Phạm Tiến đang nghe điện thoại, thấy Chương Quốc Vĩ bước vào, gật đầu ra hiệu, vẫn tiếp tục nói chuyện. Kỳ thật bình thường Phạm Tiến cũng là như thế, cũng không thể tính là thất lễ, nhưng hôm nay Chương Quốc Vĩ lại cảm thấy Phạm Tiến cố tình lãnh đạm với y, có vẻ đùa cợt vì cho rằng y vừa gặp thất bại lớn, y liền hừ nhẹ một tiếng:
– Bí thư Phạm lại đang báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh? Anh trở thành đường dây nóng của thành phố Tần Đường ủy và Tỉnh ủy khi nào vậy.
Phạm Tiến nghe Chương Quốc Vĩ có ý châm biếm, liền nói một câu trong điện thoại:
– Được rồi, trước hết cứ như vậy.
Sau đó vẻ mặt tươi cười cúp máy,
– Thị trưởng Chương, anh nghe giọng điệu nói chuyện của tôi là trò chuyện với lãnh đạo tỉnh rồi sao?
Chương Quốc Vĩ bị Phạm Tiến chặn ngang, có chút nghẹn, y cũng vì tức giận mà hồ đồ rồi, vừa rồi khi Phạm Tiến trò chuyện rõ ràng luôn ừ ừ vừa nghe cũng đoán được là cấp dưới đang báo cáo công việc cho y.
– Bí thư Phạm, thời gian chúng ta biết nhau cũng không ngắn nữa, có một số việc tốt nhất nên nói rõ ràng. Chương Quốc Vĩ bỏ qua không đề cập tới sự xấu hổ vừa rồi, chỉ nhắc tới vấn đề đề cử Phó giám đốc sở.
Phạm Tiến giả ngu:
– Thị trưởng Chương, việc công đương nhiên phải rõ ràng minh bạch, tôi từ trước đến giờ làm chuyện gì cũng công tư phân minh.
– Bí thư Phạm, anh thật không biết là chuyện gì đang xảy ra sao?
– Không biết, quyết định của Tỉnh ủy, thì tôi làm sao mà nắm được, tôi cũng không phải là lãnh đạo tỉnh.
– Vương Trường Viễn có năng lực trong công việc, tác phong cũng có….
– Chỉ là hơi trẻ tuổi, sợ không gánh nổi áp lực.
Hai người mỗi người một lời khác nhau, giống như đang đánh đố nhau, kỳ thật đang xoay quanh vấn đề Vương Trường Viễn không trúng tuyển, Chương Quốc Vĩ truy vấn, Phạm Tiến phủ nhận. Chương Quốc Vĩ hỏi Phạm Tiến có phải đang nội ứng ngoại hợp với lãnh đạo tỉnh ủy, cố ý phản đối việc đề cử hay không, Phạm Tiến thề thốt phủ nhận, tỏ ra thái độ làm việc công tư phân minh, hành động ngay thẳng chính trực.
Chương Quốc Vĩ biết có hỏi cũng không tìm ra nguyên cớ, cuối cùng đành phải hậm hực bỏ đi, Phạm Tiến còn rất lễ phép đưa y ra tới cửa. Nhưng Phạm Tiến càng khách khí, y trong lòng lại càng giận dữ, càng cho rằng đằng sau Phạm Tiến có độc thủ.
Ngược lại giảm sự hoài nghi đến mức thấp nhất đối với Hạ Tưởng.
Vừa nghĩ, Chương Quốc Vĩ lại đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, muốn từng bước sắp xếp việc của Vương Trường Viễn.
– Bí thư Hạ, sự tình tại sao có thể như vậy, chẳng phải đã chọn Vương Trường Viễn rồi sao?
Chương Quốc Vĩ vừa đến đã tỏ thái độ phẫn nộ trước những việc làm sai trái bất đắc dĩ.
– Ở tỉnh sao lại có thể lật lọng, quyền uy của Thành ủy ở đâu? Công việc của Vương Trường Viễn sắp xếp như thế nào? Ở tỉnh làm như vậy, sẽ khiến lòng người rét lạnh.
Kỳ thật các thành phố cấp địa phương và trong tỉnh ít nhiều đều có mâu thuẫn, muốn có ưu đãi chính sách, phải có ưu đãi dự án, phải có giúp đỡ tiền vốn, vvv…, ở tỉnh không chiếu cố đến, sẽ không có khả năng bình quân chủ nghĩa, các thành phố cấp địa phương không hài lòng với tỉnh cũng là chuyện thường, ngồi lại với nhau thảo luận về các chính sách trong tỉnh cũng không được gì, không có lãnh đạo tỉnh nào sẽ thực sự tức giận vì nhân vật số một, số hai của thành phố cấp địa phươngngồi lại cùng nhau nói xấu tỉnh. Nhưng Hạ Tưởng làm Bí thư, muốn thỏa đáng khống chế thị phi của dư luận, hơn nữa trong việc đề bạt Phó giám đốc sở, tuy hắn không phải đứng phía sau làm chủ, nhưng tất cả quá trình hắn cũng biết khá rõ ràng, hắn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc trợ giúp, bởi vậy cần phải ngăn chặn sự bất mãn của Chương Quốc Vĩ.
– Quốc Vĩ, quyết định của tỉnh nhất định tỉnh đã cân nhắc, chúng ta không hài lòng cũng đành chịu, động cơ của lãnh đạo cấp trên là vì lợi ích toàn cục, sẽ không quan tâm đến ý kiến riêng lẻ của chúng ta, có nói cũng vô dụng.
Giọng điệu của Hạ Tưởng bình thản, khiến Chương Quốc Vĩ nhìn không thấu ý tứ của hắn trong vấn đề này.
Kỳ thật ngay từ đầu, người mà Chủ tịch tỉnh Tôn muốn bóp chẹt là Trương Hào Quang, bởi vì Trương Hào Quang không có hậu đài, bóp chẹt y, người ta sẽ không bàn tán. Nhưng sự việc lại quá trùng hợp, Phạm Tiến không biết như thế nào trước khi Hội nghị tổ chức lại tìm đến thăm dò ý tứ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn để lộ ra ý kiến Trương Hào Quang hoàn toàn không thích hợp, Hạ Tưởng liền biết, Phạm Tiến cùng chí hướng với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Hạ Tưởng cũng không muốn chèn ép Trương Hào Quang, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ấn tượng của hắn đối với Vương Trường Viễn cũng bình thường, bởi vì trong thời gian Vương Trường Viễn công tác ở Cục tài chính, rất nhiều khoản chi tiêu tài chính ở Tần Đường đều do Chương Quốc Vĩ quyết định, nhiều lúc những cái cần quan tâm lại không quan tâm, không cần quan tâm, lại quan tâm quá mức, khiến cho nhiều đơn vị tốt thì tiền xài không hết, một số đơn vị kém thì những bàn ghế trong văn phòng cũng phải tự mình sửa chữa mới có thể tiếp tục sử dụng. Tốt và kém, tất cả đều dựa vào mối quan hệ xa gần với Chương Quốc Vĩ, Vương Trường Viễn mà định đoạt.
May mắn một chút, Vương Trường Viễn đối với việc cấp phát kinh phí giáo dục còn dễ chịu, rất ít kẹp cổ, điều này khiến cho Hạ Tưởng còn có chút cảm tình với y. Nhưng nói tóm lại, để cho Trương Hào Quang lên chức sẽ phù hợp đạo lý dùng người của hắn. Trương Hào Quang cần cù và thật thà trong công việc, biết đối nhân xử thế, thuộc loại người trung thực, hắn có thể đề bạt y lên chức, cũng vì muốn xây dựng tấm gương điển hình cho cán bộ cơ sở.
Thái độ của Phạm Tiến, e rằng bên trong có Chủ tịch tỉnh Tôn nói bóng nói gió, Hạ Tưởng xuôi theo ý của y nói mấy câu, sau đó mới chuyển đề tài, nói đến chuyện Chủ tịch tỉnh Tôn cũng rất quan tâm đến việc đề cử Phó giám đốc sở Tần Đường, buổi tối hôm trước còn đặc biệt gọi điện đến hỏi vấn đề này. Cố ý nhấn mạnh buổi tối hôm đó, chính là muốn để cho Phạm Tiến phán đoán sai, cho rằng quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh Tôn và hắn không hề bình thường.
Kế sách của Hạ Tưởng thật có hiệu quả, Phạm Tiến quả nhiên nghĩ lầm rằng Hạ Tưởng hiểu ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn hơn, liền không thể không nói mấy câu.
Nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
– Kỳ thật đồng chí Vương Trường Viễn rất chuyên tâm trong công việc tài chính, y trước kia còn đăng tải một bài văn làm sao để làm tốt công việc tài chính, nghe nói nhận được sự tán thưởng của Sở tài chính? Vương Trường Viễn được coi như là một học giả lãnh đạo, nếu tiếp tục làm việc ở hệ thống tài chính, mới có thể phát huy hết tài năng của y.
Phạm Tiến cho rằng lời nói của Hạ Tưởng là chủ ý của Chủ tịch tỉnh Tôn, là muốn loại trừ Vương Trường Viễn thay cho Trường Hào Quang, quay về từ văn phòng của Hạ Tưởng, y liền gọi điện thoại, bố trí một hậu đài sắp xếp việc này.
Kết quả sự tình diễn biến thành tình hình ở Hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng cũng không biết Phạm Tiến có đích thân báo cáo công việc cho Tôn Tập Dân hay không, tóm lại một loạt hành động cuối cùng đã cho thấy, Tôn Tập Dân chọn Vương Trường Viễn hay là Trường Hào Quang, hoàn toàn chưa có nghiêng về phía nào, chỉ cần loại bỏ một người có thể thẳng tiến đến vị trí này. Còn cuối cùng Chủ tịch tỉnh Tôn làm thế nào để khiến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra quyết định đề cử Tiếu Quý Ba, đây không phải vấn đề mà Hạ Tưởng cần quan tâm, y chỉ cần ở giữa nhẹ nhàng và khéo léo thúc giục, khiến cho Phạm Tiến đá vào cầu môn là có thể. Chèn ép Vương Trường Viễn, nhường chức cho Tiếu Quý Ba, xem như được một công đôi việc, một là lấy được ân tình với Tôn Tập Dân, không làm mích lòng Chủ tịch tỉnh. Hai là để Chương Quốc Vĩ một cước giẫm lên khoảng không, ngã nhào. Không cho Chương Quốc Vĩ té ngã, Hạ Tưởng khó quên mối hận trong lòng, bởi vì y trong lòng hiểu rõ, sở dĩ Ngưu Lâm Quảng gây hấn, Chu Minh Hoành khiêu chiến, đều có bóng dáng của Chương Quốc Vĩ phía sau. Điểm khó đối phó nhất của Chương Quốc Vĩ là, y từ đầu đến đuôi núp sau tấm màn, điều khiển người khác, nhưng không ra mặt, y luôn phải duy trì hình tượng bản thân, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Thậm chí ngay cả đằng sau sự kiện của Tiểu Quỳ, nói không chừng cũng có sự mưu tính của Chương Quốc Vĩ. Bởi vì Mã Quân là con rể của Lưu Kiệt Huy, nghe nói Mã Quân có quan hệ thân mật với Chương Quốc Vĩ, nghe lời nói của Chương Quốc Vĩ thì càng nghiêng về Lưu Kiệt Huy hơn.
Hạ Tưởng biết một ít chính là, Chương Quốc Vĩ ở Thành ủy lợi dụng Chu Minh Hoành, xúi giục Phạm Tiến, hơn nữa nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, ba điểm này đã hình thành một thế cục có lợi cho y, ở sau lưng, thao túng Ngưu Lâm Quảng, lợi dụng Gia Cát Phách Đạo, đem Lã Chấn Dương làm lính hầu, chèn ép hắn, cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng chính từ hai phía để cho hắn không còn cách nào đứng vững ở Tần Đường.
Hạ Tưởng không ra tay đánh trả, chẳng lẽ còn muốn ngồi chờ chết? Chèn ép Vương Trường Viễn chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, hắn còn có niềm vui bất ngờ muốn tặng cho Chương Quốc Vĩ.
Sử dụng diệu kế mượn oai bắt lấy Vương Trường Viễn, khiến Chương Quốc Vĩ mất mặt, hơn nữa trong vấn đề điều chỉnh nhân sự gặp phải thất bại lớn, cũng là do Hạ Tưởng hết lần này đến lần khác gây hấn với y, cơ hội đến mà không bắt được, một Gia Cát Phách Đạo dám hống hách ỷ vào sự nâng đỡ sau lưng, ngay cả xe số một cũng dám bóp chẹt, Hạ Tưởng chẳng những đánh chó, mà còn đánh luôn chủ nhân của nó.
Đánh chó có thể đánh trực tiếp, bởi vì biện pháp tốt nhất để đối phó chó dữ là khiến nó cảm thấy đau nhức. Nhưng đánh chủ nhân của con chó thì cần phải có sách lược, Chương Quốc Vĩ vẫn duy trì hình tượng trước mặt, Hạ Tưởng nếu ngay trước mặt bức ép Chương Quốc Vĩ, ngược lại hắn không phải là người rộng lượng, sẽ làm người ngoài hiểu lầm hắn đang tranh quyền đoạt lợi, khó tránh khỏi miệng đời, bị người đời đả kích.
Cho nên muốn để cho Chương Quốc Vĩ cảm thấy đau đớn, thủ đoạn khéo léo mà không để lại dấu vết, rất khó. May mắn có Chủ tịch tỉnh Tôn cứ muốn nhúng tay vào việc đề cử chọn người lên chức Phó giám đốc sở, Hạ Tưởng liền bắt được cơ hội sử dụng.
Thấy vẻ mặt Chương Quốc Vĩ hằn lên lòng căm phẫn, Hạ Tưởng âm thầm cười khẩy, Chương Quốc Vĩ so với bất cứ đối thủ nào mà hắn trước đây gặp phải, là người biết khéo léo diễn trò nhất, và lúc nào cũng có lý do đường hoàng, luôn nói những lời chính nghĩa, nhưng sau lưng, nham hiểm xảo trá hơn so với người khác, với hình tượng và hành động của y, nếu như đi diễn điện ảnh, sớm muộn gì có một ngày sẽ là người chiến thắng giải Oscar.
Chương Quốc Vĩ bực tức nói:
– Bố trí như thế nào với Vương Trường Viễn? Thành ủy hẳn là mau chóng đưa ra phương án, đừng để lòng nhiệt tình của Vương Trường Viễn mất đi.
– Công việc của Vương Trường Viễn nhất định sẽ được sắp xếp, quan điểm của Thành ủy trước sau như một, sẽ không bỏ không một cán bộ có tài năng mà không dùng đến.
Hạ Tưởng trả lời cho Chương Quốc Vĩ một cách chắc chắn, sau lại bổ sung,
– Ở tỉnh có lẽ đã sắp xếp chỗ khác cho Vương Trường Viễn rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |