Từ Tử Kỳ hơi tức giận, liền đẩy cửa vào hỏi Tiểu Quỳ đâu.
Bí thư Từ đến phòng Hành chính, người trong phòng Hành chính bối rối, chủ yếu làm một Bí thư của người đứng đầu Tần Đường, thân phận của Từ Tử Kỳ rất hiển hách, trong mắt người cấp dưới, có cảm giác cao không thể với tới được.
Hỏi ra mới biết, Tiểu Quỳ hôm nay có đi làm, nhưng giữa buổi liền nhận được điện thoại, vội vàng rời đi chưa thấy trở về.
Từ Tử Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, xong xuôi mọi việc liền về Thành ủy, lúc lên cầu thang thì gặp Lương Thu Duệ, có nói đùa vài câu, sau đó liền nhắc đến chuyện của Tiểu Quỳ. Lương Thu Duệ vừa nghe mặt liền biến sắc:
– Tiểu Quỳ không đi ra ngoài tùy tiện như vậy, cô ấy rất nghe lời, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Vội vàng gọi điện cho Tiểu Quỳ, điện thoại của cô lại tắt máy, Lương Thu Duệ vội gọi điện cho em trai của Tiểu Quỳ là Tiểu Mộc, Tiểu Mộc nói điện thoại đã bị mất, còn chưa kịp nói gì với Tiểu Quỳ.
Lương Thu Duệ liên tưởng đến chuyện gần đây Tiểu Quỳ luôn lo lắng đề phòng, nói là Trương Bình Minh thấy cô lần nào là mắng lần đó, còn uy hiếp sẽ xử lý cô, y cũng không để ý, bây giờ xem ra, có lẽ Tiểu Quỳ bị người lừa đi ra ngoài.
Lại nghĩ đến gần đây Mã Quân thật thà hơn nhiều, với sự hiểu biết của Lương Thu Duệ về Mã Quân, biết y sẽ không chịu để yên, trong lòng bỗng cảm thấy có điều gì đó bất an.
– Có lẽ Tiểu Quỳ đã xảy ra chuyện.
Lương Thu Duệ cùng Từ Tử Kỳ đến văn phòng, nói hết tất cả những phân tích vừa rồi của y.
– Hả?
Từ Tử Kỳ sợ đến ngây người, Bí thư Hạ vắng mặt, Lương Thu Duệ không tiện ra mặt, trọng trách bảo vệ Tiểu Quỳ rơi vào vai y.
Nghĩ một lúc, y liền hủy ngay ý nghĩ gọi điện cho Hoàng Đắc Ích, càng không gọi cho Hạ Tưởng xin ý kiến – sự việc gì cũng xin ý kiến của lãnh đạo, không những không thể hiện được sự trung thành của anh với lãnh đạo, ngược lại còn thể hiện anh là người vô dụng – y trực tiếp gọi điện cho Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ trải đời hơn Từ Tử Kỳ rất nhiều, y bình tĩnh suy nghĩ:
– Thư ký Từ, anh đến chỗ bảo vệ hỏi xem Tiều Quỳ đi về hướng nào, xem camera an ninh xem cô ấy có lên xe không, nhờ Cục trưởng Hoàng kiểm tra nhật ký cuộc gọi trong di động Tiểu Quỳ, xem cuộc gọi cuối cùng là của ai gọi đến. Nếu là số người quen, thì xác định vị trí gọi điện thoại.
Từ Tử Kỳ vừa nghe liền khâm phục Tiêu Ngũ, mới biết rằng mình so với Tiêu Ngũ còn một khoảng cách rất lớn, liền vội làm theo những gì Tiêu Ngũ dặn, thật có hiệu quả – sau khi Tiểu Quỳ ra khỏi tòa nhà Thành ủy, liền lên chiếc xe Buick, tra giấy phép, chủ xe là Mã Quân.
Từ Tử Kỳ lập tức báo ngay tình hình cho Tiêu Ngũ.
Nhân viên của Tiêu Ngũ ở Tần Đường không nhiều lắm, bởi vì một bộ phận ở tại thành phố Yến, một bộ phận ở Thiên Trạch, còn có mấy người theo bên mình, hiện tại đang thiếu nhân viên trầm trọng, chỉ có thể bảo thủ hạ ở Tần Đường mau chóng đi thăm dò và giục lái xe đi nhanh một chút.
Nga Ni Trần vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt hỏi thăm:
– Lão Tặc cũng ở Tần Đường à?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tiêu Ngũ, Nga Ni Trần liền hỏi:
– Biết số điện thoại của ông ta không?
Tiêu Ngũ tìm số điện thoại của Lão Tặc trên di dộng, đưa điện thoại cho Nga Ni Trần, Nga Ni Trần hít sâu một hơi, gọi điện.
Đầu bên kia giọng Lão Tặc vang lên:
– Ai đấy, tôi đang bận ăn cơm, có chuyện gì nói nhanh.
– Lão Tặc, là tôi đây…
Giọng Nga Ni Trần trầm xuống, có lẽ nhớ lại cảnh tiền hô hậu ủng trước kia nên hơi thở y đột nhiên có chút dồn dập.
– Ai?
Lão Tặc không nhận ra giọng của Nga Ni Trần,
– Mày là đứa nào? Nếu không nói tên tao gác điện thoại ngay đấy.
Cũng không trách Lão Tặc phản ứng không kịp, bởi vì tin tức công bố ở bên ngoài là Nga Ni Trần vẫn đang bị giam giữ, bất kể ai cũng không nghĩ y đã được ra ngoài.
– Tôi nói, cậu nghe, đừng kinh ngạc.
Nga Ni Trần cũng không tức giận, trước kia Lão Tặc nào dám hô to gọi nhỏ với y, nhưng hiện tại trong lòng y bình thản hơn, tình thế đã khác, y bình tĩnh nói:
– Tôi là Nga Ni Trần.
– A?
Lão Tặc kêu lên sợ hãi, sau đó có tiếng vật vỡ loảng xoảng ở đầu dây.
– Trần, Trần, Trần…
– Không cần nói nữa.
Nga Ni Trần ngăn không cho Lão Tặc nói tên mình ra, nhấn mạnh nói một câu:
– Cậu biết là được rồi, không nên cho người khác biết.
Cuối cùng Lão Tặc cũng bình tĩnh lại nói:
– Được, Trần, ông chủ Trần.
Qua một lúc sau, mới có thanh âm trở lại, hơn nữa xung quanh im lặng, hiển nhiên Lão Tặc đã rời xa đám đông,
– Chủ tịch Trần, hiện tại không có ai cả… Anh đã ra ngoài rồi sao?
– Ra rồi.
Nga Ni Trần thản nhiên nói,
– Không nên hỏi nhiều, khoảng hai tiếng nữa tôi đến Tần Đường, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện sau. Hiện tại có một việc cần cậu giúp đỡ.
Nga Ni Trần vẫn đang còn uy lực, trực tiếp ra lệnh cho Lão Tặc đi thăm dò chuyện của Tiểu Quỳ, không để cho Lão Tặc có cơ hội do dự.
Rốt cuộc Nga Ni Trần rất am hiểu đạo lý dùng người, cũng chẳng trách y năm đó thành lập đế quốc khổng lồ, chỉ nói mấy câu, Lão Tặc liền phục tùng đáp ứng ngay:
– Được, Chủ tịch Trần, tôi lập tức đi làm ngay.
– Đừng để người khác phát hiện cậu.
Nga Ni Trần dặn thêm một câu, rồi lại hỏi:
– Ở Tần Đường, trước đây có bao nhiêu anh em?
– Nói chung tôi có thể liên hệ khoảng 30 người.
– Hãy liên hệ với họ, trước tiên đừng nói tôi đã ra ngoài, lấy danh nghĩa của cậu để tập hợp, sau khi tập hợp đầy đủ hãy liên hệ với tôi, tôi sẽ nói địa điểm cho cậu.
Mặc dù Nga Ni Trần ngồi tù vài năm, nhưng uy thế vẫn còn, vẫn rất uy nghiêm:
– Còn nữa, tận dụng các mối quan hệ huy động thêm anh em, càng nhiều càng tốt, Lão Tặc, cậu là thủ hạ trung thành nhất của tôi, sau khi chúng ta tái khởi Đông Sơn, cậu là người có công nhất.
Nga Ni Trần nói mấy câu khiến nhiệt huyết Lão Tặc sôi trào, y là thủ hạ kiếm cơm của Ngưu Lâm Quảng, nhưng cái bóng của Ngưu Lâm Quảng y không nhờ được. Hiện tại Nga Ni Trần đã trở lại, lại xuất hiện ở giới giang hồ, xem ra phải làm mưa làm gió ở Tần Đường, nếu y làm được việc sẽ trở nên thân cận với Chủ tịch Trần, chẳng khác gì Gia Cát Phách Đạo trong mắt Ngưu Lâm Quảng.
Lão Tặc hưng phấn, kích động, lập tức làm theo những gì Nga Ni Trần chỉ bảo.
Nói chuyện xong, Nga Ni Trần trả lại điện thoại cho Tiêu Ngũ, lại hơi nhắm mắt lại, thở dài nói:
– Bí thư Hạ mượn đao giết người, đao này của tôi sau khi được mài, cho dù không xử được Ngưu Lâm Quảng, cũng trảm được phụ tá đắc lực của y. Xương cốt của tôi, cũng đã định ở lại Tần Đường.
Tiêu Ngũ không nói gì, y không hiểu hết được sự tang thương và cảm thán của Nga Ni Trần, hiện tại y chỉ thấy trong lòng tràn đầy kích động, mong muốn lại giống thành phố Lang, lại một lần huyết hỏa đụng nhau. Tuy nhiên y cũng vô cùng khâm phục quyền thế của Nga Ni Trần, hổ lạc đất bằng chung quy vẫn là lão hổ, một khi thả hổ về rừng cũng là lúc hổ gầm vang núi rừng.
Tiêu Ngũ ngẫm nghĩ một lúc liền cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Tiểu Thì:
– Tổng giám đốc Nghiêm, phiền cô phái người hộ tống Trần Mạt Trần Lỵ đến Tần Đường.
Nghiêm Tiểu Thì tưởng việc xấu xảy ra kinh hãi nói:
– Hạ Tưởng muốn làm gì? Muốn cưới thêm thiếp à? Hắn ta muốn cả hai à?
Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện rất thẳng khiến Tiêu Ngũ ngượng ngùng:
– Không phải, Tổng giám đốc Nghiêm nghĩ sai rồi, có việc khác.
– Không nói rõ là tôi mặc kệ.
Nghiêm Tiểu Thì ghen tị.
Tiêu Ngũ bất đắc dĩ nói với Nghiêm Tiểu Thì:
– Là Chủ tịch Trần đến Tần Đường, cha con họ muốn đoàn tụ, Tổng giám đốc Nghiêm sẽ giúp chứ?
– A, anh không nói sớm, tôi sẽ bố trí ngay.
Nghiêm Tiểu Thì mới yên tâm, trở nên vui mừng.
Nga Ni Trần không nói gì, trong lòng xúc động vô cùng, đúng là Hạ Tưởng rất quan tâm Hoa Nhài Vàng, Bạc mới khiến y quyết định bí quá hóa liều, dù sao những năm cuối cùng gần đất xa trời rồi, chết ở trong trận cũng hơn gấp trăm lần so với cái chết trong nhà lao.
Thực ra trong lòng Nga Ni Trần vẫn không phục, bởi vì thời điểm huy hoàng nhất ở thành phố Lang, vốn định hành động lớn, lại bị Hạ Tưởng áp chế, khoanh tay bó gối nhìn rất uất nghẹn. Bởi vậy y có khát vọng ở Tần Đường thiêu đốt một lần cuối cùng, bởi vì máu giang hồ đã ngấm vào cơ thể y, vẫn mong muốn sát phạt quyết đoán, ân đền oán trả – Năm đó sau khi được rửa sạch thành văn minh thân sĩ, đã tiêu hao rất nhiều ý chí chiến đấu.
Điện thoại vang lên, là Lão Tặc gọi. Lão Tặc báo cáo ba chuyện: thứ nhất, quả đúng Mã Quân đem Tiểu Quỳ đi và đã tìm được điểm dừng chân cụ thể. Thứ hai, đã liên hệ được mấy chục anh em ở Tần Đường. Thứ ba, mấy chục người anh em đang chia nhau liên hệ với anh em ở các nơi, theo thống kê bước đầu, ít nhất đã có trên dưới 100 người.
Nga Ni Trần chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, một cảm xúc mạnh mẽ lại ùa về, y chợt nhớ đến câu thơ:
“Đối nhân xử thế hy sinh nhiều chí khí, dám kêu nhật nguyệt đổi tân thiên”
Ngoài cửa, từng bông tuyết lớn không ngừng rơi, Nga Ni Trần nhìn Tần Đường ở phía trước, trong lòng như muốn hét lên:
– Tần Đường, tôi đã đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |