– Sợ cái gì, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Chị cho em cổ phần, so với đưa cho cậu ta thì yên tâm hơn rất nhiều. Em cứ an tâm mà hưởng thụ, coi như cậu ta đưa trước lễ ăn hỏi cho em, mà đã đưa rồi thì không trả lại nữa. Về sau, nếu cậu ta làm chuyện gì có lỗi với em, em tịch thu. Nếu em làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, cũng tịch thu. Cho dù về sau cũng không có ai làm điều gì có lỗi với nhau, cũng tịch thu. Đừng để trong tay đàn ông có nhiều tiền, nhiều tiền thì tâm tư của đàn ông sẽ trở nên hư hỏng.
– Chẳng có câu nào từ cửa miệng của chị mà hay cả, quên đi, không cùng chị so đo. Em muốn đi an ủi Hạ Tưởng một chút.
Tào Thù Lê đi đến trước mặt Hạ Tưởng, mặt đối mặt với hắn, tỏ vẻ như người lớn dỗ dành trẻ con nói:
– Để an ủi anh còn nhỏ mà đã bị tổn thương về mặt tinh thần, em quyết định sẽ đưa anh đi leo núi, thế nào?
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng thấy không có sự tình gì cần giải quyết, Phùng Húc Quang thì giao cho Mễ Huyên chiêu đãi. Hắn gật đầu đồng ý, sau lại nhìn Mễ Huyên nói:
– Em cảm thấy em đi với cô bé Lê là được, chị ở lại trong phòng nghỉ ngơi một chút, rồi nhân tiện đấy chỉnh sửa lại ý tưởng, ngẫm nghĩ xem làm như thế nào thì tốt, dùng món ăn nào thì hấp dẫn, được không?
– Không được.
Mễ Huyên kiên quyết từ chối.
– Tôi được giao là giám thị cô bé Lê. Cậu với cô bé kia, cô nam quả nữ với nhau, làm thế nào yên tâm được? Còn nữa, dọc theo đường đi, tôi còn có thể hỏi cậu một số vấn đề. Tôi đã bỏ ra phí tư vấn, cậu phải có nghĩa vụ giải đáp, không được đề xuất ý kiến phản đối.
Lúc xuống cầu thang thì vừa lúc gặp Phùng Húc Quang đang muốn dẫn Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích đi tới xã Cổ Trại để xem xét địa hình, hơn nữa còn muốn xâm nhập vào trong dân chúng để hiểu rõ hơn, Ủy ban nhân dân cũng cử người đi cùng. Hạ Tưởng thấy vậy yên tâm, cáo biệt Phùng Húc Quang, cùng với Tào Thù Lê, Mễ Huyên cùng đi lấy xe.
Vừa đi tới trước đầu xe Santana của Mễ Huyên thì một tiếng gầm rú của ô tô truyền lại, Liên Nhược Hạm lái chiếc xe Land Rover dừng ngay phía sau lưng Hạ Tưởng. Liên Nhược Hạm từ trong xe nhô đầu ra, thái độ chủ động hiếm thấy gật gật đầu với Hạ Tưởng nói:
– Lần trước mượn bạn gái anh hai ngày, hôm nay nếu mà rảnh, muốn đi nơi nào chơi thì tôi sẽ chở đi.
Mễ Huyên đang muốn mở miệng phản đối thì Tào Thù Lê kêu lên mừng rỡ, không nói hai lời mở cửa xe ngồi ngay ghế phụ lái, sau đó với vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Hạ Tưởng và Mễ Huyên:
– Không được phản đối, lên xe đi, mau lên.
Lúc đi, Liên Nhược Hạm vừa lái xe một cách thông thạo, vừa nói chuyện với Tào Thù Lê, nhưng mọi người đều hiểu được thật ra là cô đang nói cho Hạ Tưởng nghe:
– Tôi biết một chỗ là Hoa Hải Nguyên, đại khái cách đây 10Km, có một ngọn núi gần như không có dấu chân người, cũng không tính là chỗ đặc biệt nhưng cũng thích hợp cho việc leo núi.
Tào Thù Lê không nói câu gì, Mễ Huyên giả bộ không nghe thấy, Hạ Tưởng đành phải trả lời:
– Nơi đó có nguy hiểm hay không?
Liên Nhược Hạm mỉm cười một tiếng, trong tiếng cười có chút vẻ hơi coi thường:
– Trong xe có tổng cộng bốn người, chỉ có một người đàn ông mà anh ta lại là người duy nhất hỏi có nguy hiểm hay không. Điều này nói rõ rằng đàn ông thời nay tất cả đều yếu ớt, không dám gánh vác việc gì cả.
Mặc dù Hạ Tưởng bị châm chọc, nhưng hắn cũng không tức giận, lắc đầu cười nói:
– Mấy cô gái này lớn lên trong thành phố, đối với các hoạt động leo trèo tất nhiên là rất xa lạ.
Mễ Huyên thở dài một tiếng:
– Sớm biết nhàm chán như thế này, không bằng cứ ở trong phòng ngủ một giấc. Nhàn cư vi bất thiện, leo núi thì có gì tốt đẹp? Lại có khi nguy hiểm đấy chứ.
Tất nhiên Liên Nhược Hạm không chấp gì lời nói của Mễ Huyên, cô giải thích với Tào Thù Lê:
– Leo núi là hoạt động dã ngoại có chút nguy hiểm, yêu cầu bắt buộc phải trèo lên các vách núi, người nhát gan thì đừng hòng có thể lên được cao, ngay cả dũng khí để thử thôi cũng không có.
Đối với sự coi thường của Liên Nhược Hạm, Mễ Huyên cũng lựa chọn cách bỏ qua cho xong chuyện.
Liên Nhược Hạm lái xe chạy băng băng, thảo nguyên vẫn một màu xanh trải rộng như cũ. Ỷ vào độ đầm của xe Land Rover, tính khí hoang dã của Liên Nhược Hạm lại bùng lên, lái xe giữa thảo nguyên mà phi ầm ầm, cứ như điên, không để ý đến đường đi có những cây cối gì, cũng không quản đến việc các thân cây cứng rắn sẽ để lại các vết xước, méo mó lại trên thân xe, cứ thế mà phi ầm ầm.
Đúng là nhà giàu đốt tiền, Hạ Tưởng biết rõ giá của Land Rover này, hơn nữa hắn còn biết rằng nếu các linh kiện của chiếc xe này mà bị hư hỏng thì chỉ có thể đợi hàng nhập về bằng đường hàng không hay bằng đường biển, hơn nữa giá cả của các linh kiện này cũng cao, đủ để mua một chiếc ô tô đầy tiện nghi sản xuất trong nước.
– Chạy chậm một chút, thương xót cái xe một tí, nếu không bị hỏng thì không có chỗ nào để sửa đâu.
Hạ Tưởng vốn là người yêu xe, không kìm nổi phải lên tiếng khuyên nhủ.
Liên Nhược Hạm khéo léo dựa vào một chỗ nhô nhỏ ở trên triền núi, vào lúc xe chạy lên chỗ cao nhất thì nhấn mạnh chân ga, ô tô mượn độ dốc của triền núi bay lên không, lúc xe rơi xuống làm mọi người thất điên bát đảo. Vào thời điểm này cô giống như con ngựa hoang đang được thoát cương, chạy nhanh như điện chớp.
– Không phải xe của anh, anh quan tâm nhiều làm gì? Xe hỏng thì đã hỏng rồi, chỉ cần tôi cao hứng, ô tô hỏng đã sao? Con người muốn cao hứng thì không phải cứ nhiều tiền mà mua được.
Lời này của Liên Nhược Hạm vênh váo ngút trời, tuy nhiên từ miệng cô nói ra thì nghe rất là chính đáng, không có chút nào có vẻ cố ý khoe của cả. Hạ Tưởng cảm khái, muốn đào tạo một người vung tiền ra như cỏ rác thế này cũng không phải là dễ dàng, cũng không phải cứ có nhiều tiền mà được, còn phải bồi dưỡng chi li từ nhỏ đến lớn, chắc chắn rằng không chỉ có một nguồn tài lực hùng hậu mà còn phải có được một thế lực và mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Liên Nhược Hạm này có lai lịch gì?
Tới ngọn núi mà Liên Nhược Hạm đã nói qua, Hạ Tưởng hoảng sợ, một ngọn núi có đỉnh cao chót vót, các vách núi gần như thẳng tắp, cực kỳ hiểm trở, nếu muốn trèo ở núi này thì đúng là rất nguy hiểm.
Mễ Huyên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại trong xe, tuyên bố là buồn ngủ, ai níu kéo cũng không được. Tào Thù Lê cũng hơi nhíu mày:
– Chị Liên, hay là không trèo núi nữa nhé? Ngọn núi này cao và rất hiểm trở, các vách đá lại rất sắc, nếu chẳng may làm hỏng tay chị thì cũng không tốt.
Động tác Liên Nhược Hạm trở nên nhanh nhẹn, lấy từ cốp xe ra một bộ quân trang quân đội mặc lên, đeo găng tay vào, lại lấy thêm một bộ quân trang khác ra, sau đó ngoảnh lại hỏi Hạ Tưởng:
– Có cam đảm cùng tôi trèo lên đỉnh núi không?
Hạ Tưởng không so đo với cô, hắn nói:
– Tôi không trèo núi đâu, trên đó gió lớn, rất dễ có sơ suất. Tôi ở phía dưới với cô bé Lê thôi.
– Đúng là đồ nhát gan!
Liên Nhược Hạm chê, rồi bỗng nhiên lại nói thêm:
– Thù Lê, em bảo Hạ Tưởng cùng chị trèo lên được không? Nếu chẳng may chị bị gió thổi ngã thì còn có anh ta cứu giúp chị.
Tào Thù Lê không đành lòng cự tuyệt Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng thì lại không dám từ chối lời đề nghị của Tào Thù Lê. Cuối cùng, hắn đành phải mặc đầy đủ quân tư trang, dặn Tào Thù Lê phải ở dưới, cũng Liên Nhược Hạm leo lên trên. Làm cho Liên Nhược Hạm chấn động chính là các động tác leo trèo mà Hạ Tưởng sử dụng, không ngờ lại còn lên đỉnh núi trước cả cô.
Đứng trên đỉnh núi, gió núi thồi vù vù, Liên Nhược Hạm đứng hiên ngang đón gió, dáng người cực phẩm, diện mạo tuyệt mĩ, vẻ mặt trong trẻo nhưng có vẻ lạnh lùng. Cô nhìn về phía chân núi nơi Tào Thù Lê đứng, giọng nói bị gió thổi, lúc thì nghe rõ lúc không:
– Tôi nghĩ là anh cũng đoán được dụng ý của tôi, muốn để anh cùng tôi leo núi là để chứng minh tôi mạnh mẽ hơn anh. Kết quả lại là anh thắng, tuy nhiên anh cũng đừng đắc ý vội, ở trong mắt tôi thì anh vẫn chỉ là một đứa con nít ranh mà thôi.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười lên:
– Tôi không rõ rốt cuộc cô có ý tứ gì? Tôi có là con nít ranh hay già cả thì có quan hệ gì với cô?
– Không sao, đây là để chứng minh một ý tưởng trong lòng tôi.
Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng vài lần, trong mắt có vẻ nghi hoặc chưa có lời giải đáp, tuy vậy cũng có một vẻ mê man. Tuy nhiên, lập tức ánh mắt cô lại nhìn sang một bên, nhìn về phía thảo nguyên xa xa vô bờ vô bến.
– Chỉ mong là tôi sai, nếu không thì tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hạ Tưởng không biết vì sao Liên Nhược Hạm lại nói những lời không hiểu gì cả, cũng muốn hỏi lại cô nhưng cô ta đã quay mặt đi, vẻ mặt có vẻ không để ý đến người khác. Hắn nghĩ ngợi không rõ rốt cuộc Liên Nhược Hạm này cất giấu tâm tư gì, chẳng lẽ là bởi vì sự việc trên đường núi lần trước làm cho cô ta có cảm giác thất bại.
Thời điểm mấu chốt thì phụ nữ không thể bình tĩnh bằng nam giới cũng là rất bình thường. Vì sao cô ta lại có vẻ quật cường như vậy?
Lo nghĩ thì cũng không giải quyết vấn đề gì, dù sao thì Liên Nhược Hạm là người đã nói một thì không nói hai, cũng không thể so đo tính toán với cô ta, chỉ cần cô ta có thể chơi thân với Tào Thù Lê, đừng bất hòa để hắn trở thành kẻ thù của cô ta là được. Mà hơn nữa hắn cũng không có khả năng trở thành đối thủ của cô ta, hiện tại hắn phải gắn bó với Liên Nhược Hạm là vì ngay cả tư cách để thành đối thủ của cô ta cũng không được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |