Hạ Tưởng liền không khỏi dành cho Hoàng Đắc Ích ánh mắt tán thưởng.
Hạ Tưởng và Cát Tú hàn huyên mấy câu, bây giờ chỉ là bước làm quen ban đầu, là giai đoạn tiếp xúc, toàn là những lời khách sáo và chuyện tào lao, ai cũng sẽ không nói những chuyện liên quan đến công việc, bởi vậy đơn giản là nói chuyện suông.
Sau đó Hoàng Đắc Ích giới thiệu người đàn ông còn lại có thân hình cao gầy, chưa đến 50 tuổi làm quen với Hạ Tưởng:
– Bí thư Hạ, vị này là Lý Hữu Quốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty hữu hạn thực nghiệm đại địa Tần Đường.
Chỉ đơn giản nói qua, y không giới thiệu quá nhiều về quy mô nghiệp vụ của công ty thực nghiệm đại địa, bởi vì nếu Bí thư Hạ có hứng thú, khẳng định còn có đầu đề câu chuyện.
Lý Hữu Quốc? Hạ Tưởng cười, chú của Lý Niên, rất thú vị, tiệc chiêu đãi mà hôm nay Hoàng Đắc Ích tổ chức rất có nội hàm, cũng không phải là bữa cơm bình thường. Đương nhiên rồi, với cấp bậc của hắn, cũng không thể vì ăn cơm mà ăn cơm, ai mời hắn, đều có muôn vàn nhu cầu lợi ích.
Nếu mời Bí thư Thành ủy chỉ đơn giản là vì bữa cơm, vậy thì thật không biết nắm lấy cơ hội rồi.
Sau đó thì chén rượu giao thoa, Hạ Tưởng trước đó đã thanh minh, hắn chỉ uống ba chén, Hoàng Đắc Ích thịnh tình khuyên hai câu, thấy Hạ Tưởng vẫn kiền trì như thế, cũng không cố thêm. Trước mặt lãnh đạo nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng nhất định phải nắm chắc mức độ tốt nhất, biết đến điểm dừng, nếu không hảo tâm sẽ thành chuyện xấu, sẽ mất nhiều hơn được.
Rất lâu sau bầu không khí vẫn sôi nổi, chủ yếu là Đắc Ích và Lý Hữu Quốc nói chuyện, các mặt đều nghĩ rất chu toàn, lời nói ra cũng rất có chừng mực, vừa tô đậm cho bầu không khí, lại không đến mức có vẻ đột ngột, quả nhiên là một cao thủ hòa giải.
Khi bầu không khí cũng đã sắp sửa, Hạ Tưởng đưa ra yêu cầu kết thúc bữa tiệc, hôm nay chỉ là làm quen một chút, gặp mặt, trên bàn ăn sẽ không nói ra được chuyện quan trọng gì. Bí thư muốn đi, Hoàng Đắc Ích cũng không tiện giữ lại, cả đám người tiễn ra bên ngoài, Hạ Tưởng bắt tay Cát Tú nói:
– Ông Cát, về sau nhớ giúp đỡ nhiều cho công tác của Thành ủy nhé, ông là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tôi cũng phải nhận sự đốc thúc của nhân dân.
Cát Tú vội khiêm tốn vài câu:
– Tôi làm việc dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, bất cứ lúc nào cũng xin nhận tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng bắt tay Lý Hữu Quốc nói:
– Đồng chí Hữu Quốc, công ty thực nghiệm đại địa phạm vi nghiệp vụ rất rộng, về sau phải vì sự phát triển kinh tế của Tần Đường mà làm nhiều cống hiến nhé.
Lý Hữu Quốc vội gật đầu tán thưởng:
– Nhất định, nhất định sẽ làm theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng bắt tay với Hoàng Đắc Ích thì đơn giản nhiều rồi, thuận miệng nói một câu:
– Đắc Ích, lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe.
Hoàng Đắc Ích nghe ra sự thân thiết trong lời nói của Bí thư Hạ, vui như mở cờ trong bụng.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-11-full/
Sau khi Hạ Tưởng chào từ biệt đám người Hoàng Đắc Ích, thì lên xe mà đi, khiến họ không thể ngờ đó là, trong một căn phòng ở bên kia đường đối diện với lầu ba của khách sạn Thiên Ngoại Thiên, Chương Quốc Vĩ và Lưu kiệt Huy đứng trước cửa sổ, nhìn rõ mồn một khung cảnh Hạ Tưởng và đám người Hoàng Đắc Ích chào từ biệt nhau.
Chương Quốc Vĩ còn tạm, cười nhếch mép, hình như không cho là đúng đối với cuộc gặp mặt của đám người Hạ Tưởng và Hoàng Đắc Ích, Cát Tú. Lưu Kiệt Huy lại mang vẻ mặt u ám, trong ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ.
– Quốc Vĩ, Bí thư Hạ hình như được ngưỡng mộ hơn cả Ngả Thành Văn và Phương Tiến Giang nhỉ?
Lưu Kiệt Huy quay lại ngồi vào chỗ của mình, trừng mắt nhìn Mã Quân đang uống rượu giải sầu.
– Chẳng có triển vọng gì, không phải là Phó cục trưởng phân cục, thì làm được gì? Cậu không thể thay đổi được suy nghĩ, tôi thấy cậu làm kinh doanh cho xong đi, quan trường không phải là nơi để cậu ngồi không.
Chương Quốc Vĩ ha hả cười:
– Ông Lưu, ông cũng đừng phê bình Mã Quân nữa, cậu ta cũng đủ xui xẻo rồi, còn không phải nói nghĩa khí ra mặt thay bạn nên đã hại cậu ta sao? Mã Quân là một người trẻ tuổi rất khá, chỉ là có một điểm, thích uống rượu, một khi rượu là say, một khi say là phạm sai lầm. Cậu ta không làm Phó cục trưởng thật ra lại tốt, ra khỏi quan trường, bầu trời trên đầu càng rộng lớn.
An ủi Mã Quân xong, Chương Quốc Vĩ lại tiếp lời Lưu Kiệt Huy nói:
– Bí thư Hạ quả thực có dự tính, chủ yếu là hắn ta trẻ, trẻ là cái quý giá, không nói cái khác, chỉ nói về niên hạn chịu đựng, hắn cũng có thể chịu đựng đến mức tôi không còn cáu gắt nữa. Nhưng mà mà hắn kém tôi 11 tuổi, sự cách biệt 11 tuổi, trong quan trường cũng là mấy tầng trời cao rồi…
– Tôi không làm kinh doanh, tôi nuốt không nổi cục giận này.
Mã Quân một hơi uống cạn ly rượu, rồi lại rót tiếp ly khác,
– Bí thư Hạ ngọn lửa đầu tiên đã lấy tôi làm mồi nhóm, tôi không phục, tôi đâu có đắc tội với anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà cắt chức tôi? Tôi không để yên cho anh ta đâu.
– Trách ai? Chi bằng trách cậu đã quá lỗ mãng đụng vào thư ký Bí thư, miễn chức là còn nhẹ, đừng cho rằng Thi trưởng Hạ vừa mới đến mà không dám làm gì, hắn là Bí thư, là nhân vật số một của Thành ủy Tần Đường.
Lưu Kiệt Huy thở phì phì mắng Mã Quân mấy câu.
– Cậu nói cậu là người sắp 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn mang tính con lừa, một chút là ầm lên. Cậu tự mình lao đầu vào tấm sắt, đến mức đầu rơi máu chảy, còn có thể trách người khác không kéo cậu lại sao? Đừng có gây thêm chuyện nữa.
– Không được, tôi sẽ gây phiền phức cho anh ta, tôi không tin trên người anh ta sạch không có một chút cứt nào. Tôi liều mạng với anh ta, ngày ngày điều tra vấn đề của anh ta, khiến anh ta ngủ không yên giấc. Chuyện đàn bà, chuyện kinh tế, không tin anh ta không có vấn đề gì.
Mã Quân nghiến răng nghiến lợi nói, mắt lộ ra sự hung hãn,
– Khiến tôi không còn đường sống, tôi cũng cho anh ta đi vào đường cùng.
Lưu Kiệt Huy còn muốn nói gì đó, Chương Quốc Vĩ mắt lại chợt sáng lên:
– Hạ Tưởng một mình đến Tần Đường, bên cạnh không có đàn bà thật quá không bình thường, hắn mới 32 tuổi, đang độ sung nhất.
– Đúng, trước hết điều tra tác phong sinh hoạt của anh ta.
Mã Quân đập bàn.
Lưu Kiệt Huy lắc đầu:
– Vấn đề tác phong sinh hoạt của Bí thư Thành ủy? Đừng gây náo loạn nữa, tưởng dễ hay sao chứ? Đến Tỉnh ủy sẽ bị khống chế lại thôi. Muốn lấy vấn đề tác phong sinh hoạt để vật ngã một Bí thư Thành ủy, thật viển vông.
– Vấn đề tác phong sinh hoạt không làm được gì, nhưng nếu trở thành sự kiện xôn xao thì cũng không có cách mà thu dọn đâu.
Bản lĩnh khác của Mã Quân thì không có, nhưng chủ ý xấu xa thì lại rất nhiều,
– Vụ án nổ mìn hại chết tình phụ ở tỉnh Tề vào một thời gian trước, cũng không làm cho một quan lớn cấp phó tỉnh ngã ngựa sao?
Chương Quốc Vĩ thấy độ lửa đã đến, liền ha hả cười:
– Cậu càng nói càng không ra thể thống gì cả, uống rượu, uống rượu.
Lưu Kiệt Huy ít nhiều hiểu được cách đối nhân xử thế của Chương Quốc Vĩ, biết Chương Quốc Vĩ rất giỏi mượn đao giết người, đồng thời bản lĩnh mượn gió nhóm lửa cũng hạng nhất, liền nghi ngờ Chương Quốc Vĩ có ý muốn thêm gió cho sóng, lại thấy Chương Quốc Vĩ có chuyển biến tốt lại thôi, rõ ràng là muốn đứng ngoài cuộc, cũng tính bỏ qua không đề cập đến:
– Được rồi, Mã Quân, cậu cứ chịu khó một thời gian, bản thân nghĩ phương pháp trước đi, đừng suốt ngày suy nghĩ đương ngang ngõ tắt nữa.
Khắp đầu Mã Quân chỉ có những suy nghĩ trả thù, làm gì còn để ý đến những lời của Chương Quốc Vĩ, y lại uống thêm hai hớp rượu, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó:
– Đúng rồi, người tình quan lớn của vụ án nổ mìn ở tỉnh Tề, chính là bắt nguồn từ chuyện bảo mẫu của quan lớn, sau đó là lên giường, nghe nói bây giờ nhà Bí thư Hạ cũng có một tiểu bảo mẫu, ha ha, đúng lúc lắm…
Chương Quốc Vĩ không tiếp lời của Mã Quân, chuyển hướng đề tài:
– Nói ra công ty của Kim Cương quy mô không nhỏ, Mã Quân, cậu xem ra làm kinh doanh cùng cậu ta, khẳng định kiếm được tiền.
Mã quân ngoài miệng ứng phó, tâm tư lại sớm đã chạy rất xa rồi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào chai rượu, dường như trong rượu không phải là rượu mà giống như là thuốc độc, có thể một ngụm giết chết Hạ Tưởng…
Chương Quốc Vĩ không hề để ý tới Mã Quân, quay sang nói với Lưu Kiệt Huy:
– Ông Lưu, Hạ Tưởng để cho Hoàng Đắc Ích cắt chức Mã Quân, rồi lại khống chế sự đề danh của Tương Huy, hắn chỗ nào cũng nhằm vào ông, ông phải cho ra một điều lệ chứ.
– Tôi có thể có cách gì đây? Tôi là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, anh ta là Bí thư Thành ủy, tôi có thể quản được anh ta sao?
Lưu Kiệt Huy ngoài miệng nói không còn cách nào, kỳ thực trong lòng sớm đã có kế sách.
Chương Quốc Vĩ cười ha hả, gã cũng nhìn ra Lưu Kiệt Huy đã bị gã làm thay đổi hoàn toàn cảm xúc, cũng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc đêm đen như mực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |