Cái gọi là vắng họp thông thường, chính là chỉ ở thời điểm cho phép, có thể trong trường hợp một hoặc hai ủy viên thường vụ để ghế trống, vẫn tổ chức hội nghị thường vụ bình thường, và phù hợp trình tự pháp định.
Điều kiện tiên quyết là, ủy viên thường vụ để ghế trống đã xin phép thông thường, hơn nữa cũng đồng ý tổ chức hội nghị thường vụ, nhưng người không đến nơi, nếu không có báo trước rõ ràng, sẽ xem như bỏ phiếu trắng.
Hạ Tưởng không tỏ thái độ gì đối với đề tài thảo luận lần này của Tỉnh ủy, bởi vậy một phiếu của hắn xem như bỏ phiếu trắng.
Tối hôm Hạ Tưởng xảy ra chuyện, Trịnh Thịnh và Diệp Thiên Nam đồng thời bay về thủ đô. Còn việc hai người gặp ai ở thủ đô, tiến hành hoạt động gì, tiếp nhận sự ân cần dạy bảo nào, liền không ai biết được. Phía tỉnh Tương chỉ biết là, một ngày sau, Bí thư Trịnh và Phó bí thư Diệp liền một trước một sau quay trở về Tương Giang.
Sự việc của Hạ Tưởng, Tỉnh ủy tỉnh Tương không có mấy người biết. Chỉ giới hạn có mấy người, ví dụ như Trịnh Thịnh, ví dụ như Phó Tiên Phong, ví dụ như Diệp Thiên Nam, ngoài ra vài người nữa. Có lẽ ủy viên thường vụ có quan hệ chặt chẽ với quân khu tỉnh có thể nghe được một chút tin đồn. Nhưng cho dù biết, cũng không có người dám lén thảo luận.
Bởi vì, sự việc quá dọa người rồi.
Can dự vào quân đội, là vượt quá quyền hạn của Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy. Chỉ có Bí thư Tỉnh ủy mới có quyền lực trên danh nghĩa nhúng tay vào quân khu tỉnh, ngay đến Chủ tịch tỉnh cũng không có tư cách khoa tay múa chân đối với công việc của quân đội, cho nên nếu đã làm đến cấp bậc phó tỉnh, thì đều biết rằng quân đội là vùng cấm.
Cho nên, Hạ Tưởng không ở Tỉnh ủy, cách nói công khai với bên ngoài là đi đến thủ đô họp.
Phó Tiên Phong hiểu rõ chân tướng sự tình, hai ngày qua, y trầm mặc ít lời, âm thầm xem Hạ Tưởng ứng đối nguy cơ như thế nào.
Hạ Tưởng rốt cuộc là thăm dò đối phương vì Tổng bí thư, hoặc là vì nhà họ Ngô, hay là Lão Cổ? Nhưng mặc kệ là vì ai Phó Tiên Phong đều cho rằng dựa vào cấp bậc của Hạ Tưởng, nhúng tay vào việc của quân đội không phải là cử chỉ sáng suốt. Cho dù là muốn kết giao trước với một số nhân sĩ quân đội, cũng không cần phải âm thầm thúc đẩy việc giữ lại thuyền dầu mỏ, vậy thì quá nóng vội rồi.
Đương nhiên Phó Tiên Phong cũng không coi khinh Hạ Tưởng, qua lại nhiều năm như vậy, vài lần thua trong tay Hạ Tưởng. Y làm sao có thể cho rằng Hạ Tưởng thiếu trí tuệ chính trị? Nhưng hiện tại y thật sự không nghĩ ra mục đích Hạ Tưởng làm như vậy là gì. Thành lập mạng lưới quan hệ quân đội, kết giao cấp cao quân đội có thể tiến hành bí mật, cũng không cần phải cắt đứt đường tiền tài của người khác, hơn nữa còn nhiều lần khiêu khích?
Nếu nói Hạ Tưởng là người đứng đầu binh lực của thế lực nào đó, là vì đánh vỡ cân bằng mà chủ động ra tay đánh vỡ cân bằng, cũng miễn cưỡng nói được, nhưng Hạ Tưởng cuối cùng là ra mặt vì phía nào?
Phó Tiên Phong cũng rất đau đầu, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng rất phức tạp, vì Lão Cổ? Có khả năng! Vì nhà họ Ngô? Cũng có thể lý giải. Vì Tổng bí thư? Cũng nói được!
Thật sự là một tiểu tử làm cho người ta vĩnh viễn không tìm rõ được phương hướng. Phó Tiên Phong âm thầm lắc đầu.
Đối với việc Hạ Tưởng có thể ung dung tránh được sự truy đuổi của đối phương, Phó Tiên Phong gần như không có chút hoài nghi, không đề cập tới thủ đoạn giảo hoạt đa dạng của Hạ Tưởng, chính là Lão Cổ và ông cụ Ngô. Dù cho ai ra tay cũng có thể bảo vệ Hạ Tưởng, không cần nói Tổng bí thư cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Phó Tiên Phong tự nhiên là không thể lý giải được vì sao Hạ Tưởng ra tay âm thầm, không biết có phải chỉ vì ích lợi chính trị, vì đánh vỡ cân bằng hay là vì khiêu chiến quyền uy của ai. Trên đây, chỉ là y suy xét về điểm xuất phát của vấn đề. Nhưng quan điểm chủ yếu của Hạ Tưởng là hắn vẫn không quen nhìn sự kiêu ngạo của thế lực buôn lậu, không quen nhìn sự nham hiểm của Diệp Thiên Nam, không quen nhìn bốn cậu ấm cô chiêu của tỉnh Tương đục khoét mấy tỉ tệ tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Phó Tiên Phong vĩnh viễn sẽ không thể lý giải một mặt máu vẫn chưa lạnh của Hạ Tưởng. Chỉ xem xét vấn đề theo góc độ chính trị đầu cơ khách quan, nhìn thấy vĩnh viễn chỉ có ích lợi, không có nhân tính.
Phó Tiên Phong hiện tại muốn biết nhất chính là Hạ Tưởng sẽ lợi dụng việc này như thế nào để thu được ích lợi chính trị lớn hơn nữa, đạt được càng nhiều lợi thế.
Tuy nhiên, nếu để y lựa chọn, y cũng sẽ không mạo hiểm lớn như thế để cược một phen.
Phó Tiên Phong cũng không hiểu rõ lắm chuyện Hạ Tưởng đã gặp dọc đường đi. Nhà họ Phó vẫn là chỉ có một lực yếu ớt trong quân đội, nghe không được bao nhiêu tin tức, nhà họ Ngô nhiều năm qua vẫn ngồi trên ngai vàng đệ nhất thế lực gia tộc. Dĩ nhiên có liên quan đến mạng lưới quan hệ chính trị khổng lồ và kinh tế thâm hậu của nhà họ Ngô, cũng liên quan tới việc nhà họ Ngô có nhân duyên đại tài trong quân đội, y vô cùng chờ mong cục diện của Hạ Tưởng sau khi đến thủ đô.
Chỉ có điều khiến y không hiểu chính là, Trịnh Thịnh vì sao triệu tập họp hội nghị thường vụ bây giờ, mà không phải chờ Hạ Tưởng trở về? Hiện tại thảo luận biểu quyết đề xuất ứng cử viên cho hai thành phố Thần Đông và Hoài Dương, phần thắng không lớn, bởi vì thế lực của Diệp Thiên Nam còn rất vững chắc.
Trịnh Thịnh làm sao lại đi một bước mơ hồ như thế?
Mặc kệ Phó Tiên Phong khó hiểu như thế nào, Trịnh Thịnh ngồi chính giữa, vẻ mặt bình tĩnh, gần như không thấy lo lắng cho Hạ Tưởng, hơn nữa vẻ mặt chắc chắc, giống như nắm chắc thắng lợi trong hội nghị thường vụ lần này.
Đầu tiên tất cả làm theo trình tự, liền do Ban Tổ chức cán bộ đề xuất chọn người. Sau khi Lương Hạ Ninh theo thường lệ báo cáo xong, kế tiếp, liền đi vào giai đoạn biểu quyết.
Phương án nhân sự của ban Tổ chức cán bộ đã trải qua vài lần sửa chữa, vẫn là khiến Diệp Thiên Nam vô cùng căm tức, bởi vì gần như không xem xét đến ý kiến của ông ta. Ông ta cũng không trách tội Lương Hạ Ninh, bởi vì Lương Hạ Ninh cũng khó làm, chẳng những chịu áp lực của Trịnh Thịnh, còn bị Phó Tiên Phong làm khó dễ.
Ông ta đơn giản cũng không cò kè mặc cả trên phương án, mà trực tiếp so hơn kém trong hội nghị thường vụ.
Phương án vừa công bố, trong hội nghị thường vụ liền là mội loạt tiếng bàn bạc thảo luận, đều kinh ngạc, phương án nhân sự gần như tất cả đều là mưu kế của Trịnh Thịnh, đồng thời xem xét một phần lợi ích của Phó Tiên Phong, còn Diệp Thiên Nam gần không thu được gì.
Quá khoa trương, quá đáng quá, ánh mắt của không ít người hướng về phía Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam vẫn là tỏ thái độ bất động tự cao, ánh mắt ông ta buông xuống, vẻ mặt bình thản, cũng không nhìn ai, giống như một vị cao nhân bí hiểm ngoài thế giới. Nếu như có một trận gió thổi tới, thổi bay vạt áo ông ta, sẽ tạo cho ông ta một dáng vẻ thanh cao đẹp đẽ.
Đáng tiếc, ngụy trang bên ngoài không thể che dấu nội tâm thực sự. Diệp Thiên Nam nhớ tới lần gặp gỡ ở thủ đô, tâm tư có phần hơi hoảng hốt.
Thủ tướng triệu ông ta vào thủ đô khẩn cấp, chính là giáp mặt hỏi ông ta có tham dự vào sự việc của Hạ Tưởng hay không, ông ta đương nhiên thề thốt phủ nhận, hơn nữa kiên định cam đoan với Thủ tướng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ việc gì quá giới hạn.
Cuối cùng Thủ tướng có ý sâu xa báo cho ông ta biết, mọi việc không thể nóng vội, nhất là khi gặp bước ngoặt cấp thiết ra nhập vào Bộ chính trị. Mọi chuyện phải làm cho chỉn chu. Trong lòng Diệp Thiên Nam vẫn là có chút cảm động. Cảm động sự nhiệt tình cất nhắc và toàn tâm bồi dưỡng của Thủ tướng đối với ông ta, ông ta liền lại thể hiện sự chân thành, lại bị Thủ tướng phất tay ngăn lại, Thủ tướng còn nói, không muốn nghe ông ta nói lời nói hùng hồn, chỉ hy vọng ông ta về sau làm việc tốt nhiều hơn vì quốc gia và nhân dân.
Tuy rằng vào thủ đô cũng không gặp nhiều nhân vật quan trọng, cũng không bàn cụ thể về bước tiếp theo của ông ta, ông ta vẫn vội vàng quay trở về Tương Giang, cũng là vì thể hiện ông ta đi ngồi ngay ngắn. Bữa tiệc này người ta suy xét sâu xa là Diệp Địa Bắc, bởi vì thẳng đến hiện tại, Diệp Địa Bắc còn chưa rời khỏi Tương Giang, dường như còn phải quay cuồng ở Tương Giang, dường như bị việc gì ràng buộc lại, ông ta liền lòng nóng như lửa đốt.
Diệp Địa Bắc là điểm yếu lớn nhất của ông ta, chỉ cần Diệp Địa Bắc bị Hạ Tưởng nắm được nhược điểm giống như Lâm Tiểu Viễn, tuy rằng ông ta sẽ không đến mức thất thế như Lâm Hoa Kiến, nhưng ngai vàng Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, đừng mơ tưởng.
Từ Diệp Địa Bắc liền lại nghĩ tới Hạ Tưởng. Diệp Thiên Nam liền oán hận mà suy nghĩ, Hạ Tưởng, làm sao mày còn không chết đi?
Hạ Tưởng không chết, giống như chẳng gặp khó khăn gì. Diệp Thiên Nam không phải không có ác ý suy nghĩ, chỉ mong Hạ Tưởng không có cơ hội bình an vào thủ đô.
Suy nghĩ lại nhớ tới hội nghị thường vụ. Ông ta liền nghe được phát ngôn của Trịnh Thịnh, không giống với trước đây chính là, lần này Trịnh Thịnh không trực tiếp định tính, chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhanh chóng thực hiện sắp xếp nhân sự, không phát biểu bất kỳ ý kiến mang tính định hướng nào về phương án của Ban Tổ chức cán bộ, thể hiện sự tự tin cần có của một Bí thư Tỉnh ủy.
Diệp Thiên Nam ngược lại âm thầm cười, không có sự hỗ trợ của Hạ Tưởng, ở hội nghị thường vụ, Bí thư Trịnh, ông làm sao được nhiều người ủng hộ đây? Nếu hôm nay thất bại thảm hại, cũng đừng trách người khác hạ thấp thể diện của nhân vật số một như ông, là ông ăn ở quá khó nhìn.
Trịnh Thịnh nói xong, Phó Tiên Phong đã tỏ thái độ:
– Tôi trên nguyên tắc đồng ý với ý kiến của Ban Tổ chức cán bộ, các đồng chí không có cùng ý kiến, có thể bổ sung…
Diệp Thiên Nam hơi kinh ngạc, Phó Tiên Phong làm sao chưa cò kè mặc cả đã đồng ý rồi, tuy nhiên một câu cuối cùng cũng có ám chỉ, phỏng chừng cũng là không muốn xung đột ra mặt với Trịnh Thịnh. Tạm gác lại chờ tiếp sau khi âm thanh phản đối kịch liệt, ông ta ra lại mặt ngăn cơn sóng dữ, cũng là dĩ hòa vi quý.
Diệp Thiên Nam tự cho là đắc kế, liền tự tin nói:
– Phương án của Ban Tổ chức cán bộ có chỗ không công bằng, suy xét không chu toàn, tôi cho rằng, dưới địa phương cần cải tiến…
Ông ta kể lại tỉ mỉ mà chẳng ngại phản bác lại phương án của Ban Tổ chức cán bộ, thay đổi vài ứng cử viên, lại đề xuất ứng cử viên mới, hoàn toàn chính là làm lại toàn bộ phương hướng.
Diệp Thiên Nam còn chưa dứt lời, trong hội nghị thường vụ không ít người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm rằng thật hay, là đối chọi gay gắt hoàn toàn, biểu quyết hôm nay, coi như được xem một màn đẹp mắt.
Sắc mặt Trịnh Thịnh không thay đổi. Phó Tiên Phong lại làm vẻ mặt thành thật, nhân vật số một, số hai dường như đều hứng thú với việc đề xuất tên tuổi của Diệp Thiên Nam, hay chỉ là xem trò cười.
Diệp Thiên Nam mất khoảng hơn mười phút, mới phát biểu xong, sau đó vẻ mặt tự tin nói:
– Tôi đề nghị, đặt song song phương án của tôi và phương án của Ban Tổ chức cán bộ. Mời các đồng chí phân công thảo luận hai phương án, lấy hai phương án, tiến hành biểu quyết.
Hay cho cách dùng lực, ai nấy đều thấy được hành động này của Diệp Thiên Nam là muốn lợi dụng đồng minh của ông ta trong hội nghị thường vụ chiếm ưu thế về số người, do đó mượn cơ hội lật bàn!
Sau khi Diệp Thiên Nam lên tiếng, hội trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Qua một hồi lâu, Trịnh Thịnh mới khẽ cười một tiếng:
– Đồng chí Thiên Nam đã có phương án mới, hội nghị thường vụ vô cùng tôn trọng ý kiến của anh, liền đặt song song với phương án của Ban Tổ chức cán bộ, cùng nhau thảo luận biểu quyết…
Trịnh Thịnh vừa dứt lời, Hồ Định liền giơ tay lên tiếng. Hồ Định xếp hạng gần với Hạ Tưởng, lại là đồng minh số một có trọng lượng nhất của Diệp Thiên Nam. Ông ta vừa mới giơ tay, liền thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ nghe Hồ Định rất kiên định nói:
– Tôi cho rằng, phương án của Ban Tổ chức cán bộ rất hợp lý, căn bản cần phải bắt đầu lại. Tôi hoàn toàn tán thành phương án của Ban Tổ chức cán bộ!
Không chỉ Diệp Thiên Nam kinh ngạc, Phó Tiên Phong cũng biến đổi sắc mặt. Ánh mắt lập tức hướng về phía Hồ Định.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hay cho một cái tát vang dội!
Sự việc còn chưa kết thúc, Hồ Định vừa nói xong, Dương Hằng Dịch liền tỏ thái độ, giống như là e sợ cái tát không đủ vang dội mà Diệp Thiên Nam không đủ mất mặt, thái độ của ông ta cũng rất kiên quyết:
– Ý kiến của tôi và Phó chủ tịch tỉnh Hồ hoàn toàn thống nhất, phương án của Ban Tổ chức cán bộ vô cùng phù hợp thực tế, tôi giơ hai tay tán thành phương án của Ban tổ chức cán bộ!
Nếu nói Hồ Định là tát một cái vào má trái, thì Dương Hằng Dịch liền lập tức theo vào, không chút khách sáo tát ngay má phải của Diệp Thiên Nam.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |