Trong lòng Tống Triêu Độ thì lửa giận càng lúc càng mạnh, nếu chỉ có người tính kế ông ta thì còn đỡ, bởi vì ông ta gặp không ít sóng to gió lớn, sớm đã thành thói quen chính trị. Mà Hạ Tưởng thì là vì đại cuộc hợp nhất của ông ta nên mới náo loạn với Trần Khiết Văn đến ra nông nỗi này, hiện tại giống như lửa với nước vậy. Nếu nói động đến An Hưng Nghĩa chỉ tương đương với chạm vào mặt mũi của ông ta, nhưng động đến Hạ Tưởng thì chẳng khác gì việc nhổ thẳng nước bọt vào mặt ông ta cả.
Cũng đã nhiều năm rồi, lần này Tống Triêu Độ quyết định sẽ lại thi triển một số thủ đoạn, khiến một ít người không an phận phải biết cái gì gọi là kiềm chế.
Sau khi Tống Triêu Độ liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại đến các nơi, đầu tiên là tìm hiểu một số vấn đề của An Hưng Nghĩa, sau đó lại yêu cầu Trần Thái Trung gọi cho Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong.
Trần Hải Phong năm nay khoảng 50 tuổi, vóc dáng khá cao nhưng không béo mập, mắt to, mặt lớn, bả vai khá rộng làm cho người ta cảm giác rất uy mãnh, không giống với hình tượng của một đại quản gia gì cả. Nhưng trên thực tế thì đừng có trông mặt mà bắt hình dong, Trần Hải Phong đối nhân xử thế rất cẩn thận, làm việc rất chắc chắn, ánh mắt lại cực kỳ có chiều sâu, là người được Tống Triêu Độ rất tín nhiệm. Tất cả mọi người đều có một kết luận đó là nếu một ngày Chủ tịch tỉnh Tống từ Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển sang Tỉnh ủy thì như vậy Trần Hải Phong xem như đã được định trước, sẽ được an vị trên vị trí Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy.
Bởi vậy có thể thấy trong cảm nhận của Tống Triêu Độ thì Trần Hải Phong là một nhân vật phụ tá được tin cậy nhất.
Trần Hải Phong vừa bước vào phòng liền thấy nghiên mực bị vỡ, trong lòng liền kinh hoảng. Là một Trưởng ban Thư ký thì trong mọi thời khắc phải biết được lãnh đạo của mình đang suy nghĩ cái gì, cần muốn cái gì, trong giai đoạn hiện tại thì lãnh đạo quan tâm nhất là việc nào? Tuy rằng Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh là đại quản gia của Ủy ban nhân dân tỉnh, là vì Ủy ban nhân dân tỉnh mà phục vụ, nhưng kỳ thật Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ phục vụ mỗi một đối tượng, đó chính là Chủ tịch tỉnh, mọi xúc cảm hỉ nộ ái ố, nhu cầu, công tác của người đó chính là toàn bộ ý nghĩa công việc của y.
Ủy ban nhân dân tỉnh là một từ xưng hô rất rộng, ở trong mắt Trần Hải Phong thì Chủ tịch tỉnh Tống chính là Ủy ban nhân dân tỉnh.
Liên tưởng đến việc Thị trưởng thành phố Lang là An Hưng Nghĩa bị điều tra, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch Bành Vân Phong cũng bị Ủy ban Kỷ luật hỏi thăm, ngay lập tức Trần Hải Phong hiểu rõ được căn nguyên mà Chủ tịch tỉnh Tống tức giận, cũng rõ việc Chủ tịch tỉnh Tống muốn y tới đây là muốn y làm gì.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-10-full/
Một ngày sau, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mở hội nghị liên tịch mời mọi người tới dự họp, mục đích để cùng phối hợp và thảo luận quá trình việc đầu tư phía Nam và việc di cư dân phía Bắc ở tỉnh Lĩnh Nam. Trong quá trình thực hiện thì Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã tận dụng một số lợi thế của mình, cố gắng tranh thủ việc đầu tư chuyển dời ở tỉnh Lĩnh Nam, phát huy đầy đủ ưu thế địa lý giáp ranh với Bắc Kinh – Thiên Tân. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã thành lập văn phòng chỉ đạo công tác “việc đầu tư phía Nam và việc di cư dân phía Bắc”, sẽ do một lãnh đạo Tỉnh ủy đứng đầu, phụ trách các công việc cụ thể.
Đàm Quốc Thụy cũng nhận được thông báo phải tham gia hội nghị, trong lòng y cực kỳ thỏa thuê và mãn nguyện, cho rằng người phụ trách công tác cho văn phòng chỉ đạo này không là y thì còn ai vào đây nữa. Nhưng lúc y tiến vào phòng họp thì lập tức cả người ngây ngẩn lên, bởi vì vị trí của y được sắp xếp ở ngoài cùng của đài Chủ tịch.
Mỗi một lần hội nghị thì thứ tự xếp hạng của các lãnh đạo đều không giống nhau, ngoại trừ vị trí của Bí thư và Chủ tịch tỉnh ra thì chỗ ngồi của các ủy viên thường vụ khác đều tùy vào các trường hợp cụ thể mà sắp xếp. Trong lòng Đàm Quốc Thụy cũng biết đến việc này, nhưng hôm nay khi thấy vị trí của y xếp ở ngoài cùng, thiếu chút nữa là không được ngồi ở trên đài chủ tịch, thì trong lòng y rất không thoải mái. Lại nhìn thấy vẻ mặt của Tống Triêu Độ ngồi nghiêm túc trên đài chủ tịch, lại hạ giọng nói nhỏ với Phạm Duệ Hằng điều gì đó, Phạm Duệ Hằng còn không biết là do vô tình hay cố ý bỗng liếc nhìn y một cái, điều này khiến y bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Cái điểm khác biệt ở trong hội nghị chính là vị trí của chỗ ngồi phản ánh được tín hiệu chính trị. Ngoại trừ vị trí số 1, số 2 được cố định ở giữa đài chủ tịch ra thì những nhân vật khác ở xung quanh sẽ luôn thay đổi, không ai sẽ luôn có vị trí cố định ở bên cạnh nhân vật số 1 và số 2.
Hôm nay, bên Tỉnh ủy tham dự hội nghị có Phó Bí thư Mai Thái Bình, Trưởng ban Thư ký Vương Bằng Phi, về phía Ủy ban nhân dân tỉnh thì ngoại trừ Chủ tịch tỉnh Tống ra còn có Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cao Tấn Chu rồi đến Đàm Quốc Thụy là những người có cấp bậc cao nhất. Với những người tham dự như vậy mà y còn bị sắp xếp sang vị trí bên cạnh, chắc chắn điều này làm y rất khó chịu.
Trên cơ bản, khi tham dự hội nghị thì mỗi người từ khi bước vào cửa ngoài việc lập tức chú ý đến chỗ ngồi của mình ra, thì sẽ lưu tâm đến việc những người ngồi xung quanh mình là ai, sau đó ngẫm nghĩ về tín hiệu chính trị ẩn tàng bên trong đó, càng phải xem xét xem ai so với mình thì được sắp xếp vị trí trọng yếu hơn? Mỗi một lần thay đổi thì đều bao hàm luồng tin tức phong phú vô hạn, đều có điểm đáng giá để cân nhắc và nghiền ngẫm.
Đừng thấy Đàm Quốc Thụy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng rất nhiều hội nghị, sau khi y có mặt mới biết được mình ngồi ở nơi nào. Việc sắp xếp các vị trí này thì quyền hạn thủy chung nằm ở trong tay hai nhân vật số 1, số 2 cùng với Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong.
Ánh mắt của Đàm Quốc Thụy dừng lại ở trên đài chủ tịch, nhìn đến những người ngồi xung quanh Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ là mấy đồng chí lão thành bên Mặt trận Tổ quốc và Hội đồng nhân dân, lập tức y liền kiên định ý tưởng của chính mình, việc hôm nay là do Tống Triêu Độ cố ý bày ra.
Bởi vì nếu chỉ là mấy đồng chí bên Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc thì cũng không đến mức hất y sang một bên, lại sắp xếp y ngồi giữa một số lãnh đạo cũ đã lui xuống, vị trí vừa không đẹp lại còn bắt y chen chúc trong đó, vì thế trong lòng y rất không thoải mái. Bởi vì ai cũng vậy, không muốn mình được sắp xếp ngồi ở vị trí bên cạnh như vậy.
Ngồi ở vị trí bên cạnh cũng có ý nghĩa là trong hội nghị ngày hôm nay y không có chuyện gì tốt.
Đàm Quốc Thụy được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh đài chủ tịch, khi ngồi xuống thì y cảm thấy cả người không được tự nhiên, dường như có vô số ánh mắt nhìn y, điều này khiến y cảm thấy y rất mất mát. Lơ đãng quay đầu nhìn đến Trần Hải Phong và Vương Bằng Phi đang bận rộn và nhỏ giọng nói cái gì đó, làm trong lòng y lập tức có một nỗi buồn chán không biết từ đâu kéo đến. Trần Hải Phong chính là cái đuôi của Tống Triêu Độ, là con chó săn, đáng tiếc người này lại là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, nếu không y cũng muốn đối phó giống như Bành Vân Phong vậy, bắt Trần Hải Phong khiến gã vĩnh viễn không thể xoay người được.
Nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Trần Hải Phong, trong lòng Đàm Quốc Thụy oán giận, nghĩ rằng đừng tưởng rằng không ai biết việc mày và Sở Đồng có quan hệ mờ ám, mày có tin rằng có một ngày nào đó tao sẽ làm cho mày thân bại danh liệt.
Quan hệ mờ ám giữa Trần Hải Phong và Sở Đồng thì thật ra trong Tỉnh ủy gần như ai cũng đều biết, biết thì biết nhưng bí mật thì vẫn phải giữ bí mật. Ngay cả Tống Triêu Độ cũng không có cách nào ngăn chặn được, vài lần yêu cầu y kiềm chế một chút, không nên đem sự tình huyên náo lên, nói chung không nên trưng mặt không tốt của mình ra để cho mọi người nhìn thấy, điều này cực kỳ không tốt. Nhưng Trần Hải Phong lại luôn nói rằng y không qua nổi cánh cửa Sở Đồng, cả đời này y cũng chẳng sợ vì cô ta mà đánh mất chức quan, nếu gặp chuyện này y xem như là gặp hạn.
Tống Triêu Độ cũng chỉ có thể mắng y mấy câu cho xong việc, người trong chốn quan trường thì ai chẳng có dính líu vào trong quan hệ nam nữ. Nhưng sự tình cũng phải biết nặng biết nhẹ, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi thì bên ngoài cũng có một người phụ nữ, nhưng y làm rất kín, không giống như Trần Hải Phong, chẳng những không cất giấu đi mà còn thường xuyên tay trong tay cùng Sở Đồng đi uống trà hay tụ hội, điều này làm cho những người khác tôn xưng y là danh sĩ vì người đẹp mà sẵn sàng đánh đổi cả giang sơn.
Nói đến Sở Đồng thì Hạ Tưởng cũng biết, đúng là trước kia lúc đi lại với Thành Đạt Tài thì cũng từng biết có một cô gái đẹp tên là Sở Đồng. Cô ta và Trần Hải Phong thì cũng không biết duyên phận giữa hai người với nhau thế nào mà lại lui tới cùng nhau, Trần Hải Phong vì cô ta mà không ít lần đánh nhau cùng với vợ của mình, thậm chí còn náo loạn đến nông nỗi phải ở riêng. Nhưng Trần Hải Phong vẫn như cũ làm theo ý mình, điều này khiến tất cả mọi người đều cười chê và tôn xưng y là “Tình thánh”.
Từ “Tình thánh” đối với người trong chốn quan trường mà nói thì không phải là từ nịnh hót, mà là từ cười chê.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |