Lương Thu Duệ đã lĩnh hội sâu sắc tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ, sau khi thương lượng cùng Nam Hân Vũ, khi tìm đến Nhâm Hải Phong tán chuyện, khéo léo đưa ra việc đề danh ứng cử viên.
Vẻ mặt Nhâm Hải Phong đang cười tủm tỉm liền trầm lại, bởi vì anh ta thật không ngờ, ham muốn của Bí thư Hạ thật không ngờ to lớn như thế, thủ đoạn chính trị của Bí thư Hạ lại cao siêu như thế.
Vả lại không đề cập tới việc Nhâm Hải Phong báo cáo với Chương Quốc Vĩ như thế nào về vấn đề ứng cử viên chức Cục trưởng cục Giáo dục, hơn nữa sau khi Nam Hân Vũ thận trọng suy xét, quyết định hướng Bí thư Hạ nhắc lại vấn đề lên cấp của khu công nghệ kỹ thuật cao.
Thời điểm Nam Hân Vũ đi vào văn phòng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đang tưới hoa, cô liền cười nói:
– Bí thư Hạ, thật là tao nhã, chẳng những có tình yêu với hoa, còn có thể chăm sóc tốt như vậy, thật là hiếm thấy.
– Lần trước Thiên Thu tới đây, cũng nói hoa của tôi chăm tốt. Tôi liền thấy buồn, tôi bình thường chỉ là tưới nước, cắt tỉa cành, cũng không có bón phân, hoa lớn lên tươi tốt, dường như tôi rất có tâm đắc thì phải…
Hạ Tưởng trong lúc vô ý nhắc tới Trần Thiên Thu, Nam Hâm Vũ chợt khẽ động, chẳng lẽ việc Trần Thiên Thu, Bí thư Hạ đã biết sao?
Nam Hân Vũ sớm đã muốn nói cho Bí thư Hạ vấn đề của Trần Thiên Thu, nhưng hai ngày gần đây việc rất nhiều, cô do dự nên bỏ lỡ, cũng là không tìm được lời dạo đầu thích hợp, mạo muội mở miệng cũng không được.
Vừa lúc Bí thư hạ nói tới chăm hoa, Nam Hân Vũ liền tìm được đầu đề câu chuyện:
– Lão Trần cũng không cần hâm mộ việc chăm hoa tốt của Bí thư Hạ, lần trước đến văn phòng ông ấy, thấy ông ấy gần đây mua không ít sách, có sách dạy đánh cờ, chăm hoa, còn có trà đạo… ông ấy nói không bao lâu, ông ấy sẽ có thể rảnh rỗi…
Hạ Tưởng nghe ra ngụ ý của Nam Hân Vũ, cười ha hả:
– Hân Vũ, có chuyện gì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.
– Lão Trần bị ung thư phổi, nội trong một hai tháng, sẽ xin nghỉ bệnh.
Nam Hân Vũ không giấu diếm nữa, nói thẳng ra tình hình thực tế.
Hạ Tưởng hơi giật mình kinh hãi:
– Sao lại như thế? Lão Trần tuổi còn chưa lớn… Ôi, đáng tiếc.
Thương xót cho Trần Thiên Thu, đồng thời Hạ Tưởng lại lập tức ý thức được, việc nghỉ bệnh của Trần Thiên Thu, ở Tần Đường sẽ lại có một ghế trống ở vị trí Ủy viên thường vụ mấu chốt, ai tới bổ khuyết, với lập trường của hắn, chắc chắn sẽ sản sinh ảnh hưởng mang tính quyết định đối với việc hình thành vận mệnh mới ở thành phố Tần Đường..
Cơ hội tới rồi…
Ở trước mặt Nam Hân Vũ, Hạ Tưởng sẽ không biểu hiện rõ sự dao động, hắn chỉ tỏ vẻ thương tiếc với bệnh tình của Trần Thiên Thu, sau đó liền đổi đề tài, bởi vì bệnh của Trần Thiên Thu còn chưa công khai, không nên phát biểu quá nhiều.
– Công tác phê chuẩn của khu công nghiệp kỹ thuật cao, chậm quá lâu rồi, sắp tới tôi sẽ đi Băc Kinh một chuyến, nếu có cơ hội tôi sẽ nói chuyện cùng Phó chủ nhiệm Phó.
Hạ Tưởng điểm qua một chút việc đến sau của khu sản xuất công nghiệp, hắn cũng biết, Nam Hân Vũ đối với việc này vẫn rất để tâm, hắn không phải không muốn ra mặt giải quyết, mà rõ ràng biết là chủ động tìm Phó Tiên Phong đàm phán, không khác gì cho hổ lột da, muốn trả giá phải trả giá lớn.
Nhưng hiện tại lại kéo dài ra, hiển nhiên bất lợi cho sự phát triển của Tần Đường, hắn chỉ biết cần phải chủ động ra tay, mặc kệ theo góc độ nào suy xét, là vì phát triển kinh tế Tần Đường, hay là vì sự sắp đặt của hắn ở Tần Đường, hoặc vì thành tích của Nam Hân Vũ, nâng cấp khu công nghệ kỹ thuật cao, là một màn với bước đi quan trọng.
Nam Hân Vũ nghe Hạ Tưởng rốt cuộc chủ động đề cập đến việc năng cấp khu công nghiệp, vô cùng vui sướng:
– Bí thư Hạ đích thân ra mặt, khẳng định mã đáo thành công, trước tiên xin chúc Bí thư Hạ lần này thắng ngay từ trận đầu, sau thì xin cảm ơn Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng là Bí thư, mặc kệ sự phát triển của Tần Đường là kinh tế hay chính trị, hắn đều có thành tích, bởi vậy hắn không cần đoạt công với Nam Hân Vũ, liền khoát tay cười:
– Tất cả vì phát triển Tần Đường, Hân Vũ, đối với công việc tiếp theo, cô có ý tưởng gì không?
Nam Hân Vũ liền báo cáo đơn giản một chút ý tưởng, còn nói:
– Tôi cảm thấy Tiểu Quỳ là cô gái tốt, vừa khéo ở văn phòng Ủy ban nhân dân còn thiếu một nhân viên phục vụ, chúng ta xem có thể để cô ấy vào làm hay không …
Hạ Tưởng chỉ gật gật đầu, không có đi sâu vào việc của Tiều Quỳ nữa, mà tùy ý điểm qua một chút:
– Tôi có một người bạn muốn đến Tần Đường đầu tư thương vụ điện tử, khi nào có cơ hội thích hợp, giới thiệu cô ấy làm quen với cô một chút.
Nam Hân Vũ vô cùng vui sướng, hành động này có nghĩa Bí thư Hạ chính thức tiếp nhận cô.
Sau khi tan tầm, Hạ Tưởng chào từ biệt Từ Tử Kỳ, một mình đi ra ngoài. Hình ảnh hắn chắp tay sau lưng đi ra khỏi cổng trụ sở Thành ủy, đã lọt vào mắt Chu Minh Hoành và Chương Quốc Vĩ ở tầng năm.
Chương Quốc Vĩ có việc đến văn phòng Chu Minh Hoành, vừa lúc tới giờ tan tầm, vừa ngẩng đầu, liền thấy cảnh tượng Hạ Tưởng thong thả đi bộ ra, Chương Quốc Vĩ mỉm cười:
– Minh Hoành, Bí thư Hạ đối với cậu ý kiện không nhỏ, cậu ở Thiên Trạch đắc tội không nhẹ với anh ta rồi.
– Cũng không phải là như thế, ai cũng không đoán được anh lại nhanh chóng thành Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường? Thực làm tôi không hết khó chịu.
Chu Minh Hoành nhìn bóng dáng Hạ Tưởng biến mất ở góc phố, lắc lắc đầu.
– Bí thư Hạ tâm lượng quá nhỏ, không phải lần trước tôi nói với anh ta vài câu, anh ta liền ghi hận trong lòng, đến tận bây giờ còn nghĩ tới biện pháp trả đũa tôi.
– Đúng vậy, Bí thư Hạ thủ đoạn rất cao minh, luôn bắt chẹt khiến người khác không nói ra được, Minh Hoành, về sau trong công việc cần cẩn thận một chút, cẩn thẩn không sai sót, đừng để Bí thư Hạ nắm được điểm yếu là được.
Chương Quốc Vĩ thấy Chu Minh Hoành có vẻ oán hận, liền tiếp tục xúi giục:
– Cũng may, Bí thư Hạ đối với công việc của chính quyền vẫn chưa khoa tay múa chân, chúng ta cũng thoải mái hơn chút.
– Ài, kỳ thật nên sớm để Thị trưởng Chương làm Bí thư, cũng không biết Tỉnh ủy suy xét như thế nào, lại muốn an bài Bí thư Hạ tới đây. Có vài lời tuy không nên nói, tuy nhiên tôi còn muốn thay Thị trưởng Chương bênh vực kẻ yếu.
– Minh Hoành, không cần nói những điều không nên nói nữa, phải phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên.
Chương Quốc Vĩ cười ha hả.
– Thị trưởng cũng tốt, Bí thư cũng tốt, không phải đều là vì nhân dân phục vụ sao? Chỉ cần làm tốt công việc của mình, thì không thẹn với lương tâm.
– Nếu đều có lòng dạ như Thị trưởng Chương, thế cục Tần Đường sẽ yên ổn hơn nhiều rồi. Làm hai nhiệm kỳ Bí thư thì thật tốt, ở Tần Đường sẽ vô cùng vững vàng rồi. Bí thư Hạ vừa đến, ài, thế cục Tần Đường liền trở nên căng thẳng.
– Cũng không thể nói lung tung, có mâu thuẫn mới có phát triển, hòa hợp êm thấm chỉ có thể là không tưởng, sự vật đều tiến bộ trong mâu thuẫn. Có bí thư Hạ ở đây là chuyện tốt, có thể làm cho chúng ta càng thêm cẩn thận, chặt chẽ, không đến mức phạm sai lầm.
Chương Quốc Vĩ tiếp tục nói lời hoa mỹ suông.
Tuy nhiên Chu Minh Hoành lại không nói ra những lời như y mong muốn, cuối cùng y cũng phải tiếc nuối rời đi, y vừa đi, Chu Minh Hoành thoáng chút suy nghĩ mà nghĩ một lúc, rồi gọi một cuộc điện thoại.
– Đã xác định Trần Thiên Thu là bị ung thư chưa?
– Không sai được, tôi đã nhìn thấy kết quả chẩn đoán bệnh.
Buông điện thoại, Chu Minh Hoành do dự rất lâu, cầm điện thoại muốn gọi cho Chương Quốc Vĩ, cuối cùng lại buông xuống.
Hạ Tưởng đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy không xa, liền có một chiếc ô tô lặng yên tới, dừng ở bên cạnh hắn, hắn lên xe, chỉ nói một câu:
– Đi Thiên Nga Hồ.
Lái xe cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lái xe. Xe và lái xe đều do Tiêu Ngũ bố trí, có một số việc không tiện dùng xe công, Hạ Tưởng liền cố ý nhờ Tiêu Ngũ phái người đến Tần Đường, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp xe tư cho sử dụng.
Kỳ thật, với thân phận của Hạ Tưởng, bất cứ lúc nào chỉ cần một ám chỉ, sẽ có không ít người mang xe mang người tới, nhưng hắn đều lo lắng, cũng không muốn làm cái đích cho người khác phê phán, chỉ có Tiêu Ngũ mới khiến hắn an tâm nhất
Hạ Tưởng hôm nay gặp mặt Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên nói là sau quốc khánh sẽ đến Tần Đường, nhưng kéo dài đến tận bây giờ, bởi vì ông cụ nhà họ Phó bị bệnh, Phó Tiên Tiên tuy rằng trời sinh tính không e dè chỗ nào, nhưng với ông cụ vẫn vô cùng để ý, nên tận tâm ở nhà chăm sóc ông cụ một thời gian, cũng là để cô giữ lời chút tiếng thơm.
Lần này tới Tần Đường, ngoài mặt nói là đến gặp mặt Hạ Tưởng, trên thực tế cô đến là vì đi mở đường cho Phó Tiên Phong, bởi vậy Hạ Tưởng mới biết được thời cơ đã chín muồi, mới có thể đề xuất việc lên cấp cho khu công nghiệp kỹ thuật cao.
Phó Tiên Tiên ở khách sạn Thiên Nga Hồ, ở phía nam, vị trí khá hẻo lánh, nhưng yên tĩnh, hơn nữa không có người không phận sự. Sau khi phát sinh chuyện Tiểu Quỳ lần trước, Hạ Tưởng liền cẩn thận hơn khi đi ra ngoài, bởi vì không nhất định đâu đó còn có người của Chương Quốc Vĩ đang âm thầm theo dõi hành tung của hắn, không cẩn thận không được.
Hắn là Bí thư Thành ủy, cũng không thể có nghị luận về vấn đề kinh tế hay tác phong sống truyền ra, Bí thư Thành ủy dù có trẻ, cũng là ứng cử viên cán bộ cấp phó tỉnh, phải chú trọng từng chi tiết một.
Tới Thiên Nga Hồ rồi, thẳng đến phòng Phó Tiên Tiên đã đặt trước, Phó Tiên Tiên cũng thông minh lên rất nhiều, bảo người ta trực tiếp dẫn Hạ Tưởng từ phía sau lên lầu, để bớt đi sự ngại ngùng khi hắn đi xuyên qua đại sảnh và đi qua cửa phòng, vì theo thời gian hắn ở Tần Đường đã lâu, khả năng bị người ta nhận ra càng lúc càng lớn.
Tên căn phòng mà Phó Tiên Tiên dự định có phần làm cho người ta không còn lời nào để nói … mai khai nhị độ, cũng không biết dụng tâm của thương gia ra sao, hà tất phải đặt một cái tên kỳ quái dễ dàng để người ta mơ màng viển vông, may mắn Phó Tiên Tiên đang ngồi ở giữa căn phòng kia không chút quái dị, cách ăn mặc của cô hôm nay thật sự thanh tao lịch sự, váy dài, giày bó, tóc dài, còn có một chiếc áo khoác vô cùng nữ tính, khiến cả ngươi cô toát ra vẻ dịu dàng nho nhã.
Hạ Tưởng liền có cảm giác trước mắt sáng ngời, cười nói
– Sĩ biệt tam nhân ( kẻ sĩ ba ngày không gặp ), đã phải nhìn nhau với anh mắt khác. Phụ nữ ba ngày không gặp, đã thay đổi tám đến mười phần
– Là thay đổi đẹp, hay là biến dạng?
Phó Tiên Tiên hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy ý cười.
– Việc này… không hay lắm, có lẽ trong mắt người khác là đẹp, nhưng theo tôi, là có chút kỳ quái.
Hạ Tưởng ngồi xuống.
– Đừng nói, thật đúng là cô không thích hợp giả trang thành thục nữ, không phù hợp với hình tượng cô trước kia.
– Không phù hợp là đúng rôi, tôi cũng không thích bộ dáng hiện tại của tôi, nhưng lại không thể không như vậy, anh cũng biết, công việc phải vậy.
Phó Tiên Tiên nhún nhún vai rất phong cách tây.
– Tôi đến Tần Đường là muốn đầu tư vào ngành sản xuất may mặc, trước hết chính mình phải ăn mặc được như vậy, nếu không người khác cũng không tin tôi, phải không?
– Muốn làm công ty sản xuất may mặc? Thật ra là một ý tưởng không tồi, là suy nghĩ của cô hay là của Phó chủ nhiệm Phó?
Ngành sản xuất may mặc ở thành phố Tần Đường rất phát triển, tuy nhiên đại bộ phận là nhà máy gia công sơ cấp, không có ưu thế thương hiệu. Điểm thâm nhập của ngành sản xuất may mặc cũng không tồi, mấu chốt là phải hoạt động như thế nào.
– Đương nhiên là chủ ý của Phó Tiên Phong, tôi thì không đi bán quần áo, nếu bán, phải bán châu báu kìa.
Phó Tiên Tiên nói.
– Tuy nhiên ý của Phó Tiên Phong dường như không phải mở nhà máy gia công, kỳ thật cũng là mở nhà máy gia công, nhưng phải đăng ký thương hiệu nước ngoài, sau đó thổi phòng thành thương hiệu nổi tiếng Châu Âu, thiết kế, sản xuất ngay tại Tần Đường, sau đó lấy hai thành phố lớn Bắc Kinh, Thiên Tân làm đầu tàu, tiêu thụ trên cả nước, lại kết hợp với ưu thế của quảng cáo, nói là có thể thành công, tên của thương hiệu anh ấy cũng đặt xong rồi, là Phân Đạt Kỳ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |