Quan Viễn Khúc lấy thân phận gì tới tham dự yến tiệc của nhà họ Ngô, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, Quan Viễn Khúc không nói, ông cụ Ngô không giải thích, hắn cũng không nhiều chuyện. Tóm lại có Quan Viễn Khúc tham gia yến tiệc, lại có Hạ Tưởng, đồng thời có Ngô Tài Dương, Ngô Tài Giang, Ngô Tài Hà toàn bộ đều đến đủ, rất linh đình.
Đúng ra mà nói, không chỉ có Quan Viễn Khúc là người ngoài mà Hạ Tưởng cũng là người ngoài. Quan Viễn Khúc cũng sẽ không hỏi nhiều về mối quan hệ của Hạ Tưởng với Ngô gia, về phần hắn cũng vậy, không thể hỏi nhiều.
Trong lòng hiểu được là có rất nhiều chuyện, cho dù nhìn vào bề ngoài có vẻ kỳ lạ, nhưng chẳng không được lắm miệng, mà cũng không thể biểu lộ sự tò mò được.
Bởi vậy, cho dù là kỳ lạ nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện, nâng cốc chúc tụng, trong không khí vui vẻ, chẳng những Hạ Tưởng phá lệ uống rượu, Quan Viễn Khúc cũng uống không ít.
Tuy nhiên thái độ của Quan Viễn Khúc đối với ông cụ Ngô vừa tôn kính, lại vừa có biểu hiện vâng theo, có lẽ ông cụ Ngô đã từng dìu dắt Quan Viễn Khúc. Hạ Tưởng mới phát hiện, không thể hiểu hết được con người ông cụ Ngô, tầm ảnh hưởng mạnh của ông ở trong nước, có lẽ vượt xa những gì hắn dự đoán.
Tiễn Quan Viễn Khúc ra cửa, Quan Viễn Khúc nói một câu đầy ẩn ý:
– Hạ Tưởng, hai tháng ở trường Đảng, thứ nhất là để học tập lý luận chính trị, nâng cao trình độ chính trị, thứ hai để tĩnh tâm suy nghĩ. Thời gian hai tháng sẽ trôi rất nhanh, phải nắm chắc cơ hội, đừng để uổng phí.
Lập trường của Quan Viễn Khúc cũng không cần đoán, anh ta kiên định lập trường bảo vệ và ủng hộ cho thế lực gia tộc, lời của anh ta cũng ám chỉ rất rõ ràng như thế.
Buổi tối Hạ Tưởng ở tại nhà họ Ngô, cùng ngồi nói chuyện với ông cụ Ngô.
Không ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, ông cụ nói với hắn, về bước tiếp theo của hắn, Trung ương có kiến nghị trái chiều rất kịch liệt!
Nói chính xác hơn, không phải là kiến nghị trái chiều, mà là tranh luận, bởi vì ai cũng đều muốn quyết định hướng đi của Hạ Tưởng, nhưng ai cũng có ý kiến riêng của mình, bởi vậy liên quan đến việc bổ nhiệm Hạ Tưởng, rất khó quyết định.
Lập trường ông cụ Ngô không thay đổi, vẫn quyết định để Hạ Tưởng đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng cụ thể là tỉnh nào thì không có chủ ý, phải nói là đi tỉnh Tề tốt nhất, tuy nhiên cán bộ mới nhận chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ tại tỉnh Tề cách đây không lâu, không tiện thay đổi.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam thật ra phải điều động rồi, hơn nữa Lĩnh Nam cũng là một tỉnh lớn, Hạ Tưởng đến đó cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng Trần Hạo Thiên ở Lĩnh Nam lại nằm trong hàng ngũ của Đoàn hệ, ông cụ Ngô làm sao có thể yên tâm để Hạ Tưởng đến làm lính dưới trướng của y? Hiện tại Đoàn hệ luôn tìm cách lôi kéo Hạ Tưởng.
Ông cụ Ngô sợ sẽ phải may áo cho người khác.
Mấu chốt còn ở chỗ, Thủ tướng lúc trước dường như đã rất thất vọng với Hạ Tưởng, bỗng nhiên lại nhiệt tình hẳn lên với Hạ Tưởng, đối với bước tiếp theo của Hạ Tưởng cũng thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có, đề nghị Hạ Tưởng đến tỉnh Cát Giang đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy…
Dĩ nhiên, đề nghị của Thủ tướng vẫn coi như nhẹ nhàng, ít nhất cũng khiến Hạ Tưởng có bước đi tiếp theo tốt, nhưng có người lại cho rằng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, không thể đảm nhiệm trọng trách quan trọng, tốt nhất nên ở trường Đảng bồi dưỡng một năm để có cơ sở lý luận vững chắc đã.
Còn có Tổng bí thư cũng có biểu hiện rất hứng thú đối với bước đi tiếp theo của Hạ Tưởng, trong lòng ông cụ Ngô biết rõ, với tôn nghiêm của Tổng bí thư, có khi nào lại để ý đến một cán bộ cấp Phó bộ? Chỉ vì hắn là Hạ Tưởng.
Đối với việc Hạ Tưởng cuối cùng không ráo riết theo đuổi vấn đề của Chương Quốc Vĩ nữa, điều đó khiến ông cụ Ngô rất hài lòng, cho rằng Hạ Tưởng đã chín chắn nhiều.
Đạt được đến cấp Phó bộ trở lên, không nhất định phải hạ gục đối thủ mới được, bởi vì nói không chừng đối thủ còn có nguồn năng lượng cực lớn, giết được một ngàn, tự làm thương mình tám trăm. Suy xét về lâu về dài, đấu tranh chính trị không phải là chiến tranh, thắng thua không phải thể hiện ở sự lên chức hay xuống chức, có khi có người đang đương chức tưởng như rất nở mày nở mặt, kỳ thật lại thất bại thảm hại.
Thắng thua không chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài, phải nhìn về chiều sâu và lâu dài.
Kết cục cuối cùng của Chương Quốc Vĩ, có phải là bút tích của Hạ Tưởng hay không ông cụ Ngô cũng không nghĩ nhiều, có điều ông cũng vô cùng hài lòng về kết quả này.
Tuy nhiên đối với hướng đi của Hạ Tưởng, ông cụ Ngô vẫn kiên quyết cho rằng Hạ Tưởng phải đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mới thỏa đáng, càng ở chỗ cao càng phải biết dùng người, cuộc đấu tranh chính trị cấp cao, phần lớn là những so chiêu chỉ có ý nghĩa tượng trưng, lý luận chính trị, hướng đi của lòng người, thậm chí đối mặt với vấn đề,..v..v.., đều có thể trực tiếp hoặc gián tiếp giao thủ.
Nhưng đi đến tỉnh nào ông cụ Ngô cũng cảm thấy lúng túng. Đến tỉnh xa xôi và lạc hậu, không đi, đến tỉnh kinh tế quá phát triển, không thích hợp để đi lắm, chủ yếu là do thời cơ không thích hợp.
Còn có một điểm nữa, là thế lực gia tộc muốn thao túng tiền đồ của Hạ Tưởng, Tổng bí thư cũng có ý nhúng tay vào, mà Thủ tướng cũng muốn sắp xếp con đường phía trước của Hạ Tưởng. Sự việc…càng có thêm nhiều biến số.
Hơn nữa còn có lực lượng không tán thành, càng khiến vấn đề tiền đồ của Hạ Tưởng rơi vào bế tắc.
Để Hạ Tưởng đến trường Đảng bồi dưỡng hai tháng, cũng là Tổng bí thư đề nghị, đều biết rằng đó là kế hoãn binh, muốn lợi dụng hai tháng này để cùng ngồi lại thỏa hiệp đi đến một thống nhất.
Tổng bí thư đặc biệt quan tâm đến vấn đề của Hạ Tưởng, khiến tầm quan trọng của Hạ Tưởng được nâng lên nhiều. Ban đầu chỉ có thế lực bình dân và thế lực gia tộc tranh giành Hạ Tưởng, không ngờ thế lực bình dân vừa rút lui, lại có Tổng bí thư hứng thú với Hạ Tưởng, muốn sau này sở hữu Hạ Tưởng, vì thế biến số đối với vấn đề của Hạ Tưởng càng ngày lại càng gia tăng.
Điều đó cũng khiến ông cụ Ngô lo lắng, nhưng cũng tự đắc. Lo lắng Hạ Tưởng sau khi lên đến cấp Bộ trưởng sẽ chuyển hướng, khiến mọi cố gắng của thế lực gia tộc đều vô ích, lại tự đắc vì mình có con mắt nhìn người, từ lúc Hạ Tưởng mới bắt đầu đã nhận ra hắn rất có triển vọng.
Hiện tại Hạ Tưởng trở nên rất nóng, trở thành đối tượng để khắp nơi lôi kéo, điều đó đã chứng tỏ năng lực và cách đối nhân xử thế khôn khéo của Hạ Tưởng. Đương nhiên, một người có được sự hoan nghênh của mọi người, thì có lực lượng phản đối cũng là chuyện bình thường, ông cụ Ngô không bao giờ e ngại việc lực lượng phản đối sẽ trở nên hùng hậu hơn.
Mục tiêu của ông vẫn là tiếp tục thúc đẩy con đường đi của Hạ Tưởng, trước tiên đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sau đó phó Tỉnh ủy, sau đó Chủ tịch tỉnh, Tỉnh ủy, một con đường thuận buồm xuôi gió, tranh thủ đến 40 tuổi tiến vào bộ Chính trị. Khi ông còn sống, trước khi Ngô Tài Dương về hưu, sẽ đem Hạ Tưởng lọt vào danh sách 20 người đứng đầu trong nước!
Ông cụ nhìn Hạ Tưởng ngồi trước mặt, vẫn còn trẻ và đẹp trai, trong lòng lại càng chắc chắn, Hạ Tưởng không bằng Ngô Tài Dương về bằng cấp, nhưng hắn so với Ngô Tài Dương lại biết cách hành động có chừng mực, quan trọng hơn là, mê lực về nhân cách của hắn vượt hẳn Ngô Tài Dương, hắn có tầm nhìn lâu dài, đã âm thầm bố trí nhiều lực lượng, qua một nhiệm kỳ ở Tần Đường, đã bước đầu có tiềm năng của một lãnh đạo.
Ngô Tài Dương nếu không phải hơi bảo thủ, thì với thực lực của nhà họ Ngô, có thể đưa anh ta trở vào tốp 3 cũng không phải không có khả năng, nhưng bây giờ xem ra, có thể trở thành 1 trong 9 người đã là không tồi. Hơn nữa, Ngô Tài Dương không quá chú trọng bồi dưỡng lực lượng, có lẽ cũng có liên quan đến việc anh ta xuất thân từ thế lực gia tộc, Hạ Tưởng lại khác, chẳng những thiết lập được một mạng lưới quan hệ hùng hậu ở tỉnh Yến, mà còn có bồi dưỡng được một số lớn những người thân tín bên mình.
Càng nhìn những việc Hạ Tưởng đã làm, ông cụ Ngô lại càng yêu thích hắn, ông cụ Ngô đứng dậy, đến trước mặt Hạ Tưởng vỗ vai hắn nói:
– Tiểu Hạ, thời gian hai tháng bồi dưỡng ở trường Đảng, không cần trọ ở trường, cứ ở đây là tốt rồi.
Hạ Tưởng cũng biết hắn bồi dưỡng trong thời gian ngắn, chỉ là một cái cớ, thực ra chính vì quá độ. Thịnh tình của ông cụ Ngô hắn không thể chối từ:
– Vâng, cháu sẽ nghe lời ông.
Ông cụ cười vui vẻ:
– Còn nhiều thời gian, đừng nhất thời nóng vội, thời gian hai tháng tuy không dài, nhưng nói không chừng cũng có thể học được rất nhiều điều. Tục ngữ có câu “Mời sư phụ vào cửa, lĩnh ngộ ở mỗi người”.
Được ông cụ động viên, Hạ Tưởng vô cùng cảm động. Người khác coi trọng hắn, chỉ khi cần đến trong lĩnh vực chính trị, chỉ có ông cụ đối với hắn là có tình cảm chân thành, nồng hậu.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đến trường Đảng trung ương để làm thủ tục nhập học, sau đó chính thức bước vào tinh thần học tập.
Trường Đảng trung ương thường xuyên mở lớp bồi dưỡng ngắn hạn, lớp Hạ Tưởng có tất cả 20 người, là một lớp nhỏ, phần lớn đều là Ủy viên thường vụ tỉnh Phó chủ tịch tỉnh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy v..v…đến từ khắp nơi trên cả nước. Trên cơ bản mà nói, sau khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tham gia lớp bồi dưỡng, đại khái sẽ lên chức phó Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trên cơ bản lên Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, còn Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, thông thường sẽ lên Phó chủ tịch thường trực tỉnh, thậm chí sẽ trực tiếp lên chức Chủ tịch.
Nói cách khác, lớp bồi dưỡng ngắn hạn này là một bàn đạp để thăng chức.
Sựu đề bạt trong chốn quan trường, chú trọng thanh thế, chính là muốn đề người khác biết rằng người nào đó phải đề bạt, hoặc là để người đó phát biểu bài diễn văn dài mấy trang, trình bày quan niệm chính trị, gây ấn tượng cho người khác, hoặc là tới trường Đảng bồi dưỡng, dù sao có rất nhiều con đường để đưa thông tin ra.
Khác với những người khác có tiền đồ đã được định liệu là, Hạ Tưởng vào lớp bồi dưỡng nhưng tiền đồ mờ mịt, không biết tiếp theo mình sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, đi đến nơi nào cũng không rõ.
Cũng may ở lớp học cũng làm quen được vài người bạn, Cường Nhất Bộ – Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Sở, Lương Hạ Ninh – Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Tương, bởi vì có quan hệ với Trần Phong và Mai Hiểu Lâm giới thiệu, nói chuyện với Hạ Tưởng thật hợp ý.
Là người trẻ tuổi nhất lớp học, lại là cán bộ cấp phó tỉnh trẻ nhất trong nước, mặc dù Hạ Tưởng cố ý tỏ ra khiêm tốn vẫn khiến mọi người chú ý.
Mọi người không chú ý cũng không được, ở một lớp học toàn những cán bộ cấp Tỉnh từ 50 tuổi trở lên lại xuất hiện một người 33 tuổi, ai cũng phải ngước nhìn hắn vài lần, còn có người tưởng con cái nhà ai đi nhầm chỗ.
Tuy nhiên sau khi làm quen, mọi người từ tò mò về Hạ Tưởng trở thành tán thưởng và quý mến hắn.
Ưu điểm lớn nhất của Hạ Tưởng là rất dễ thích ứng với môi trường mới, rất tự nhiên, ở Tần Đường hắn là nhân vật uy phong số một, nhưng ở trường Đảng hắn lập tức thay đổi, biểu hiện rất khiêm tốn và e dè.
Tuy rằng đa số người ở đây có cùng cấp bậc với Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng tôn kính họ vì họ hơn tuổi và dày dặn kinh nghiệm hơn, liền khiến bọn họ xem trọng Hạ Tưởng hơn một bậc, khâm phục cách đối nhân xử thế của hắn.
Trong nháy mắt, một tháng học tập ở trường Đảng đã qua, Quan Viễn Khúc không lộ diện, một hôm, Phó Tiên Phong bất ngờ xuất hiện, đồng thời còn mang theo một tin có liên quan đến tiền đồ của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |