Hạ Tưởng nhớ đến cô bé mặt vàng và ánh mắt bất lực ở trong thôn, lại nghĩ tới lão nông dân nhận được bao thuốc thì như lấy được món quà rất lớn thì trong lòng không khỏi có chút tức giận. Lưu Hà là người Huyện Bá, y ăn thịt tốt xấu cũng phải chia cho nông dân ít canh để uống chứ. Vậy mà y ăn một mình, vì giàu mà bất nhân đến độ ngay cả lão nông dân cũng không buông tha. Khiến hắn rất tức giận sự tham lam của Lưu Hà.
Sau chuyện lần trước ở trụ sở Huyện ủy, Lưu Hà cũng đã chủ động đến tìm Hạ Tưởng, nói là mời hắn ăn cơm nhưng hắn khéo léo từ chối. Lúc ấy hắn đúng là có việc nên không phải cố ý từ chối. Sau đó Lưu Hà cũng không xuất hiện, có lẽ cũng không coi một thư ký nhỏ bé như hắn vào đâu. Cho rằng mình ra mặt mời hắn một lần, dù hắn có đi hay không coi như cũng đã cho đủ mặt mũi.
Về phần Trương Tín Dĩnh, Hạ Tưởng không nghe thấy tin của cô ta, cũng không buồn đến hỏi Đỗ Song Lâm. Theo hắn thấy Trương Tín Dĩnh ngây thơ như đứa bé không hiểu chuyện, được nuông chiều như cô công chúa vậy, cũng không nghĩ xem nếu bác của cô ta là Trương Thục Anh nếu có đủ sức ảnh hưởng ở Huyện Bá thì vì sao không đưa cô ta ra khỏi Ban Tuyên giáo, thậm chí trực tiếp điều đến thành phố Chương Trình chứ? Nếu ngay cả từ Ban Tuyên giáo Huyện ủy cũng không thể điều đến phòng ban khác, nguyên nhân trong đó đúng là phải suy nghĩ.
Chẳng qua đúng là phải cảm ơn ánh mắt của Lưu Hà. Bởi vì nguyên nhân là y nên Hạ Tưởng lập tức nghĩ đến một hạng mục rất tốt có thể trong thời gian này mang đến chỗ tốt cho dân chúng. Hắn ra vẻ không để ý mà nói:
– Nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái đối với người thành phố chúng tôi thì rất hiếm thấy. Nếu muốn ăn thì tôi trả anh 10 tệ, anh có thể lấy bao nhiêu cho tôi?
– Thực sự cho tôi 10 tệ?
Mắt Hoàng Hải sáng lên như con sói thấy con thỏ:
– Không được lừa người, 10 tệ là con số lớn, trước lấy ra xem đã.
Hạ Tưởng không đành lòng trêu y, ngay cả 10 tệ cũng coi là tiền lớn thì bảo sao sẽ vì một bao thuốc mà mang bốn con ngựa đi cùng bọn họ đến núi. Hắn lấy ra 10 tệ nhét vào tay Hoàng Hải:
– Đưa tiền trước cho anh.
Hoàng Hải nhìn 10 tệ trong tay, sờ sờ một lúc rồi vội vàng cất đi rồi sợ Hạ Tưởng đổi ý:
– Cậu muốn bao nhiêu thì tôi đưa cho cậu từng đó.
Khi về xã Cổ Trại thì vẫn còn sớm, Lý Đinh Sơn định đi dạo quanh thôn chờ Hoàng Hải về. Hoàng Hải một mình cưỡi ngựa đi lấy rau dại. Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, Lý Đinh Sơn còn nghĩ hắn chỉ là đột nhiên thích ăn đồ hoang dã, cũng không nghĩ nhiều. Trong lòng Lý Đinh Sơn chỉ đang tức giận Lưu Thế Hiên không ngờ dung túng Lưu Hà làm hại thôn quê, khiến nông dân làm lao động miễn phí cho y.
Chẳng qua chuyện này có chỗ lớn có nhỏ, Lưu Hà nếu cứ nói y có quan hệ tốt với nông dân, đây là quan hệ riêng tư. Các nông dân tự nguyện lấy rau giúp hắn, đến lúc đó hắn lại mua vài nông dân khai như vậy, Lý Đinh Sơn cũng không làm gì được hắn. Đây là ưu thế lớn nhất của cán bộ bản địa, có thể lợi dụng tốt quan hệ của bọn họ với nông dân địa phương.
Lý Đinh Sơn thật không ngờ Hạ Tưởng đã nghĩ được cách chỉnh Lưu Hà.
Đối với tình hình cả Huyện Bá, Lý Đinh Sơn sau khi bàn với Hạ Tưởng vài lần thì coi như y đã hiểu rõ. Trước không nhắc đến Lưu Thế Hiên đại biểu phái bản địa với thế lực mạnh đang trốn ở chỗ nào đó chuẩn bị ra tay. Chính là Thạch Bảo Lũy có thái độ không rõ cũng làm y đau đầu, lại càng không nhắc đến phái trung gian chỉ muốn tự bảo vệ mình. Cho dù là cố gắng đạt được phái từ bên ngoài thì cũng bó tay với tình hình Huyện Bá, không đưa ra được biện pháp tốt thay đổi bộ mặt và nghèo khó của Huyện Bá. Có thể nói Huyện Bá là chia thành nhiều bè phái, vẻ hài hòa ở ngoài mặt không che giấu được sự thật chia rẽ nhiều phái. Hơn nữa làm cho người ta lo lắng nếu là đẩy mạnh kế sách phát triển du lịch thì không biết sẽ gặp cản trở như thế nào?
Chỉ có điều khi y đi vòng quanh thôn vài vòng thì phát hiện hai bên đường mới có nhà gạch, trong thôn lại là nhà gỗ, nhà đất. Lý Đinh Sơn chắp tay sau lưng nhíu mày, trong lòng luôn có một âm thanh đang quanh quẩn: “Làm quan một khóa, tạo phúc một phương. Chỉ cần có thể thay đổi tình hình lạc hậu và nghèo khó thì dù cho dùng một vài thủ đoạn cũng không tiếc”.
Hạ Tưởng không biết tính cách làm việc cấp bách của Lý Đinh Sơn khiến y có quyết tâm bất chấp tất cả. Nếu sau này hắn biết nhất định sẽ khuyên Lý Đinh Sơn đổi ý. Trong quan trường hay thương trường thì quyết không thể tử chiến khi chưa hoàn toàn nắm chắc. Nhất là đối với người muốn một phen làm sự nghiệp mà nói thì có đôi khi phải lựa chọn sự thỏa hiệp bề ngoài, dùng kế sách vu hồi. Nhìn như nhường bước nhưng đó là lấy lùi làm tiến, mà không phải cứng đối cứng để hai bên cùng thất bại.
Ba người Hạ Tưởng đợi gần tiếng cũng không thấy Hoàng Hải về. Thấy gần đến trưa nên đi đến một nhà hàng duy nhất của xã ăn cơm. Nhà hàng tuy đơn giản nhưng lại sạch sẽ, ba người gọi một nồi thịt thỏ cách thủy, một đĩa rau núi, một đĩa đậu. Bởi vì chiều còn đi làm, ba người cũng không uống rượu.
Đồ ăn không quá ngon chẳng qua cách nấu thỏ cách thủy bằng củi khác so với cách nấu bằng bếp gas, càng thơm, càng non. Đậu và rau núi cũng có mùi vị khá lạ, khiến mấy người Hạ Tưởng vừa ăn vừa khen ngon. Cổ Hợp ăn hơn nửa con thỏ, sau lại nói mới vừa đủ ăn no. Lý Đinh Sơn cũng ăn nhiều, cũng thấy ngon miệng.
Trong nồi cách thủy có mấy miếng nấm Khấu Bắc, Lý Đinh Sơn ăn vài miếng rồi khen:
– Mùi rất được, ăn ngon hơn ở Thành phố Yến nhiều. Thứ này không rẻ, hóa ra là do không dễ lấy.
Hạ Tưởng không nói ý tưởng sau đó của mình với Lý Đinh Sơn là vì không muốn cho y phân tâm, để Lý Đinh Sơn yên tâm làm tốt chuyện làng du lịch đi. Ngoài ra chuyện phải làm từng bước, đi từng bước một, tham nhiều lại thành hỏng chuyện. Hắn thấy mặt Lý Đinh Sơn có vẻ không vui, nghĩ đến y suy nghĩ đến chuyện của Lưu Hà nên nói:
– Thực ra người như Lưu Hà thì ở đâu cũng có, chẳng qua thể hiện ở Huyện Bá càng quá hơn một chút. Bởi vì nông dân ở đây chất phác, y vừa đấm vừa xoa, lừa nông dân làm lao động miễn phí cho hắn mà thôi. Việc này cũng không nên so đo với hắn, chỉ cần sau khi làng du lịch thành công, ánh mắt và kiến thức của nông dân nâng lên, biết cách làm việc kiếm tiền, hắn còn muốn tùy tiện lừa dân cũng không được. Bí thư, gần đây Thành phố Yến có tin gì không?
Sau khi có số máy mới, Hạ Tưởng đã gọi điện cho Phùng Húc Quang một lần, biết siêu thị coi như đã xong. Bây giờ đang khẩn trương trang trí bên trong, khoảng một tháng nữa là chính thức khai trương. Ngoài việc này thì tất cả đều bình thường. Hạ Tưởng có chút buồn bực, Cao Kiến Viễn khi nào mới phát hiện ra giá trị của siêu thị Giai Gia và xen vào một chân? Chẳng lẽ là sau khi siêu thị khai trương nửa năm và trở nên hút khách, nếu đợi đến khi đó hắn mới có cơ hội tiếp xúc với Cao Kiến Viễn thì sẽ làm kế hoạch của hắn thất bại.
Theo hắn nghĩ nếu trong vòng ba tháng Cao Kiến Viễn có thể xuất hiện, có thể khiến hắn thuận lợi tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Nếu không xuất hiện trong thời gian dự định thì tất cả bố trí trước đó sẽ phí công. Chẳng những không thể giúp Tào Vĩnh Quốc, chỉ sợ Cao Hải còn có thể vì Trần Phong và Cao Thành Tùng có mâu thuẫn mà liên lụy, tương lai vô vọng.
Tính cách của Cao Hải như thế nào thì Hạ Tưởng còn chưa dám dễ dàng kết luận. Chẳng qua sau hai lần Cao Hải giúp mình có thể thấy đây là người cũng biết xử sự. Hơn nữa nếu Cao Hải có quan hệ tốt với Lý Đinh Sơn, tự nhiên có chỗ đáng giúp. Về phần Trần Phong, Hạ Tưởng thực tế là do có cảm tình tốt, cho rằng y đã đưa ra cống hiến không nhỏ vì sự phát triển của Thành phố Yến, không nên bị Cao Thành Tùng hãm hại mà vào tù. Có thể âm thầm giúp y thì tự nhiên cũng là chuyện tốt.
Rút dây động rừng, tính cách của Cao Kiến Viễn không cần phải nói cũng biết cho nên Hạ Tưởng luôn chờ y xuất hiện, trong lòng hắn luôn chú ý động tĩnh ở Thành phố Yến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |