Kế hoạch đã định ngay lúc đó là vì để ứng phó với khả năng Diệp Thiên Nam có thể được đề cử, nhưng Diệp Thiên Nam đã trở thành quá khứ rồi. Tuy nhiên dựa vào nguyên tắc cân bằng, cùng với việc sau khi đã tổng hợp ý kiến mọi nơi, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương vẫn đề cử Kiều Thanh Văn và Tôn Tập Dân.
Vốn tưởng rằng việc bổ nhiệm Kiều Thanh Văn sẽ gặp phải lực cản. Tôn Tập Dân là ứng cử viên được thế lực phản đối gắng sức nâng đỡ. Nhưng khiến cho mọi người khó hiểu chính là đề cử Kiều Thanh Văn đối phương không có bất kỳ ý kiến phản đối gì. Ngược lại đề cử Tôn Tập Dân nhóm bình dân và nhóm đối lập đều phản đối.
Chỉ là phản đối thì thôi, Tôn Tập Dân lại chủ động đề xuất với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương rằng bản thân kinh nghiệm lý lịch không đủ, không phù hợp điều kiện đề bạt. Xin Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bỏ đề cử.
Chuyện kỳ lạ, nếu đổi lại là người khác có lẽ Ngô Tài Dương cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng đây là Tôn Tập Dân chủ động khước từ, thì không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Bởi vì Tôn Tập Dân đang đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Yến, tự nhận từ chức, trên mình có vết nhơ chính trị. Tuy là sự việc đã qua hơn hai năm. Nhưng nói chung nếu Tôn Tập Dân lại vùng lên, thì cũng cần có một giai đoạn quá độ.
Trên cơ bản sẽ đảm nhiệm chức vụ một thời gian ở vị trí quan trọng ở văn phòng quốc gia ít bị công chúng chú ý. Dù sao cấp bậc và đãi ngộ đều có, nhưng thanh danh không có, quyền lực vừa phải, rời xa truyền thông.
Nhưng trước mắt lại là cơ hội đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch của một tỉnh, không thể nói có một không hai, nhưng cũng là cơ hội ít thấy. Tôn Tập Dân bất ngờ khéo léo khước từ, khẳng định không phải đức tính cao thượng, lại càng không phải là mang lòng áy náy mà rất có khả năng là có dụng ý sâu xa hơn.
Nhưng rốt cuộc là dụng ý gì, Ngô Tài Dương đương nhiên không thể tưởng tượng được. Dù sao Tôn Tập Dân và y không phải cùng một nhóm. Nhưng y biết, chỉ sợ là nhóm bình dân và nhóm đối lập cùng vận động có kết quả, mục đích này chẳng những không vì suy tính lâu dài, cũng vì đẩy ra một ứng cử viên khác thay đề cử Tôn Tập Dân.
Quả nhiên không lâu sau, tân ứng cử viên ra sân khấu, khiến tất cả mọi người giật mình không ít, chính là Hạ Tưởng…
Hai mươi bốn tiết trời đương nhiên là tham chiếu theo khu vực Trung Nguyên mà đặt ra, đối với Tương Giang mà nói cũng không thích hợp. Mùa thu ở Tương Giang, tuy có hơi một chút tiết thu, nhưng cũng không có không khí sảng khoái và mát mẻ của trời cuối thu. Cũng may khả năng thích ứng của Hạ Tưởng rất cao. Đương nhiên hắn cần thích ứng không phải là thời tiết, mà là môi trường chính trị.
Môi trường chính trị tỉnh Tương, Hạ Tưởng đã hoàn toàn thích ứng, hơn nữa còn ứng phó thành thạo.
Đàm Quốc Thuỵ nhậm chức, dưới sự khéo léo sắp đặt điều khiển của hắn, hoá giải được mâu thuẫn vô hình ẩn bên trong. Sau đó Hạ Tưởng còn ở giữa làm trung gian giới thiệu, để Đàm Quốc Thuỵ hướng về phía Phó Tiên Phong mà bày tỏ rõ lòng cảm ơn và thành ý. Phó Tiên Phong được Hạ Tưởng ngầm thúc đẩy và tác động ảnh hưởng, đối với Đàm Quốc Thuỵ ấn tượng cũng vì thế mà thay đổi hẳn.
Việc bổ nhiệm nhân sự của Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Dũng, đã được lên lịch trình.
Sau đó, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lương Hạ Ninh trưng cầu ý kiến Hạ Tưởng, bước đầu định ra Chu Duệ Nhạc đảm nhiệm chức Thành uỷ Võ Châu. Trần Thiên Vũ đảm nhiệm chức Thành uỷ Nhạn Thành. Bành Dũng đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực Thành phố Ba Lăng.
Ba Lăng, Võ Châu và Nhạn Thành là ba thành phố xếp hạng thư hai thứ ba và thứ tư về tỷ trọng kinh tế ở tỉnh Tương. Có thể nói là tất cả đều là thành phố cấp 3 này đều có nền kinh tế phát đạt. Vị trí rất tốt, cũng là cơ hội tốt. Thành uỷ các thành phố cấp 3 kể trên không phải thuyên chuyển công tác thì cũng là hết nhiệm kỳ, vừa may cho việc của Hạ Tưởng được thuận tiện.
Cũng là Hạ Tưởng sau một năm đến tỉnh Tương, lần đầu tiên bổ nhiệm người thân cận của mình đến thành phố cấp 3 nhậm chức.
Đồng thời đề cử Tằng Trác đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thành phố Võ Châu. Bởi vậy, Tằng Trác bước một bước quan trọng. Xuống đến thành phố cấp 3 từ đây trời cao biển rộng, mặc gã bay cao.
Hạ Tưởng không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì ngồi ngay vào mấy vị trí then chốt. Không tránh khỏi có người mắt long lên, có người không phục.
Người nào khác trước tiên không nói, Trịnh Hải Kỳ chính là một trong số đó.
Hạ Tưởng cũng dự liệu là sẽ có lực cản nhất định. Không có lực cản mới không bình thường, có lực cản mới là trạng thái bình thường của quan trường. Dù sao vị trí thì có hạn, vị trí tốt lại rất thưa thớt. Nhưng làm sao cũng thật không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối lại là Trịnh Hải Kỳ.
Trịnh Hải Kỳ rốt cục là xuất phát từ tâm lý gì mà phản đối đề cử của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không thể hiểu hết, nhưng xét thấy giữa Trịnh Hải Kỳ và Trịnh Thịnh có quan hệ chặt chẽ, ý kiến phản đối của Trịnh Hải Kỳ vẫn là bắt đầu có tác dụng nhất định rồi. Ít nhất thái độ kiên định ủng hộ của Trịnh Thịnh, ít nhiều đã hơi lung lay.
Văn phòng Tỉnh uỷ, Đồng Phàm sau khi rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng mang ra ngoài cửa. Trịnh Hải Kỳ cũng không biết là thực sự khát nước, hay là muốn làm ẩm cổ họng, bưng trà uống một ngụm.
– Anh Trịnh, lòng ham muốn của Hạ Tưởng có hơi quá lớn một chút.
Trịnh Hải Kỳ buông chén trà, vẻ mặt ưu tư,
– Bỗng chốc nắm lấy hai vị trí Thành uỷ của hai thành phố cấp 3 phát triển. Sẽ làm lãnh đạo Tỉnh uỷ khác nghĩ như thế nào? Ngược lại không phải nói Chu Duệ Nhạc và Trần Thiên Vũ đảm nhiệm thì kinh nghiệm lý lịch không đủ, mà bọn họ lại chiếm giữ hai vị trí tốt nhất, khó để kẻ dưới phục tùng. Chu Duệ Nhạc và Trần Thiên Vũ lại không có chiến tích rạng rỡ gì…
Thấy ánh mắt Trịnh Thịnh nhảy lên, đã có ý dao dộng, Trịnh Hải Kỳ liền tiếp tục châm lửa:
– Nếu anh Trịnh không có một chút ý kiến phản đối nào, sẽ làm cho các lãnh đạo Tỉnh uỷ khác nghĩ rằng anh rất nhượng bộ…
Trịnh Thịnh rốt cục phất phất tay cắt ngang lời nói của Trịnh Hải Kỳ:
– Hải Kỳ, nói ít đi vài câu. Hạ Tưởng vì tỉnh Tương làm được rất nhiều cống hiến to lớn. Yêu cầu của hắn cũng không quá phận sự. Đáng để Tỉnh uỷ chiếu cố thoả đáng.
Lời nói tuy như thế, nhưng đó không phải là lời phê bình. Biết rõ tính tính Trịnh Thịnh, Trịnh Hải Kỳ trong lòng hiểu được Trịnh Thịnh đã dao động.
Sau đó khi ban Tổ chức cán bộ đệ trình phương án nhân sự nộp cho Trịnh Thịnh xem trước, Trịnh Thịnh từ chối cho ý kiến mà đè ép xuống, kéo dài ba ngày.
Lúc này, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã phê chuẩn, đã chuyển đến quy trình Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ tỉnh Tương trả lời. Phía tỉnh Tương nhất định phải đưa ra câu trả lời chính thức cho phía Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Nhưng Trịnh Thịnh vừa không đề nghị triệu tập cuộc họp để nghiên cứu. Lại không đưa ra ý kiến sửa chữa cụ thể. Lương Hạ Ninh cũng không tiện ra mặt thúc giục, liền kín đáo nhắc nhở Hạ Tưởng.
Thực ra không cần Lương Hạ Ninh nhắc nhở, Hạ Tưởng cũng biết vấn đề ra làm sao. Bởi vì Đồng Phàm kín đáo lộ ra với hắn là Trịnh Hải Kỳ ở sau lưng đã ngầm ra tay.
Đồng Phàm có lẽ là vì Hạ Tưởng tận hết sức lực nâng đỡ Tằng Trác lên chức rút ra kết luận Hạ Tưởng là một vị lãnh đạo tốt. Mà y cũng biết Trịnh Thịnh là người tốt, nhưng có khi nghe rất nhiều điều nhiễu bên tai. Hơn nữa Trịnh Thịnh đối với Trịnh Hải Kỳ lại rất dễ tin tưởng. Thêm nữa là Đồng Phàm biết rõ hiện tại Hạ Tưởng ở Tỉnh uỷ tỉnh Tương có trọng lượng và tầm quan trọng. Không thể để Trịnh Hải Kỳ ở giữa làm khó dễ đem đẩy Trịnh Thịnh về phía đối lập với Hạ Tưởng.
Sau khi Hạ Tưởng biết được chân tướng sự việc, hơi suy nghĩ một chút, vẫn không trực tiếp tìm gặp Trịnh Thịnh nói rõ mà là thông qua cấp cao hướng Đàm Quốc Thuỵ chuyển lại một tin.
Buổi chiều lúc tan tầm, Đàm Quốc Thuỵ bước khoan thai đi vào văn phòng của Trịnh Thịnh, bộ dạng cười tủm tỉm, nhìn qua rất hoà nhã dễ gần.
– Anh Trịnh, tôi có một công việc muốn gặp anh báo cáo một chút.
Đàm Quốc Thuỵ không mời mà tới, cũng không mời tự ngồi, ngồi nghiêm trang trên sô pha.
– Ban Tổ chức cán bộ Trung ương yêu cầu trả lời việc sắp xếp trao đổi cán bộ giữa các địa phương. Tỉnh uỷ có phải muốn triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ thảo luận một chút về việc bổ nhiệm hay không? Kéo dài lâu lắm, không có lợi cho việc triển khai công tác của tôi. Tôi vừa mới tới tỉnh Tương, các phương diện công tác còn phải xin anh Trịnh quan tâm nhiều hơn.
Trịnh Thịnh ánh mắt lơ đãng quan sát Đàm Quốc Thuỵ một chút, trong lòng nhảy dựng. Hay đây, Đàm Quốc Thuỵ rõ ràng là thay Hạ Tưởng lộ diện. Nhưng vừa bắt đầu đã ôm đồm nhiều việc quá, đem việc của Hạ Tưởng thành việc của chính mình để xử lý. Hơn nữa thái độ vẫn rất kiên định khiến cho gã trong lòng rất khó hiểu. Không phải nói Hạ Tưởng lúc ở tỉnh Yến bất hoà với Đàm Quốc Thuỵ, làm sao Đàm Quốc Thuỵ mới tới tỉnh Tương lại thay Hạ Tưởng ra mặt làm việc?
Trịnh Thịnh cố ý kéo dài, kỳ thực cũng không hoàn toàn là bị Trịnh Hải Kỳ xúi giục. Cũng là gã muốn cho Hạ Tưởng tự mình ra mặt khiến gã thích hợp để nhượng bộ hơn. Ít nhiều tỏ vẻ một chút, bởi vì tình hình tỉnh Tương hiện tại rất tế nhị. Diệp Thiên Nam đã qua, Đàm Quốc Thuỵ mới tới, tai hoạ ngầm lớn nhất mới trừ đi, lại lần nữa đưa về cục diện nhiều mưu tính.
So sánh với việc từng hợp tác với Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, Trịnh Thịnh trong lòng hiểu rõ, Phó Tiên Phong quá nửa là sẽ một lần nữa trở lại cùng gã tranh đấu gay gắt trên lập trường giai cấp.
Bởi vậy lập trường của Đàm Quốc Thuỵ đặc biệt quan trọng.
Không thể không nói, mánh khoé của Trịnh Thịnh phát huy hiệu quả. Đàm Quốc Thuỵ vừa đến liền biểu lộ lập trường giai cấp, khiến gã mượn áp chế đề cử đến xem xét khuynh hướng của Đàm Quốc Thuỵ đạt được mục đích. Chỉ tiếc, mục đích đạt được rồi, kết quả lại làm cho người ta thất vọng.
Đàm Quốc Thuỵ không ngờ ngoài dự đoán của mọi người lại nhất trí với lập trường giai cấp với Hạ Tưởng!
Trịnh Thịnh thất vọng rất lớn, cũng có khó hiểu và bất an. Tuy rằng bây giờ còn không rõ ràng lắm Đàm Quốc Thuỵ và Phó Tiên Phong quan hệ như thế nào. Nhưng nếu Hạ Tưởng ở giữa, bên trái liên kết với Phó Tiên Phong, bên phải liên kết với Đàm Quốc Thuỵ. Một Chủ tịch tỉnh, một Phó tỉnh uỷ lại thêm một Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, đủ để lay động quyền uy của gã!
Diệp Thiên Nam đi rồi mà tình hình tỉnh Tương làm sao lại phức tạp như vậy?
Trịnh Thịnh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Tuy là hiện tại có Dương Hằng Dịch dựa dẫm vào gã, nhưng Hồ Định dường như vẫn là có quan hệ càng chặt chẽ hơn một chút với Phó Tiên Phong. Chẳng lẽ nói, gã muốn mượn việc trợ giúp đề cử nhân sự, hướng về phía Hạ Tưởng để thoả hiệp hay sao?
Vấn đề là, Hạ Tưởng rốt cuộc muốn sắm vai nhân vật gì ở tỉnh Tương?
Cho dù là như thế nào, Hạ Tưởng càng sớm rời khỏi tỉnh Tương, đối với gã, đối với tỉnh Tương mà nói, đều là sự việc hết sức tốt đẹp.
Trịnh Thịnh trầm ngâm một lát, trịnh trọng trả lời Đàm Quốc Thuỵ:
– Trên nguyên tắc thì tôi không có ý kiến gì. Quốc Thuỵ, anh và Hạ Ninh chuẩn bị tốt phương án nhân sự, ngày mai trên Hội nghị thường vụ thảo luận một chút.
Đàm Quốc Thuỵ cười ha hả:
– Được, sẽ y như tinh thần chỉ thị của anh Trịnh để xử lý.
Vừa định đi, rồi lại nghe Trịnh Thịnh nói:
– Quốc Thuỵ, anh ban đầu tới tỉnh Tương thì với thái độ rất nhiệt tình hăng hái đầu tư vào công việc. Tôi rất tán thưởng tinh thân thật sự chăm chút vào công việc của anh. Sau này các công tác của Tỉnh ủy còn cần anh ra sức phối hợp.
Đàm Quốc Thuỵ sao lại nghe không hiểu thịnh tình lôi kéo của Trịnh Thịnh, liền khách sáo vài câu:
– Về sau còn cần anh Trịnh quan tâm nhiều đến công tác của tôi. Tôi đối với công tác Đảng cũng không phải rất quen thuộc. Cần một thời gian để thích ứng, cho nên nếu có chỗ nào làm chưa tốt, xin anh Trịnh góp ý nhiều.
Nói là khách khí, lại dường như là ám chỉ giống như y thích hợp giữ khoảng cách cùng Trịnh Thịnh.
Trịnh Thịnh làm đủ nghi lễ, tự mình tiễn Đàm Quốc Thuỵ ra cửa. Trở lại trong văn phòng, sắc mặt hơi đổi…
Ngày hôm sau, Hội nghị thường vụ chính thức tổ chức, thảo luận và biểu quyết liên quan đến vấn đề bổ nhiệm nhân sự của ba người Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Dũng. Mấy người bên trong bao gồm cả Trịnh Thịnh đều cho rằng đề cử sẽ thuận lợi thông qua, ai cũng không nghĩ lại xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |