Hơn nữa người phụ nữ trong ảnh dường như đều tự chụp ảnh ở những nơi tôi từng đi qua, dường như đang theo dấu của tôi, hơn nữa còn photoshop một tấm ảnh chụp chung của nàng với tôi! Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, sao tôi không nhớ trong bất kỳ ký ức nào? Từ khi nào tôi có liên quan đến một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa bên cạnh tôi vẫn luôn có người âm thầm theo dõi, vì sao nàng giám thị tôi? Thảo nào nàng xuất hiện vào thời điểm tôi gặp khó khăn nhất.
“Kẹt…” Đang lúc tôi suy nghĩ, cửa phòng lại mở ra, người phụ nữ kia bước vào, theo sau là một người hầu mặc đồng phục đặc biệt, đang đẩy một chiếc xe đồ ăn. Khi người phụ nữ kia nhìn thấy trong tay tôi cầm album ảnh kia, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và hoảng loạn, nhưng thoáng chốc, biểu tình của nàng điều chỉnh lại rất nhanh, nàng bảo người hầu đẩy xe đến trước mặt tôi rồi xua tay đuổi ra ngoài. Trong quá trình đẩy xe, tôi thấy người hầu kia nhìn tôi với ánh mắt vô cùng tò mò và ngạc nhiên sâu sắc, chỉ là không biết phần tò mò này đến từ đâu.
“Ăn chút gì đi…” Nữ tử cầm lấy một chén cháo trên xe, múc một muỗng, đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa muỗng vào miệng tôi, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ, càng nhiều hơn là mong chờ, tựa hồ như mong tôi có thể nể mặt nàng mà ăn cháo trộn với một số thuốc bổ đắt tiền.
“Sao vậy? Sợ độc à?” Tôi nhìn nữ tử, cố hết sức tìm trong ký ức nhưng không có nửa điểm dấu vết. Nữ tử trước mặt tôi lên tiếng, một tay bưng cháo, một tay cầm thìa, chờ tôi rất lâu, nói ra những lời này, trong mắt mang theo ý cười, nhưng đằng sau ý cười tựa hồ như hiện lên một tia buồn bã.
“Không có, cô có thể nói cho tôi biết cô ai không? Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta có quen biết không? Câu hỏi này rất mạo muội, nhưng lúc này tôi thực sự rất tò mò muốn biết…” Tôi không ăn cháo, tại thời điểm này tất cả những nghi ngờ làm cho tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khác, lúc này tôi rất nóng lòng tìm câu trả lời.
“Bạn đã sờ qua thân thể của tôi và nhìn thấy thân thể của tôi, vì vậy sau khi bạn lớn lên phải cưới tôi làm vợ!” Người phụ nữ kia đặt thìa và bát xuống, mắt nhìn xa xăm với những hồi ức, nói ra một câu không phù hợp với khung cảnh hiện thực, nhưng những lời này làm cho tôi cảm thấy quen thuộc, đột nhiên một đạo thiên thạch xẹt qua đầu tôi, suy nghĩ của tôi trôi về khoảng thời gian tôi được 10 tuổi…
Khi đó tôi chưa tới 10 tuổi, cha mẹ tôi lần lượt qua đời, tài sản duy nhất để lại cho tôi là căn nhà gỗ lụp xụp, cha tôi là một công nhân đốn gỗ, nên ở trong núi rừng, có câu: Nghèo ở thành phố tấp nập không ai hỏi, giàu ở miền núi lại có họ hàng xa hỏi thăm. Cái nghèo ở quê nhà khiến cho bà con ít tiếp xúc với mình.
Mẹ tôi qua đời vì một tai nạn trên núi khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi chống đến năm tôi chín tuổi cũng bị bệnh mà qua đời, người thân muốn nhận nuôi tôi nhưng nhìn thấy những ánh mắt miễn cưỡng đó của họ, tôi đã từ chối, sống một mình trong rừng núi, bảo vệ ngôi nhà gỗ mà cha mẹ tôi để lại, cả ngày làm bạn với chim thú.
Khi đó phúc lợi đãi ngộ căn bản không thể so sánh được với bây giờ, chỉ thỉnh thoảng họ hàng mới gửi cho tôi một số nhu yếu phẩm, đại đa số thời gian tôi đều dựa vào chính mình. Cũng may, trước kia tôi học được không ít bản lĩnh sinh tồn trong núi rừng với cha tôi, cho nên vẫn bình yên vô sự, chỉ nghĩ sau khi mình lớn lên, rời khỏi núi rừng tự mình làm ra một phen kinh thiên động địa. Tất nhiên đó là chuyện sau này.
Để tìm thức ăn, thỉnh thoảng tôi vào rừng đặt một số bẫy để bắt động vật nhỏ, thậm chí đặt cả bẫy lớn để bắt những động vật lớn. Có một hôm, tôi đi kiểm tra bẫy lớn có thể tái sử dụng do cha tôi để lại, kết quả trong cái bẫy có một cô bé đang hấp hối, tuổi còn nhỏ hơn tôi. Tôi vội vàng nhảy xuống bẫy, kiểm tra xem còn hơi thở không, cơ thể nhỏ yếu của tôi hao phí chín trâu mười hổ mới nhấc cô bé lên khỏi cái bẫy, sau đó cõng cô về căn nhà gỗ của mình, đặt lên giường gỗ, lúc này môi cô đã khô nứt, hẳn là do thiếu ăn và nước uống.
Không biết cô rơi vào cạm bẫy bao lâu rồi, tôi lấy một chút thức ăn lỏng cho cô ăn, ở trong rừng rậm này, tôi và cha tôi sống từ nhỏ ở chỗ này, không biết cha đã cứu bao nhiêu người xa lạ bị lạc trong rừng cây này, thậm chí có rất nhiều người được cứu đã quay lại thăm hỏi và cảm tạ chúng tôi. Tôi cũng học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã từ cha, đây là trước khi cha tôi ngã xuống, hao hết tâm tư dạy lại cho tôi.
Trong quá trình tôi đút nước, cô bé nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt rất yếu, nhưng lại mang theo một vẻ trầm tĩnh không hợp với lứa tuổi. Ánh mắt đó cho đến nay tôi vẫn không bao giờ quên, ánh mắt yếu ớt của cô vẫn nhìn tôi, khuôn mặt ngây thơ, nhưng đôi mắt lại rất thành thục.
Khi cô rơi xuống cạm bẫy chân cô đã bị thương, nhiều ngày như vậy, đã nhiễm trùng, trong nhà gỗ không có thuốc, tôi cũng không cách nào bỏ cô một mình đi tìm bác sĩ, càng không cách nào cõng cô ra khỏi rừng. Từ nhà gỗ của tôi ra ngoài, phải mất một giờ lộ trình, lúc đầu người thân còn phí sức mang một ít thức ăn và nước uống cho tôi, rồi dần dần ít đi, khi biết mình không bao giờ trở lại đây nữa, có lẽ trong lòng họ coi đứa nhỏ này đã chết. Từ nhỏ tôi đã trải qua nhân tình ấm lạnh, cũng làm cho tôi sớm trưởng thành hơn trước.
Cuối cùng tôi chỉ còn cách sử dụng phương pháp đơn giản để cứu cô, tôi cởi đồ và quần của cô. Khi đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng đã biết thẹn, vì để cứu cô ta, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao, cô rơi vào cái bẫy do tôi bày ra, suy cho cùng thì mọi trách nhiệm là về tôi.
Khi tôi cởi đồ của cô, trên khuôn mặt ngây thơ của cô mang theo vẻ không muốn, chỉ là ngay cả khí lực nói chuyện cô cũng không có, chỉ có thể nhẹ lắc đầu, trong mắt mang theo một tia quật cường và ai oán.
Bản thân tôi lúc đó cũng rất ngượng, nhưng vẫn kiên trì rửa sạch vết thương cho cô ta, dùng miệng nhai thảo dược, cuối cùng dùng nước thuốc khử trùng vết thương cho cô. Sau khi tôi đắp chăn cho cô, sắc mặt tôi cũng ửng hồng, chỉ là lúc ấy tuổi còn nhỏ, không có xúc động gì.
Lúc đó cô bị thương rất nặng, chân không chỉ bị thương ngoài da mà còn bị thương cả xương, cuối cùng mỗi ngày tôi phải bóp chân cho cô 25 phút, mỗi ngày tôi đều cố gắng tìm cho cô những thứ ngon, bắt được thú vật, thu thập trái cây, mỗi ngày đều vui vẻ không biết mệt hái và săn cho cô, lúc ấy chỉ là để bù đắp cảm giác áy náy trong lòng.
Dưới sự chăm sóc của tôi, thân thể cô ta ngày một tốt lên, sau ba ngày, cô đã có thể đứng dậy, chỉ là thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn tôi một cái, đại đa số thời gian đều phớt lờ tôi, thậm chí không nói với tôi một câu nào, làm cho tôi nghỉ rằng cô là một cô câm. Cô vẫn có thể nghe thanh âm, hơn nữa biểu cảm cô ấy thỉnh thoảng lộ ra vẻ rất lạnh lùng, tuổi còn nhỏ như vậy đã như thế, lớn lên thì ra sao?
Thời gian trôi qua khoảng một tuần, một số người ăn mặc đồng phục đi vào nhà gỗ của tôi, bên cạnh có rất nhiều cảnh sát và cảnh sát vũ trang, dẫn theo khuyển quân, không dám lơ là chút nào. Có một người phụ nữ xinh đẹp trong đám đông khi nhìn thấy cô bé, lập tức nhào lên giường ôm cô khóc như lê hoa đái vũ. Ngoại trừ người chồng bảnh trai, những người khác rời xa nhà gỗ để tránh.
Sau này tôi mới biết người đàn ông này và người phụ nữ xinh đẹp là cha mẹ của cô bé, gia đình ba người họ đi du lịch, cô bé bỏ chạy và bị lạc giữa chừng, cuối cùng rơi vào cái bẫy của tôi.
Cha mẹ cô ấy đã tìm kiếm suốt 10 ngày, tính ra thì cô đã rơi vào bẫy của tôi khoảng hai ba ngày, một cô bé 7, 8 tuổi kiên trì sống, điều này cần phải có bao nhiêu nghị lực? Cha mẹ cô để lại tiền cho tôi, nhưng tôi từ chối, bởi vì tôi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài và cũng không cần tiền.
Cuối cùng cha mẹ cô cũng để lại cho tôi toàn bộ vật phẩm sinh tồn của họ như một lời cảm ơn đối với tôi, tôi cũng từ chối yêu cầu của họ để đưa tôi ra khỏi rừng. Khi cha mẹ cô chuẩn bị rời đi, cô yêu cầu họ rời khỏi phòng, giọng điệu độc đoán không thể tả, có lẽ cha mẹ cô cưng chiều cô đến cực điểm, nên chỉ bất đắc dĩ rời khỏi phòng, đóng cửa lại, để lại thời gian cho hai chúng tôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensex.moe/nuoi-soi-trong-nha/
“Tên của bạn là gì?” Đây là lần đầu tiên cô bé nói chuyện với tôi, giọng nói còn rất non nớt, nhưng rất dễ nghe.
“Từ Kiên…” Trong lòng tôi cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao mình ở trong núi rừng cũng không có bạn, thật vất vả mới có được một đồng bạn, bây giờ lại phải chia tay, bỏ lại tôi một mình.
“Bạn đã sờ qua thân thể của tôi và nhìn thấy thân thể của tôi, vậy sau khi bạn lớn lên sẽ cưới tôi làm vợ…” Kế tiếp, lời nói của cô bé kia làm cho tôi ngây ngốc tại chỗ, trái tim nhỏ bé còn chưa phát triển đầy đủ thiếu chút nữa nhảy ra khỏi miệng!
Cô bé đã rời đi, cứ hai ba bước quay đầu lại nhìn tôi, cho đến khi bóng của cô biến mất, tôi cũng không biết tên cô gái đó là gì.
Tôi không biết liệu cô gái đó và cha mẹ cô có trở lại thăm tôi hay không, bởi vì ba ngày sau khi họ rời đi, tôi đã rời khỏi căn nhà gỗ, một mình với thiết bị mà họ để lại, ra khỏi rừng và bắt đầu lang thang một mình vào thành phố.
Mà cái nhà gỗ kia tôi vẫn muốn tìm thời gian để quay lại nhìn xem, chỉ là trong căn nhà gỗ đó có quá nhiều kỷ niệm của cha mẹ tôi lưu lại, có lẽ sợ nội tâm xúc cảnh sinh tình, cho nên vẫn không có can đảm để quay về nhìn. Ngôi nhà gỗ đó vẫn còn chứ? Có lẽ mình nên tìm chút thời gian để xem lại nó.
Từ trong hồi ức tôi tỉnh lại, nhìn nữ tử trước mặt này, khí chất lạnh lùng giống hệt cô gái nhỏ kia, chỉ khác là nàng đã lớn lên, ngũ quan và khuôn mặt vẫn có một ít bóng dáng thời thơ ấu.
“Cô là cô bé đó à? Cô bé mà tôi cứu trong rừng?” Tôi nhìn nữ tử trước mặt vẫn có chút không thể tin, không khỏi thốt ra câu hỏi, nhưng biểu tình không có biến hóa gì, bởi vì bản thân tôi lúc này không có vẻ gì là kích động. Dù sao tâm tình của mình đã không còn sợ bất cứ điều gì, không có chuyện gì có thể làm kinh động lòng tôi đã lạnh băng và tâm đã vỡ vụn.
Nữ nhân kia không nói gì, chỉ bưng cháo cúi đầu nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, khi còn bé tôi đã cứu cô một lần, bây giờ lớn lên cô cứu tôi một lần, đây xem như là khi còn bé tôi đã tích phúc!” Những lời này tôi nói với nàng, cũng là nói với cho bản thân tôi, nếu ý nguyện của tôi được thực hiện, tôi thà chết trên con đường lạnh lẽo đó!
Sau khi nghe những lời này của tôi, đột nhiên nàng ngẩng mặt lên, biểu tình có vẻ rất kích động, không ngừng lắc đầu, mái tóc thật dài bị nàng hất tung lên, lúc này nàng như lại biến thành tiểu cô nương khi còn bé, không nói, chỉ trả lời bằng ngôn ngữ cơ thể.
“Cô phái người theo dõi tôi phải không?” Nhìn thấy cuốn album đó và khi tôi gặp nạn, nàng lại xuất hiện bên cạnh tôi, tôi nhất định phải nghĩ như vậy, giọng điệu rất bình tĩnh.
Sau khi nghe những lời này của tôi, ánh mắt của nàng hiện lên một tia vội vàng.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ an toàn của anh thôi, không có ý gì khác, anh đừng có suy nghĩ nhiều, tôi không có giám thị anh…” Lúc này nàng không còn loại khí chất vân đạm phong khinh này, phảng phất như là một tiểu cô nương luống cuống tay chân.
Lúc này tôi mới nhớ tới bức ảnh của mỏ than đen, ở nơi cực kỳ nguy hiểm đó, thế mà cũng có người của nàng theo dõi, nhưng không bị ông chủ mỏ than lậu phát hiện, đây là sao? Hơn nữa trong lòng tôi vẫn còn sót lại một nghi vấn, chính là lúc trước ở mỏ than lậu đào thoát, giống như có thần trợ giúp, lúc đó tôi còn cho mình may mắn có vận khí tốt, là ông trời trợ giúp lúc ngàn cân treo sợi tóc. Nhớ tới hồi ức vừa rồi, nhớ tới lúc còn bé cha mẹ tiểu cô nương đến đón cô, lúc đó cảnh sát và cảnh sát vũ trang đến để bảo vệ xung quanh cô rất nhiều.
“Lúc trước ở mỏ than lậu… cũng là cô cứu tôi?” Tôi lại hỏi ra vấn đề này, mắt vẫn nhìn nàng, nàng phản ứng không dám nhìn vào mắt của tôi, cúi đầu xuống, do dự một hồi rồi lại gật đầu. Mặc dù đã có nhiều câu đáp án nhưng trong lòng tôi càng thêm thắc mắc, nàng theo dõi tôi từ lúc nào vậy? Làm sao tìm được tôi? Nàng biết bao nhiêu về tình trạng của tôi?
“Cô có thể cho tôi biết chi tiết nhiều hơn không?” Tôi lấy tay ấn huyệt thái dương, hiện tại trong đầu mình chứa quá nhiều thứ, lúc này suy nghĩ của tôi không ngừng khống chế bản thân, không cho tôi nghĩ đến tình huống hiện tại trong nhà, không cho tôi suy nghĩ tình huống lúc này của Khả Hân, không cho tôi nghĩ đến những thứ mình thích tại thời điểm này.
Phát hiện ra tôi đã về nhà và thấy đã mất liên lạc với tôi, Khả Hân có lo lắng không? Cô có khóc không? Có hối hận không? Bây giờ cô thế nào rồi? Có tìm kiếm tôi như tìm kiếm Tư Kiến không?
“Tôi họ Lãnh, trước 22 tuổi gọi là Lãnh Băng Băng, sau đó tôi đổi tên thành Lãnh Băng Sương…” Trong khi suy nghĩ của tôi đang hỗn loạn, nữ tử ngồi bên cạnh tôi bắt đầu kể và câu chuyện của cô đã kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.
Nghe họ của nàng, tôi đã giật mình. Không phải sợ tên, mà là họ của nàng, cái họ “Lãnh” này ở thành phố thủ tỉnh lỵ này, thậm chí là cả nước cũng quá mẫn cảm.
“Chờ đã, tập đoàn Lãnh thị? Top 10 gia đình giàu nhất châu Á?” Tôi ngắt lời nàng, đặt ra hai câu hỏi, nghĩ đến thân phận và địa vị của nàng và những thủ đoạn của nàng, tôi không thể không nghĩ đến điều này, tôi nhìn nàng, chờ câu trả lời.
Thấy nàng nhẹ gật gật đầu, tôi vô lực nằm ở trên giường, không phải mức thế gia trong xã hội mà tôi coi trọng địa vị của nàng, mà vì tôi không thể tin được khi còn bé mình lại có tình cảnh như vậy, hết thảy giống như trong mộng.
“Ông nội của tôi Lãnh Vân là một kiệt xuất trong thương nghiệp, còn ông ngoại của tôi Triệu Thiên Tường, là phó tư lệnh quân khu. Có thể xem tôi như là một phú nhị đại và là thế hệ thứ hai…” Nàng trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục nói, tuy rằng tin tức nàng nói ra làm cho người ta khiếp sợ, thế nhưng giọng điệu không có bất kỳ ngạo ý nào, có vẻ rất vân đạm phong khinh.
…”Năm đó sau khi anh cứu tôi, hơn nửa năm sau, tôi đã xin cha mẹ mang tôi trở lại căn nhà gỗ kia tìm anh, nhưng phát hiện căn nhà gỗ đó đã không còn người ở, từ đó trở đi, tôi mất tin tức của anh. Về sau, tôi được ông nội gửi ra nước ngoài đi du học, sau khi tốt nghiệp, tôi đã 22 tuổi, trở về Trung Quốc phụ trách điều hành công ty của ông tôi. Tôi bắt đầu tìm tin tức của anh, cuối cùng khi tôi nghe được tin của anh mới biết anh đã kết hôn, tôi liền đổi tên mình từ Lãnh Băng Băng thành Lãnh Băng Sương, tự mình đóng băng suốt từ đó…” Nữ tử này hành động sạch sẽ, ngăn nắp, không nghĩ tới nói chuyện cũng giống như vậy, ngữ khí rất ngắn gọn, lời nói cũng rất đáng thương.
…”Anh có cảm thấy tôi ngu ngốc không? Vẫn nhớ tới lời hứa khi còn bé, tôi cũng không biết tại sao, ở trong phong nguyệt trưởng thành của mình, cảnh tượng đoạn thời gian kia đều vờn quanh ở trong đầu tôi và tôi sẽ luôn nghĩ về tình hình hiện tại của anh. Điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi có tính cách và ngoại hình này, từ nhỏ tôi đã mạnh mẽ và kiên quyết, làm việc duy ngã độc tôn, khi đã nhận định sự tình, sẽ không thay đổi. Khi tôi biết tin anh đã kết hôn, tôi thực sự rất buồn, tôi đã vội vàng nhưng vẫn chậm một bước, nhưng tôi vẫn chúc phước cho anh ở tận đáy lòng. Ông nội và ông ngoại tôi đã giới thiệu cho tôi nhiều công tử nhà giàu, hoặc là hồng nhị đại khác, nhưng tôi lại không có tâm tư và thích thú, ông nội và ông ngoại cũng không có biện pháp với tôi, chỉ có thể tùy ý của tôi cho đến bây giờ…” Nàng tự mình nói, mà tôi thì có chút á khẩu không nói ra lời.
Tôi vừa trải qua một thất bại lớn về mặt tình cảm, hiện tại lại có một phú nhị đại, xinh xắn tỏ tình với tôi, địa vị tốt như vậy, chẳng lẽ ông trời muốn bù đắp cho tôi sao? Chỉ là sự bồi thường này quá mức buồn cười, trái tim tôi đã chết rồi, tuy rằng tôi đã rời khỏi nhà, nhưng người tôi yêu nhất trong lòng là ai? Vẫn là Khả Hân. Nếu như tôi không yêu cô, tôi có thể ngay bây giờ lao vào vòng tay nữ nhân này và trở thành một người con rể có quyền lực, nhưng lúc này nội tâm tôi không có ý nghĩ phấn khích nào, chỉ cảm giác rất buồn cười, tôi có phúc phận đó sao?
…”Tôi phái người bảo vệ anh, hơn nữa tôi cũng muốn biết mọi chuyện của anh, ảnh chụp trong album kia đều là do thủ hạ của tôi chụp lén, tôi lấy về nhìn ảnh của anh, sau đó lại theo bước chân của anh, đi đến những nơi mà anh đã qua, xem như là dành thời gian rảnh cho mình để có một chút an ủi vậy. Thẳng đến khi tôi nghe được tin anh gặp chuyện không may…” Trong khi tôi đang suy nghĩ, lời nói của nàng lại vang lên một lần nữa.
“Vậy bây giờ cô đã hiểu rõ nguyên nhân tôi gặp chuyện không may chưa?” Tôi cắt ngang lời nàng, không nhịn được hỏi. Với thủ đoạn của nàng, có lẽ đã biết nguyên nhân, nhưng chuyện hai người kia, chẳng lẽ nàng cũng biết? Gia sửu, ai cũng không hy vọng công khai ra ngoài, tôi cũng vậy, ai cũng có lòng tự tôn. Tuy rằng tôi đã bỏ nhà ra đi, nhưng không có ý định vạch trần hai người, chỉ hy vọng khi sinh mệnh mình chấm dứt, bí mật này cũng mang theo…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |