– Cậu cũng không phải chưa gặp Tổng bí thư. Sao ngạc nhiên như vậy? Ngồi xuống, đừng có không chừng mực như thế.
Khâu Tự Phong đành phải ngồi xuống, trên mặt mang vẻ không chịu được nhưng lại không tiện nói gì.
Mai Thái Bình còn nói:
– Sự việc náo nhiệt như hiện giờ, khó phân giải, tôi nghĩ là có lực lượng thứ ba xuất hiện rồi. Đương nhiên, chỉ là suy đoán cá nhân, chỉ là một loại khả năng. Tôi cũng không biết lập trường của Tổng bí thư cuối cùng như thế nào.
Khâu Tự Phong vẻ mặt vẫn hết sức kinh hãi:
– Nếu chẳng may Tổng bí thư bày tỏ thái độ, chúng ta chắc không có phần thắng.
– Tổng bí thư chắc chắn tỏ thái độ nhưng ủng hộ ai thì khó nói.
Tầm nhìn của Mai Thái Bình vẫn xa hơn Khâu Tự Phong. Biết lãnh đạo cấp cao đánh cờ, không phải là trò đùa, hơn nữa càng chú ý sự cân bằng và quy định.
– Nhưng nếu chẳng may Tổng bí thư muốn đến Thiên Trạch thị sát, quả thật sẽ không tốt.
– Không có cách nào sao?
Khâu Tự Phong trước mặt Mai Thái Bình, dần bị Mai Thái Bình nắm quyền chủ động.
– Việc này cũng không chắc, bởi vì có người sẽ không đành lòng, sẽ có âm mưu quỷ kế.
Mai Thái Bình cười ha hả,
– Giữa chúng ta và Hạ Tưởng có tranh đấu cũng là bạn bè, sẽ không hạ độc thủ, nhưng có người sẽ không thế…
– Phó Tiên Phong?
Khâu Tự Phong không quá tin lắm.
– Gần đây Phó Tiên Phong có xu hướng liên kết với Hạ Tưởng, y sao có thể bí mật hành động sau lưng Hạ Tưởng?
Mai Thái Bình nhẹ nhàng lắc đầu:
– Đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, cậu cũng không phải không biết. Đừng nói hắn và Hạ Tưởng muốn có thù, mà dù không thù, dưới tình hình Hạ Tưởng và nhà họ Ngô có khả năng trở mặt, y sẽ sao không nhân cơ hội này giẫm lên người khác một cái? Cậu cẩn thận nghĩ lại sẽ biết, huống chi giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong còn có rất nhiều nợ cũ vẫn chưa tính toán rõ ràng.
– A…
Khâu Tự Phong vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại suy nghĩ, hiểu ra cái gì đó, hỏi:
– Có phải thông báo với Hạ Tưởng một tiếng, đề phòng tiểu nhân không?
Mai Thái Bình làm bộ không nghe thấy, nhấp một ngụm trà.
Khâu Tự Phong ớn lạnh trong lòng, cũng do dự một chút, chưa biết làm thế nào thì điện thoại reo, vừa nhìn, thật đúng là điện thoại của Phó Tiên Phong.
Nhận hay không nhận? Khâu Tự Phong vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mai Thái Bình một cái. Mai Thái Bình ngược lại mỉm cười:
– Là Phó Tiên Phong? Nhận hay không là vấn đề của cậu, không liên quan đến tôi. Còn nữa, cậu ta tìm cậu thương lượng bất kỳ chuyện gì, đều là vấn đề của các cậu, không liên quan đến nhà họ Mai.
Khâu Tự Phong cũng biết y và Mai Thái Bình có thể ngồi cùng nhau nói chuyện, cũng là vì tình hình cấp bách, đều không phải là nhà họ Khâu và nhà họ Mai có bao nhiêu tiếng nói chung, càng không phải quan hệ cá nhân giữa y và Mai Thái Bình tốt thế nào. Mà là vì sự kiện Thiên Cương, mới không thể không tạm thời ngồi với nhau. Nhưng tốt xấu cũng muốn chừa một chút tình cảm, Mai Thái Bình lúc này lại vì Phó Tiên Phong mà trực tiếp đá y ra một bên, thậm chí tỏ thái độ mọi chuyện không liên quan đến mình. Vẫn làm cho trong lòng y không thoải mái.
Không thoải mái cũng không có cách nào, bốn gia tộc mặt ngoài nhất trí đối ngoại, trên thực tế, bên trong cạnh tranh và đấu tranh chưa bao giờ hết. Có khi còn rất kịch liệt. Quan hệ giữa nhà họ Khâu và nhà họ Mai nhìn như không tồi, nhưng có rất nhiều người không biết xung đột và tai họa ngầm bên trong, nhất là bản thân Mai Thái Bình, từ trước đến nay đều nhìn y không thuận mắt, y cũng không thể ăn nói khép nép với Mai Thái Bình để đổi lấy sự thương hại của Mai Thái Bình – Nhà họ Khâu tốt xấu cũng là một trong bốn dòng họ lớn.
Khâu Tự Phong đứng dậy, đi ra trước cửa sổ, cách Mai Thái Bình khoảng 3 mét, và nhận nghe điện thoại.
– Tự Phong, tôi sẽ nói thẳng, giữa hai nhà chúng ta có chút xung đột lợi ích, nhưng không thể tránh được, cũng không cần chỉ trích nhau. Hiện tại tôi có việc muốn bàn bạc với anh, mong anh hãy suy nghĩ một chút…
Thời gian cấp bách Phó Tiên Phong cũng không giải thích nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói ra chủ ý của y,
– Hạ Tưởng và nhà họ Ngô vì việc của Thiên Cương mà có mâu thuẫn, là một cơ hội khó có được. Nếu nhà họ Khâu đồng ý liên kết với nhà họ Phó, nếu có khả năng, kéo thêm cả nhà họ Mai, chúng ta có thể trợ giúp Hạ Tưởng một tay, đánh bại nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô một khi thất bại, chắc chắn giận chó đánh mèo lên Hạ Tưởng, đến lúc đó chúng ta buông tay, sẽ không tiếp tục ủng hộ Hạ Tưởng, kết quả cuối cùng là Hạ Tưởng và nhà họ Ngô tự giết lẫn nhau. Chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Phó Tiên Phong nói chuyện rất thẳng thắn, tuyệt không để ý đến phong cách lãnh đạo, cũng đúng, y có thể giả bộ này nọ trước mặt người khác, dùng giọng lãnh đạo nói chuyện, để cho người khác suy nghĩ về ý định của y, nhưng trước mặt Khâu Tự Phong cố làm ra vẻ thì không có ý nghĩa, ai không biết nguồn gốc và trọng lượng của ai?
Khâu Tự Phong trầm ngâm một hồi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Mai Thái Bình, Mai Thái Bình lại không thèm quan tâm đến, đang tự tại uống trà, thái độ rất rõ ràng, không đếm xỉa gì đến, không tham gia cũng không tỏ thái độ.
Trong nháy mắt, Khâu Tự Phong suy nghĩ rất nhiều việc, nhớ tới huyện An, nhớ tới trước kia liên kết với Hạ Tưởng đối phó nhà họ Phó, đột nhiên quyết tâm:
– Chờ câu trả lời của tôi.
Cúp máy xong, Khâu Tự Phong từ biệt Mai Thái Bình, vừa trở lại văn phòng ở Thành ủy, liền nhận được điện thoại từ Tỉnh Tề, trong lòng lập tức kinh ngạc, cha gọi điện thoại đến, chẳng lẽ tỉnh Tề có chuyện gì?
Khâu Nhân Lễ giọng có vẻ mệt mỏi:
– Chủ tịch tỉnh Hình vừa tổ chức hội nghị thường vụ chính quyền, thông qua quyết nghị hợp nhất tài nguyên sắt thép tỉnh Tề, việc hợp nhất sắt thép của tỉnh Tề, đã đưa lên chương trình.
Bắt đầu cuộc đọ sức cuối cùng rồi sao? Khâu Tự Phong trong lòng vừa nghi ngờ, lại có khẳng định, y không có ý kiến gì về thế cục của tỉnh Tề, tin tưởng trong lòng cha cũng biết, lại nói:
– Vừa rồi Phó Tiên Phong gọi điện thoại đến, muốn liên hợp với nhà họ Khâu, ngầm hạ độc thủ với Hạ Tưởng. Con không đồng ý cũng không phản đối, Mai Thái Bình còn nói, Tổng bí thư có thể tỏ thái độ ở thời điểm mấu chốt.
– So sánh với Phó Tiên Phong thì nhân phẩm của Hạ Tưởng đáng tin hơn.
Khâu Nhân Lễ không nói nhiều, lại nói sang chuyện khác,
– Mắt thấy đã sắp đến thời điểm cuối cùng, đứng trên lập trường nhất trí đối ngoại của thế lực gia tộc, là bổn phận, nhưng bảo vệ lợi ích của bản thân không bị tổn hại là căn bản.
Khâu Tự Phong buông điện thoại, nhìn đi nhìn lại rất lâu cuộc gọi đến của Phó Tiên Phong trên điện thoại, trong lòng vẫn do dự bất định…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-10-full/
Thiên Trạch, khu du lịch văn hóa thành, phòng Chi Lan.
Phòng Chi Lan là nơi mà Nghiêm Tiểu Thì tạo cho mình một chỗ nghỉ ngơi thư giãn. Hạ Tưởng đề xuất có khách quý đến chơi, cô đã cho người dọn dẹp lại sạch sẽ, để Hạ Tưởng tiếp khách quý tại đây.
Căn phòng bố trí ấm áp thanh lịch, có một hơi thở Giang Nam mê ly, sau khi Tiền Cẩm Tùng được Hạ Tưởng mời vào, nhìn vài lần, gật đầu cười:
– Thật thoải mái khi vào phòng, phòng Chi Lan, tên rất hay, thật sự rất tốt.
Hạ Tưởng cười, đáp lại một câu:
– Không nói dối Chủ tịch Tiền, chủ nhân Nghiêm Tiểu Thì của phòng Chi Lan, là cháu gái bên ngoại của Bí thư Phạm.
– Nghiêm Tiểu Thì? Cậu nói tôi mới nhớ đến, có ấn tượng, năm đó tôi cũng đã gặp cô vài lần, là cô gái tốt rất xinh, cũng là chủ nhân của căn phòng Chi Lan, có thể thấy tính cách của cô mang tâm chất của lan của huệ.
Tiền Cẩm Tùng khen Nghiêm Tiểu Thì vài câu, mới cùng Hạ Tưởng ngồi xuống.
Tiền Cẩm Tùng đến đây, chỉ dẫn theo thư ký và lái xe. Thư ký và lái xe đã được sắp xếp nghỉ ngơi, chỉ có y và Hạ Tưởng nói chuyện với nhau, cũng thể hiện là y coi trọng Hạ Tưởng.
– Tình hình kinh tế của thành phố Thiên Trạch quả thực có ưu thế, tôi có một ý tưởng. Hạ Tưởng, cậu có thể tham khảo một chút.
Tiền Cẩm Tùng tính cách vẫn không thay đổi, rất điềm tĩnh, nhưng có lẽ vì đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, nên so với trước kia có mạnh mẽ hơn:
– Nam tư bắc di, là một xu thế, tôi thân là Chủ tịch tỉnh Lĩnh nam, tuy rằng không muốn doanh nghiệp Lĩnh Nam đầu tư ra ngoài nhưng không ai ngăn được sự dòng chảy của lịch sử. Thiên Trạch có thể đón được làn sóng này, sẽ chiến được ưu thế.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Tiền Cẩm Tùng đến Thiên Trạch lần này, ngay từ đầu sẽ nói đến tình hình trước mắt, không ngờ y tránh đi không nói, còn trực tiếp nói về vấn đề các tập đoàn kinh tế thương mại của Lĩnh Nam. Không khỏi nhớ tới cái cơ hội mà lần trước Chủ tịch tỉnh Tống nói, vừa nói, trong lòng ngược lại đã sáng tỏ rất nhiều.
Tỉnh Lĩnh Nam nổi tiếng là khu kinh tế tam giác, bởi vì chi phí sức lao động và nhân công tăng nên đã mất đi ưu thế, bởi vậy, khu tam giác rất nhiều công ty trong đó lân lượt đã lên phía bắc đầu tư, tích cực di dời xưởng sản xuất. Nhưng tỉnh Yến cách xa khu tam giác này, nên đầu tư chỉ dừng ở tỉnh thuộc phía nam Trường Giang.
Nhưng tỉnh Yên cũng có ưu thế của tỉnh Yến, cả Bắc Kinh – Thiên Tân kề biển Bột Hải, chính là một vị trí địa lý được thiên nhiên ưu đãi mà không nơi nào bì được. Tuy nhiên chính quyền địa phương tỉnh Yến phần lớn bảo thủ, thường chậm chân một bước, đến bây giờ vẫn chưa có mấy thành phố cấp ba nào nghe ngóng tin tức mà hành động đi kêu gọi đầu tư. Hiện tại Tiền Cẩm Tùng chủ động đề xuất việc Thiên Trạch có thể chiếm ưu thế, Hạ Tưởng biết không phải đơn giản vì tình cảm giữ hắn và Tiền Cẩm Tùng. Đường đường là Chủ tịch tỉnh có kinh tế phát triển mạnh nhất, chủ động lấy cái tôn của Chủ tịch tỉnh dâng đến một món đầu tư cho một Thị trưởng như hắn, không phải truyện nghìn lẻ một đêm thì là cái gì?
Nhưng sự việc lài xảy ra thật sự, người ngoài đoán như thế nào Hạ Tưởng cũng kệ, bởi vì có Tống Triêu Độ nói trước, hắn biết Tiền Cẩm Tùng có một thâm ý khác, cũng là vì cùng với giai đoạn hiện nay Thiên Trạch trở thành điểm tựa của nhiều thế lực các nơi có liên quan.
Nói là vây Ngụy cứu Triệu cũng đúng, nói là ngăn chặn vây quét cũng đúng, tóm lại là Tiền Cẩm Tùng không đề cập đến vấn đề Thiên Cương, trên thực tế, vẫn là thế mượn sự kiện Thiên Cương, hết sức lợi dụng ảnh hưởng của đòn bẩy phát triển kinh tế để khiêu động lợi ích gia tộc. Tỉnh Lĩnh Nam, về lý thuyết thì không nằm trong phạm vi nghiêm khắc khống chế của thế lực gia tộc.
Cũng chính là Tống Triêu Độ ngay lúc đó chỉ ra, hơn nữa Tiền Cẩm Tùng vừa đến đã trực tiếp lấy kinh tế để mở đầu, Hạ Tưởng lập tức tiếp nhận tình hình, nghiên cứu thảo luận tính khả thi và triển vọng của việc nam tư bắc di.
Nói về vấn đề kinh tế, Tiền Cẩm Tùng giống như người tỉnh Yến, thao thao bất tuyệt giảng giải về tình hình kinh tế cho Hạ Tưởng nghe, từ tình thế chung của đất nước nói đến cơ cấu kinh tế của Lĩnh Nam, sau đó từ Lĩnh Nam nói đến tỉnh Yến, tỉnh Yến nói đến Thiên Trạch. Gần như không bỏ sót chỗ nào, giống như giảng cho Hạ Tưởng một bài giảng kinh tế học sinh động. So với các chuyên gia kinh tế càng trực quan hơn, bởi vì Tiền Cẩm Tùng có thực tiễn.
Thực tiễn, vĩnh viễn lớn hơn lý luận.
Hạ Tưởng khiêm tốn lắng nghe, trong lòng cũng hiểu được những gì Tiền Cẩm Tùng nói, không phải hứng thú mà là dày công chuẩn bị, là để nhờ vả người khác, cũng là vì cho hắn uống một viên thuốc an thần.
Khi sắp đến bữa cơm chiều, Hạ Tưởng đang chuẩn bị bảo Nghiêm Tiểu Thì chuẩn bị cơm liền nhận được điện thoại của Trần Phong, Trần Phong so với Tiền Cẩm Tùng càng thẳng thắn, lúc gọi điện thoại cũng đã đến thành phố Thiên Trạch.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |