Chỉ có điều thành phố Lỗ cũng không có sông, chỉ có mỗi Hoàng Hà một dòng sông thiên cổ đục ngầu, bằng không đêm trăng hiếm thấy tối nay, cũng sẽ có vẻ đẹp sắc hoa tươi thắm.
Thành phố Lỗ không ẩm ướt như khí hậu Tương Giang, nhưng so với nhau, thì khí hậu tốt hơn rất nhiều so với khoảng giao mùa xuân – hạ ở thủ đô. Mùa xuân ở Thủ đô gió bụi, ngày càng xuống cấp, làm người ta lo lắng
Trùng hợp thế nào, Nguyên Minh Lượng lại hẹn gặp tại Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh.
Hạ Vũ Hà là một quán trà mới khai trương, trang trí rất thanh lịch, bởi nguyên do vị trí thanh cao, giá cả đắt đỏ, đã bớt một lượng khách tiêu dùng bình thường, cũng tốt, Hạ Vũ Hà chính là đang yêu cầu tái tạo bầu không khí yên tĩnh, lịch sự tao nhã, mùi thơm thoang thoảng.
Đừng nói, nhiều năm không gặp, Nguyên Minh Lượng vẫn còn một chút tình cảm, chọn địa điểm gặp mặt cũng có cảm tình, Hạ Tưởng thầm khen ngợi, so với Nguyên Minh Lượng khi ở sông Hạ Mã, Nguyên Minh Lượng hiện tại, trưởng thành và khá giả hơn rất nhiều.
Thời gian không tha một ai, Nguyên Minh Lượng vẫn lộ vẻ già cả, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, toàn thân lộ vẻ người rất có thần thái, vừa thấy Hạ Tưởng liền niềm nở đón chào:
– Phó bí thư Hạ chiếu cố đến chơi, làm tôi hết sức vui mừng, vẫn là hào quang chói lóa.
Hạ Tưởng bắt tay Nguyên Minh Lượng, tiếp lời:
– Ông Nguyên, đã lâu không gặp. Nhiều năm không gặp, ông vẫn là phong thái như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Nguyên Minh Lượng hai tay bắt tay Hạ Tưởng, xúc động nói:
– Tôi làm sao còn phong thái nữa, già rồi, so với anh, thật đúng là khiến tôi hổ thẹn đến chết được. Phó bí thư Hạ thẳng tiến mây xanh, ánh mắt của tôi vẫn tha thiết dõi theo từng bước chân của anh, thật là một khắc cũng không rời khỏi đường đi của anh.
Nguyên Minh Lượng so với khi ở quận Hạ Mã, cởi mở hơn rất nhiều, cũng nhiều năm trôi qua, tuy rằng ở thành phố Yến bị thương nặng, nhưng Nguyên Minh Lượng không hề suy giảm sức lực, hiện tại nói không chừng sức mạnh đã hồi phục hơn hẳn năm xưa.
Không gian hết sức thanh tĩnh, sau đó trà và món ăn linh tinh được bày lên, Nguyên Minh Lượng cười bí ẩn:
– Phó bí thư Hạ, tôi gọi điện đề nghị như vậy, anh có suy nghĩ gì?
Có thể qua một câu nói trên điện thoại mời được Hạ Tưởng ra mặt, không phải Nguyên Minh Lượng hứa với lợi nhuận cao hoặc là uy hiếp Hạ Tưởng, mà là ông ấy nêu ra vấn đề bàn bạc, đúng lúc trợ giúp bố trí bước tiếp theo của Hạ Tưởng.
Nguyên Minh Lượng nghĩ ở vùng duyên hải thành phố thuộc tỉnh Tề đầu tư xây dựng một nhà máy hóa chất lớn, giai đoạn trước, công việc cơ bản lên dự định sắp xếp ổn thỏa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã lập dự án, thấy đây là lúc mọi việc đã sẵn sàng, nhưng lại nảy sinh chuyện bất trắc – Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh áp chế phê duyệt, trì hoãn vô thời hạn.
Nguyên Minh Lượng ở tỉnh Tề quan hệ bình thường, chạy trước chạy sau cũng không tìm thấy nhân vật mấu chốt thay ông ấy nói một câu, vốn định trực tiếp tìm Hạ Tưởng, lại e sợ Hạ Tưởng đối thành kiến lớn với y, suy cho cùng năm đó cũng không vui vẻ gì, đã từng là đối thủ.
Nhưng y không ngờ gặp Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần.
Nguyên Minh Lượng nhận ra Tiêu Ngũ, nhưng không nhận ra Dương Uy và Nga Ni Trần, nhưng đối với với danh tiếng của Dương Uy và Nga Ni Trần, cũng là như sấm bên tai, bởi y vẫn luôn tha thiết dõi theo mỗi bước chân Hạ Tưởng, đối với mấy người bên cạnh được Hạ Tưởng tín nhiệm, không thể nói là rõ như lòng bàn tay, chí ít trong lòng hiểu rõ.
Bởi vậy, y tỏ ra tràn đầy thành ý và rất nhiệt tình đối với mấy người Tiêu Ngũ.
Sau khi Nga Ni Trần chuyển lời Hạ Tưởng bất cứ lúc nào cũng đồng ý gặp lại y, y mừng rỡ như điên, là bởi vì không chỉ là kết giao để Hạ Tưởng trợ giúp ông ấy mở rộng cục diện tỉnh Tề, mà là ông ấy tuy rằng thua trong tay Hạ Tưởng, nhưng đối với việc Hạ Tưởng mấy năm qua lên chức nhanh chóng, trong lòng kính nể như nước sông cuồn cuộn, sóng gió năm xưa đã qua rồi, nếu ông ấy có thể trở thành bạn bè của Hạ Tưởng, sẽ vinh hạnh lớn nhất của hắn.
Cuộc gặp mặt hôm nay, Nguyên Minh Lượng không chỉ đặt niềm kì vọng cao, cũng đặc biệt xúc động, ngẫm lại tuổi tác ông ấy cũng không còn trẻ, chính mình so với Hạ Tưởng trước mặt kém nhau cả một thế hệ, vô cùng cung kính không nói, trong mắt vẫn để tâm quý trọng người thanh niên trước mặt.
Nếu chỉ là một nhà máy hóa chất, hiển nhiên mời không được Hạ Tưởng ra mặt, nhưng ánh mắt lâu dài của Hạ Tưởng, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đó ẩn chứa giá trị thương mại to lớn và ảnh hưởng đến chính trị.
Giá trị thương mại chính là, nhà máy hóa chất của Nguyên Minh Lượng cũng sẽ tiêu dùng lượng muối ăn công nghiệp rất lớn.
Ảnh hưởng chính chính là trị, nếu muối công nghiệp của nhà máy hóa chất Nguyên Minh Lượng không mua từ tỉnh Tề, thì nhất định có sự kiện xung đột…
– Ông Nguyên, chúng ta coi như là bằng hữu cũ, nếu đã vui vẻ gặp lại nhau sẽ tiêu tan đi những hận thù, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật…
Hạ Tưởng hiểu tính tình của Nguyên Minh Lượng, không cần nói vòng vo.
– Xin Phó bí thư Hạ cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được…
Nguyên Minh Lượng nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Hạ Tưởng muốn ưu đãi? Nếu thực Hạ Tưởng mở lời, bất kể ham muốn bao nhiêu, cho dù kinh doanh thua lỗ, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng có thể trợ giúp, chi bao nhiêu cũng đáng.
Phải nói, Nguyên Minh Lượng có ý nghĩ như vậy, vẫn là ông ấy từng trải nhiều trong giới kinh doanh, mọi việc đều suy nghĩ đến tiền bạc, thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, chưa bao giờ nghĩ đến biếu tiền bạc cho Hạ Tưởng, nhiều lắm là một chút quà biếu, Hạ Tưởng bình thường cũng sẽ không nhận, bởi hắn quả thực không cần.
Tuy nhiên, thành viên tổ chức kinh tế chịu quá nhiều ân huệ của Hạ Tưởng, lúc nào cũng băn khoăn, âm thầm đưa cho Tào Thù Quân và Hạ An chút ít ưu đãi, cũng là chuyện bình thường.
Nguyên Minh Lượng vừa nói xong, tràn trề hi vọng chờ Hạ Tưởng lên tiếng.
Hạ Tưởng từ ánh mắt sáng ngời của Nguyên Minh Lượng, đã nhìn ra cái gì đó, hắn hiểu quá rõ thương nhân, cũng đúng thôi, bên trong thành viên tổ chức kinh tế của hắn, Lý Thấm thông minh hơn người, Tề Á Nam xuất thân trong thương gia, vân vân, thực ra họ không kém Nguyên Minh Lượng, cho nên vẻ mặt của Nguyên Minh Lượng chứng tỏ điều gì, hắn sao có thể không biết?
Hạ Tưởng chìa một ngón tay, nói:
– Ông Nguyên, tôi chỉ có một điều kiện…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 15 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-15-full/
Nguyên Minh Lượng cũng xem như một nước cờ, dựa vào sự hiểu biết và nhận thức của Hạ Tưởng đối với y, tuy rằng hắn cũng biết Nguyên Minh Lượng mùi thương nhân rất nồng, lại vô cùng khôn khéo, nhưng tổng quát mà nói, cũng là một người bạn có thể tín nhiệm.
Chỉ cùng Nguyên Minh Lượng uống một chén trà, cuối cùng bắt tay từ biệt. Hạ Tưởng cũng không về nhà trước, lại ghé thăm Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, rốt cuộc vẫn tiếp đãi hai người đẹp một bữa cơm chiều, tới 10 giờ kém, mới về nhà.
Hắn cũng không dám làm bậy, mặc dù tình cảm dạt dào, ban đêm quả thực dễ khiến người ta nảy sinh tình cảm tình xuân, mà đôi mắt Nghiêm Tiểu Thì quyến rũ như làn nước, lại càng làm cho người ta say mê, lại thêm gió xuân hây hẩy, thật đúng là một đêm gió xuân say đắm. Nhưng… dù sao Cổ Ngọc cũng ở đây, Hạ Tưởng tuy rằng ở tỉnh Tề, cũng không dám có cách nghĩ trái ôm phải ấp.
Không thể không nói, ở thành phố Lỗ đêm nay, Hạ Tưởng say mê gió xuân, bắt tay bố trí, rất có kết quả, mà Chu Hồng Cơ xa tận Ngũ Nhạc, cũng đã thi triển thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán đầu tiên khi đến nhậm chức.
Vừa có hoạt động chính thức, lại có thủ đoạn âm thầm, một sáng một tối đồng thời tiến hành, kịp thời đánh thức và chỉ đường cho Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ ra tay sau khi suy nghĩ cặn kẽ, thẳng thắn mà sắc bén, làm tình hình bước tiếp theo ở tỉnh Tề, chôn xuống phục bút lâu dài.
Giữa trưa hôm sau, phía Tỉnh ủy đã nhao nhao truyền mở, Ủy viên thường vụ Thành ủy Ngũ Nhạc, kiêm cục trưởng Đảng ủy Công an Vạn Nguyên Thành, chính thức bị bắt giam.
Vạn Nguyên Thành bị bắt giam không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là, cùng lúc, Phó cục trưởng thường trực thành phố Ngũ Nhạc Thạch Kiến Xương vì sự kiện Lỗ Thành Lương tự sát có trách nhiệm lãnh đạo không hề trốn tránh, chủ động từ chức Phó cục trưởng công an thành phố.
Khiến cho hệ thống chính trị pháp luật và chiến tuyến ở Ngũ Nhạc của hệ Hà Giang Hải, bị sa lưới toàn bộ.
Tuy nhiên, Vạn Nguyên Thành bị bắt giam và Thạch Kiến Xương tự nhận trách nhiệm từ chức, còn chưa phải thiệt hại lớn nhất của Hà Giang Hải, việc Tư Mã Bắc trốn chạy, mới là sự thật khiến Hà Giang Hải đau xót nhất, bất đắc dĩ nhất
Cũng từng khiến Hà Giang Hải sau lưng mắng nhiết sự nhát gan và vô năng của Tư Mã Bắc.
Nhưng mắng chửi cũng không giải quyết được chuyện gì, về vấn đề của Tư Mã Bắc từ khoảnh khắc gã trốn chạy đã xác định rằng mãi mãi không còn cách để trở mình được nữa, vô cùng may mắn giữa những bất hạnh là, Vạn Nguyên Thành bị bắt giam cũng tốt, việc Tư Mã Bắc trốn chạy cũng tốt, đều không mang đến bất lợi đối với địa vị của Hà Giang Hải, y vẫn nắm quyền lớn Đảng ủy công an kiêm Giám đốc sở.
Mượn gió đông giám đốc đến thị sát, Hà Giang Hải đã định chủ ý, quyết định phải bổ nhiệm cục trưởng công an thành phố Ngũ Nhạc, cùng Hạ Tưởng đọ sức một phen, nếu không đề danh người của y, y nguyện làm cho hệ thống chính trị pháp luật và chiến tuyến Ngũ Nhạc một phân thành hai.
Buổi chiều, Chu Hồng Cơ chính thức thông báo tiến triển vụ án với Tỉnh ủy, đồng thời khởi hành về thành phố Lỗ, dự định nhằm vào việc xử lí hậu quả cuối cùng của Vạn Nguyên Thành, triệu tập Ủy ban Kỷ luật dự hội nghị thường vụ, tiến hành nghiên cứu.
Không cho người ngoài biết chính là, Chu Hồng Cơ mượn thời cơ điều tra vấn đề của Vạn Nguyên Thành và Tư Mã Bắc, đã tìm ra điểm vào cực tốt, có chứng cớ chứng minh, việc trốn chạy của Tư Mã Bắc, là kết quả do nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người âm thầm mật báo, mà người này rõ ràng là Lệnh Truyền Chí – phó chủ nhiệm thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh – cùng y không mấy qua lại nhất.
Chu Hồng Cơ trong lòng đắc chí, lại giấu tận đáy lòng, dự định chờ thời cơ thích đáng, một lần hành động đem toàn bộ Ủy ban Kỷ luật nắm trong tay mình.
Cả tỉnh Tề, bên trong sự kiện Ngũ Nhạc, vô số người có tâm tư riêng, Khâu Nhân Lễ muốn điều chỉnh nhân sự, muốn cất nhắc người nhà lên chức vụ trọng yếu, cũng không uổng nhiệm kỳ ở tỉnh Tề. Hạ Tưởng cũng như vậy, hơn nữa, hắn cũng suy tính vì dân chờ lệnh khuấy động ích lợi ngành muối, trong đó lại đề cập đến một lần đối chọi trực diện giữa hắn và Thủ tướng.
Lý Đinh Sơn, Hà Giang Hải, Tần Khản, vân vân…, các lãnh đạo chính yếu ở Tỉnh ủy, cũng đều có tính toán, nhưng mọi người dường như đều xem nhẹ ý tưởng của một người – không sai, chính là Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân thân là Chủ tịch tỉnh, vẫn rất khiêm tốn, từ lúc nhậm chức Chủ tịch tỉnh tới nay, không hề đề ra quan niệm chấp chính, cũng không có công khai hành động trọng đại ở các ban ngành chính trị và phát trển kinh tế, khiêm tốn đến mức không phù hợp với thân phận của Chủ tịch một tỉnh.
Tuy nói từng có Waterloo tại tỉnh Yến, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch của một tỉnh, không đến mức bị hạn chế như vậy, đều ngờ là, Chủ tịch Tôn ở tỉnh Tề, rốt cuộc muốn đạt đến cấp độ chính trị nào?
Đúng vậy, Tôn Tập Dân đội ngũ của hệ phản đối, cuối cùng ở trong cuộc thị sát của Thủ tướng, sẽ đóng vai gì? Mà sau đó, lão Cổ đến, đã giải đáp không ít đáp án
Cuộc gặp mặt đàm phán với lão Cổ, Hạ Tưởng không chỉ hiểu thêm một chút về lập trường của Tôn Tập Dân, cũng đối với việc Thủ tướng sắp đến thị sát, trong lòng thêm một phần nặng nề.
Cùng lão Cổ đến thành phố Lỗ, còn có một người quen không ngờ tới được
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |