có cần tôi giúp anh việc đó chăng? Và anh muốn đưa người đó về trong tình trạng nào? Còn sống hay đã chết! Con người tôi rất sòng phẳng, tinh thần kiếm đạo là có ơn trả ơn, có oán báo oán, hãy cho tôi biết…
– Không cần! Bạn của tôi anh đang bị thương lại vừa qua cuộc giải phẫu, hơn nữa chính tôi quyết định tạm dừng việc này vì thấy khó xử, tôi sang Thái Lan là cũng muốn có chút tĩnh tâm nghĩ lại…
Park Min Huyng trả lời ngay không chút do dự, bởi thực tế sự cản bước Min Huyng không phải địch thủ ra sao. Mà chính là bóng hồng bên cạnh Gia Long, cô gái nhỏ Nguyệt Ánh khiến cho Min Huyng hắn lùi bước. Bởi khi thấy yêu một người thì điều khó làm nhất, chính là gây tổn thương cho người mình yêu… Hắn không thể buông bỏ SSS Trang Anh, cô ấy hiện là chìa khóa cho một bí mật lớn.
Nhưng giờ Trang Anh rõ ràng đang ở cùng Nguyệt Ánh, khiến cho Min Huyng tiến không được lùi không xong. Nói xong điều đó đôi mắt Min Huyng cũng nặng nỗi ưu tư, nhìn xuống dòng sông Chao Phraya ngầu đục bọt trắng. Ykimura thấy được nỗi buồn đó, đơn giản là kẻ đồng bệnh tương liên hiểu nhau. Không ngoái lại nhìn Min Huyng ngay mà hắn hỏi một cách chậm rãi:
– Phải chăng cũng vì một cô gái…
Park Min Huyng không nói gì chỉ gật đầu, ngay khi quay lại nhìn thấy cái gật đầu ấy. Thì Ykimura lại nói với Min Huyng, bằng một vẻ đầy cảm thông chia sẻ:
– Tôi biết cô gái đó của anh! Cô ấy rất xinh nhưng chỉ tiếc là có lẽ không thuộc về anh! Nguyệt Ánh! Đó là tên cô ấy tôi biết rất rõ cô gái này, thôi thì chúc anh may mắn bạn của tôi… Giờ tôi phải cáo từ! Hẹn ngày gặp lại…
Ykimura nói rồi nhún người cái nhảy vọt lên, tay hắn cầm đôi song kiếm lướt đi trong gió. Rồi nhẹ đáp xuống cái xuồng cao tốc đang neo ở cạnh bờ, đám đàn em nhà Park rùng mình khi thấy vậy. Khoảng cách gần chục mét từ trên bờ tới cái xuồng, vậy mà còn đang trọng thương mà Ykimura có thể nhảy xa nhanh và chuẩn như thế. Bọn chúng chỉ quen súng ống kim tiền đạn dược, không biết gì về tuyệt kỹ kung fu kiểu này. Tất cả đều thán phục hắn một đệ kiếm đạo Nhật, đúng không phải chỉ là kẻ hữu danh vô thực. Chẳng trách đại ca Park Min Huyng của hắn rất trọng vọng Ykimura, trong lúc đó cái xuồng cao tốc đã rồ máy, rồi phóng vút đi để lại phía sau làn sóng bọt trắng tóe tung…
New York – Hoa Kỳ…
… mấy tuần sau đó…
Trong một bệnh viện lớn thuộc Quận Brooklyn, có một nam thanh niên châu Á cao lớn mặc đồ bệnh nhân, đi trầm tư theo lối nhỏ rải sỏi trong khuân viên. Trông anh ta to cao không kém người tây phương bản địa, nhưng cái vẻ mặt thì vẫn có vẻ xinh gái hơn là đẹp trai. Nếu không phải là để tóc ngắn, và có thêm vệt xanh mờ mờ của hàng râu mới cạo.
Thì người đối diện hẳn sẽ nghĩ đó là một cô gái hơn là đàn ông, thanh niên kỳ quái ấy không ai khác chính là Ykimura. Hắn đã sang Mỹ làm nốt một số điều trị còn lại sau giải phẫu, để trở về làm người đàn ông thực thụ của chính mình. Nơi này hắn không quen ai nên chỉ âm thầm ra đây đi dạo, đang thẫn thờ rảo bước hắn chợt thấy hàng ghế phía xa, cũng có một cô gái châu Á mặc đồ bệnh nhân.
Dù gì thì cũng là người Đông Á như mình hắn vội rảo bước đến, khi đến gần đủ nhìn rõ cô gái mà không bị bụi cây và những người đi qua lại khuất tầm nhìn. Hắn chợt sững người nhận ra đó là một người hắn biết, khuôn mặt xinh đẹp xanh sao còn có vẻ u sầu vô cùng. Cô gái đó chính là Trang cô gái bên cạnh Gia Long, nhưng tại sao cô ấy lại ở đây? Không lẽ… không lẽ có một biến cố gì ở Việt Nam mà hắn không biết. Hắn vội tiến lại gần Trang hỏi cô bằng tiếng Việt:
– Chào em! Anh là bạn của Gia Long tình cờ gặp em ở đây, em có thể có anh hỏi thăm chút về Gia Long không?
– Anh ư… không phải là một cô gái???
Trang hơi sững người hỏi lại hắn trong vẻ hoài nghi, thực ra khi mà ngầm bảo hộ Tiểu Dĩnh thì hắn đâu có lạ gì cô. Chỉ có Trang là không thực sự rõ về hắn, nhất hôm nay hắn đã từ bỏ dùng hóc môn nữ. Để trở về bản thể đàn ông vốn có, nên nhất thời thì cơ thể hắn vẫn còn có nét giống một cô gái. Nếu hắn hóa trang cẩn thận như xưa kia, thì chắc chắn không khó khăn gì để đoán ra hắn là thằng Thưởng thư ký.
Ác mộng cho các cô gái gọi cao cấp như cô một thời, tuy nhiên cô đã không thể nhận ra, mà chỉ cảm thấy hắn là con gái nhiều hơn. Đồng thời có vẻ như đã gặp hắn ta ở đâu thật, cô tròn xoe mắt hỏi xong cứ nhìn hắn đăm đăm. Ykimura bối rối gãi đầu gãi tai tìm cách lấp liếm, hắn sợ cô nhận ra hắn qua chuyện cũ liền nói vội:
– Mọi khi Gia Long hay bên em và cả mẹ cậu ấy nữa, bây giờ mẹ cậu ấy và cậu ấy đâu? Tại sao em lại là bệnh nhân ở đây? Có chuyện gì không ổn sao??? Hãy nói cho anh biết Gia Long giờ thế nào?
Hắn hỏi Gia Long là phụ, chứ thật ra hắn lo cho Hà Thư nhiều hơn, nếu mấy người này có chuyện, hẳn Hà Thư cũng may ít rủi nhiều. Kinh nghiệm cho hắn thấy được, khi nhìn qua cổ áo rộng của Trang, kiểu băng bó ở ngực đó rõ ràng là ngoại thương do đao kiếm. Chắc hẳn đó là một vết đâm chí mạng từ sau lưng rồi, bao năm đâm chém người ta hắn đâu lạ gì kiểu thương tổn ấy. Còn Trang thì rất đau lòng về chuyện cũ, thấy có người hỏi Gia Long thì cô đau đớn bật khóc nức nở. Trang ôm mặt khóc nghẹn ngào nói qua tiếng nấc:
– Gia Long… Gia Long… bị người ta giết rồi hu… hu… Chỉ còn em và mẹ anh ấy thôi… hu… hu… có kẻ bất ngờ tấn công… hu… hu…
– Là… là… kẻ nào dám… kẻ nào???
Ykmura nghiến răng trèo trẹo rít lên, thoáng chốc khuôn mặt vẫn còn vẻ nữ tính xinh đẹp của hắn trở nên vô cùng hung ác. Hai tay hắn nắm chặt vào nhau đầy giận dữ, bởi dám tấn công Gia Long rồi, thì Hà Thư liệu có còn yên ổn được. Lúc hắn vắng mặt là thằng nào, nó lại dám ăn “mật gấu” mà gây chuyện vậy? Hắn trở lại nhất định tìm ra kẻ đó, rồi lấy máu nó tế kiếm mới được. Trang nhìn thấy Ykimura bỗng chốc phẫn nộ điên cuồng vậy, cô cho rằng chắc hẳn người này và anh ấy rất có thân tình. Chỉ như thế nghe tin thì anh ta mới giận dữ như vậy, nên cô nín tiếng khóc lại thút thít kể tiếp về sự cố:
– Là một tên sát thủ mặc đồ đen có mũ trùm đầu, nhanh quá em không biết gì thêm thì bị hắn đâm rồi… hu… hu… à mà hình như sau lưng hắn có thứ như cây đàn… Em không chắc lắm… lúc đó quá nhanh rồi em ngất đi khi bị hắn ta đâm…
Nghe đến đó khuôn mặt của Ykimura càng nhăn nhó thảm hại, hắn tức giận vô cùng, nghe thế hắn đã sơ bộ đoán ra kẻ đó. Hắn khẽ rít lên một cách man dại trong phẫn nộ tột cùng:
– Ma âm… Nhạn Linh mày giỏi lắm… thằng tiểu yêu gảy đàn này… mày giỏi lắm… mày… mày… mày…
Hắn vốn dĩ là xuất thân kiếm đạo Nhật Bản, nên từ lâu đã coi thường Trung Hoa sát thủ. Trong mắt hắn bọn ấy không khác gì phế vật, nhiều năm trước chính tinh thần kiếm đạo, đã khiến cả nước Nhật bé nhỏ vùng lên đè bẹp Trung Hoa đại lục thời thế chiến. Nên tận giờ đây hắn vẫn ảnh hưởng ít nhiều về tư tưởng đó, sự coi thường và căm thù của hai dân tộc với nhau.
Dẫu nó đã qua từ lâu rồi, trong chiến tranh thật sự không đúng sai chuẩn mực, chân lý chỉ thuộc về kẻ thắng trận mà thôi… Còn Trang càng thấy Ykimura như vậy, cô càng tin chắc đây là người thân thiết với Gia Long. Anh ta có thể giúp cô báo thù cho người mình yêu, nhất là nghe cái giọng khinh miệt khi nói tên kẻ sát thủ kia. Nên cô lại tiếp tục bộc bạch chia sẻ nhiều hơn với hắn:
– Mẹ anh ấy không bị thương như em, nhưng bác sĩ nói bị chấn động do sóng âm cao tần. Nên giờ cô ấy không nhớ gì hết chỉ nhớ mỗi tên của Gia Long, hơn nữa… hơn nữa… giờ cô đang có thai nên bác sĩ không dám điều trị gì nhiều. Anh có muốn vào thăm cô không ạ…
– Ừ! Anh sẽ vào thăm cô cùng em, mà các cô gái khác của Gia Long thì sao? Họ có bị tấn công không? Em có biết gì về thông tin của mấy người bọn họ chứ… Còn Gia Long chẳng may mạng yểu vắn số, anh cũng rất buồn để đợt tới anh về lại Việt Nam. Anh sẽ nhất định lột da tróc thịt thằng tiểu yêu tinh đó, anh sẽ trả thù cho Gia Long… hãy tin ở anh!
Ykimura đáp lại vẻ rất chân thành, bởi dù gì hắn cũng không thù ghét gì Gia Long cho lắm. Nhưng hắn có ý hỏi dò thêm vì lo cho Hà Thư vô cùng, nào ngờ Trang rất ngạc nhiên hỏi lại hắn:
– Các cô gái của Gia Long? Ý của anh là sao ạ?
– Thì Gia Long có đến gần chục cô bạn gái mà, cũng có thể là nhiều hơn mà em cũng biết đấy. Tên Gia Long này ăn tạp chả chê ai hết, nhỏ như con bé Jessica hơn mười tuổi chút, nhưng cũng đè con bé ra chơi, làm nó thành đàn bà khi vẫn đang là trẻ con rồi…
– Có sự việc đó sao? Anh… anh ấy phản bội em… và mẹ… anh… anh… ấy…
Trang lắp bắp đôi môi cô tái nhợt run run, cô không ngờ đến sự thật ghê gớm vậy. Lần đi lưu diễn nước ngoài về vừa rôi thấy Gia Long hơi khác, linh cảm phụ nữ trong cô đã thấy bất an. Nhưng sự việc ghê gớm như vậy cô không nghĩ đến, đau khổ phẫn uất cô gào váng lên:
– Gia Long! Em hận anh… anh chết rồi em cũng hận, đồ đa tình đồ phản bội… đồ… đồ…
Ykimura hoảng quá vội bịt miệng cô lại, bởi đâu dù gì cũng là khuân viên bệnh viện. Chẳng thể gào ầm lên được sẽ làm mọi người chú ý, vừa bịt miệng cô hắn vừa nghĩ thầm: “… Hỏng rồi! Hóa ra thằng ấy không hề chia sẻ cho con bé này biết, như vậy tìm thông tin của Hà Thư từ con bé này không hiệu quả. Cứ nghĩ ông Chu sẽ lo việc ở Việt Nam yên ổn, nào ngờ đi vắng ít thời gian mà thế này…”. Hắn vội tìm cách xoa dịu và đánh lạc hướng cô liền nói:
– Thôi anh nói đùa trêu em đấy! Thấy em có vẻ yêu Gia Long anh trêu thôi, không có chuyện đó đâu chúng ta vào thăm mẹ cậu ấy đi…
Trang nước mắt lăn dài cô nói trong nghẹn ngào:
– Anh ấy đã chết rồi! Anh Gia Vũ bảo em vậy! Em buồn lắm anh ạ may còn có anh là bạn của anh ấy, nếu là đùa thì tốt rồi… không… không thì mẹ con em sẽ hận anh ấy mãi mãi… Em… em cũng có thai với Gia Long bác sĩ nói với em vậy! Hức… hức… em không mong điều đó xảy ra đâu…
Trang sụt sịt nói trong tiếng nấc nghẹn, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô tim hắn nhói đau. Tên Gia Long này sao mà tốt số đến thế nhỉ, bao nhiêu gái xinh về tay nó cả, bao gồm cả Hà Thư của mình… Nhưng ít nhất Hà Thư đã chọn hắn rồi, xem ra tên Park xấu số hơn mình, hắn còn bị con bé Nguyệt Ánh không đoái hoài. Hắn nghĩ thế bật cười bảo Trang:
– Thôi… không sao mà! Đưa anh đi thăm mẹ cậu ấy xem nào…
– Vâng! Mình đi anh nhé…
Trang gạt nước mắt dẫn Ykimura đi về hướng phòng bệnh của mình, hắn chợt thấy Trang rất khờ dễ bị gạt gẫm, có lẽ không phải người trong giang hồ, lại tin vào thái độ của Ykimura hắn nên cô không nghi ngờ gì. Chứ nếu là người trong chốn giang hồ đâm chém như Ykimura hắn, thì không đời nào hắn đưa người lạ đi như cô cả. Hai người đi rất xa rồi, thì sau bụi cây hoa gần đó Gia Vũ bước ra, anh thấy tim đau nhói tựa dao đâm.
Cảm thấy mọi thứ sụp đổ hoàn toàn trước mắt, bạn của anh là Hoàng Dũng xem hồ sơ vụ án, có nói lại Trang và cô Hiền không phải mẹ con ruột. Khi ấy Hoàng Dũng còn nói rằng Trang bản chất là gái gọi, không nên yêu Trang làm gì mà chọn người tốt hơn cô. Nhưng yêu Trang anh chấp nhận hết mọi chuyện, kể cả khi đưa hai người sang đây chữa trị.
Bác sĩ có nói với anh cả hai người phụ nữ này đều có thai, hai cái thai cùng thụ thai thời điểm rất gần nhau. Nghĩ họ từng là gái điếm như Hoàng Dũng bảo, anh đã cố động viên bản thân để yêu tiếp, dù là con ai đi nữa nhưng do Trang đẻ ra, anh sẽ coi nó như con mình. Bởi đi làm gái khó tránh được điều đáng tiếc, nhưng giờ đây anh gục ngã thật sự khi nghe Trang nói, vốn anh không định nghe lén hai người.
Chỉ là không muốn ra mặt vội, để xem tên kia là loại người gì? Nhưng sự thật cay đắng quá làm anh đau khổ, thì ra Trang yêu thằng bé Gia Long đó, mà Trang lại nói dối mình là em trai. Giờ chính miệng cô xác nhận là có con với thằng bé cùng cái câu: “… Em… em cũng có thai với Gia Long bác sĩ nói vậy…”. Tức là cái thai trong bụng cô Hiền là con của Gia Long, họ là mẹ con ruột mà tại sao… tại sao chứ… Trang yêu một thằng bệnh hoạn đốn mạt vậy sao, một sự đả kích quá lớn trong lòng… Gia Vũ khụy hẳn xuống thảm cỏ nước mắt ứa ra… đau khổ…
Hà Nội – Việt Nam…
… Mấy tháng về trước…
… Eun Jung tỉnh giấc nhìn cái giường nhăn nhúm của trận chiến ban đêm, cô có chút ngượng khi thấy các vệt ố loang, do nước lồn cô và tinh trùng của anh thấm ra nệm. Nhìn quanh cô không thấy Gia Long đâu cả có chút buồn, nhưng chắc là anh ấy tế nhị mà bỏ đi từ sớm rồi. Cô dậy và đi vào phòng vệ sinh bước một vài bước, thì Eun Jung mím môi rên lên khe khẽ: “… á… a… á… á…” vì cảm giác ran rát ê ẩm bên dưới. Rồi cô cố đi tiếp vào phòng vệ sinh để đánh răng, vừa đánh răng vừa nhìn mặt mình trong gương. Cô cảm thấy chỉ mới một đêm, hình như mặt cô hốc hác đi nhiều, cô hoảng sợ nghĩ thầm: “… không nghĩ bị mất trinh rồi mà anh địt, thì vẫn lại khó chịu như này nhỉ… chắc anh làm mạnh quá… anh ấy chơi mình có một đêm như này mà trông đã thế, nếu cứ để anh địt mình liên tục, thì liệu mình tàn tạ đi không đây… nhưng mình bắt đầu thấy hơi sương sướng rồi hì hì… của anh đưa ra đưa vào bên trong mình ngộ thật đấy…”. Mải nghĩ ngợi lại dậy muộn nên cô đánh răng rõ lâu, khi ra đến gần cổng trường đã tám chín giờ sáng. Cô thấy đám học viên thiếu sinh quân nam đang túm tụm ở cổng nhốn nháo, cô tò mò cũng đi ra xem thì thấy đám học sinh đang xúm lại vì có mấy cô gái đến, các cô đang đứng cổng bảo vệ của trường hỏi han. Khoảng gần chục cô gái mà cô nào cũng xinh đẹp như tranh vẽ, thảo nào hút hồn đám học sinh này như vậy. Họ đang trao đổi gì đó nhưng cái cô chú ý hơn cả là một cô gái Hàn, vì con gái Hàn dễ nhận ra nhau do vẻ mặt khá tương đồng. Hơn nữa điệu bộ và cử chỉ tay không lạc vào đâu được khi nói chuyện, cô lại gần hơn để nhìn cho rõ thì thấy cô gái này mặt khá giống mình. Lại thấy một vết sẹo bỏng nước nhỏ ở cổ tay bên trái của cô ấy, một thoáng ký ức dội lại trong cô về tuổi thơ. Ngày đó còn bé cô đã được nói lại chị Huyn A có vết sẹo bỏng nước sôi như vậy, cái sẹo đó cô đã được nhìn qua ảnh, nên tuyệt nhiên không thể là trùng hợp… Cô bật lên tiếng gọi thổn thức:
– Chị Huyn A! Em gái Eun Jung của chị đây… em tìm chị bao nhiêu năm rồi… hu… hu…
Chú Giải:
(*) Kitana:
Kitana trong truyền thuyết:
Là công chúa xứ Edenia, con gái của Shidel cô chuyên đánh bằng quạt. Mỗi nan quạt là một lưỡi dao, trong phần lớn cuộc đời mình, công chúa Kitana của Edenia phụng sự Shao Kahn đại đế với tư cách là sát thủ riêng và trung thành như một người con với cha mình. Mặc dù đã hơn 10 nghìn tuổi nhưng ngoại hình của Kitana vẫn giống như một thiếu nữ tuổi 20 bởi đặc tính của người Edenia – mảnh đất của vẻ đẹp và sự trường tồn.
Mãi sau này, Kitana mới biết được Shao Kahn – kẻ mà cô gọi là “cha” trong suốt bao nhiêu năm – lại chính là người đã xâm lược Edenia rất nhiều năm trước đây, giết chết cha đẻ của Kitana là vua Jerrod và ép mẹ cô – nữ hoàng Sindel – làm vợ hắn để dễ bề kiểm soát lãnh thổ mới. Nữ hoàng Sindel quyết không chịu thuận theo tên bạo chúa của Outworld nên đã tự vẫn theo chồng.
Những giấc mơ về những sự kiện trong quá khứ đã nuôi lớn lòng thù hận của Kitana với Shao Kahn và càng ngày, cô càng cảm thấy ghê tởm vì những tội ác mà mình đã gây ra trong quá trình phụng sự hắn. Một ngày, Kitana nhìn thấy cơ hội vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Shao Kahn và bắt đầu kế hoạch báo thù phục quốc của mình tại giải đấu Mortal Kombat nên đã quyết định tham gia.
Khi đó, hoàng đế Shao Kahn đã biết trước rằng sẽ có một ngày Kitana biết được sự thật và làm phản mình nên cử bản sao tà ác của Kitana là Mileena đến để canh chừng công chúa của Edenia. Thế nhưng, Kitana đã thành công trong việc nhờ cậy sự giúp đỡ của các chiến binh Earthrealm để họ hỗ trợ cô đánh bại Shao Kahn.
Số phận đưa đẩy đã khiến Kitana có nhiều dịp được sát cánh cùng với những người bảo vệ Earthrealm. Thậm chí, họ còn giúp Kitana giành lại Edenia và bảo vệ nó khỏi cuộc xâm lược tiếp theo của ác thần Shinnok. Trong quá trình đó, Kitana đã phải lòng Liu Kang những vì trách nhiệm công chúa của mình, cô không thể rời bỏ Edenia. Liu Kang cũng có những trách nhiệm riêng và không thể chấp nhận lời đề nghị kết duyên của Kitana.
(**)Yakuza:
Yakuza (やくざ hay ヤクザ), thường được biết đến như là gokudō (極道), là một danh từ thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới.
Vào thời kỳ các sứ quân (Thời E do) (1603 – 1867), Yakuza chỉ gồm những nhóm tội phạm nhỏ, chuyên bảo kê cho các chợ phiên sau đó thì làm lính đánh thuê cho các sứ quân. Năm 1881 Yakuza được tập hợp lại trong một tổ chức có tên “Thương hội Biển đen” – chuyên hoạt động trên biển và giết người thuê.
Cũng theo một số nguồn tin khác, Yakuza xuất phát từ Samurai vào thời kỳ Togukawa (1543 – 1616) người sáng lập ra thời kỳ mạc phủ Edo đã không cần sử dụng hàng chục vạn Samurai, dẫn tới nhiều người trong số này không có kế sinh nhai, chuyển thành đội quân chuyên cướp phá làng mạc tại những nơi mà họ đi qua trong đất nước, và đây cũng là tiền thân cho tổ chức Yakuza sau này.
(***) Kang – fe: Tên gọi “lóng” về xã hội đen tại Hàn Quốc, bao gồm các hoạt động bảo kê, cho vay nặng lãi, buôn bán ma túy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nỗi đau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 55 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 03:18 (GMT+7) |