Hành động của Chu Hồng Cơ, tuy rằng đã tạo thành hậu quả không thể mong muốn, nhưng trên tổng thể lại có lợi cho thế cục tỉnh Tề phát triển theo phương hướng mà y kỳ vọng, nhất là sau khi hắn nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ, trong lòng càng chắc chắn, giữa được mất, vẫn là thu hoạch nhiều hơn mất đi
Điện thoại của Tống Triêu Độ, gọi đến rất đúng lúc, cũng là sau khi hắn đến tỉnh Tề nhậm chức, Tống Triêu Độ lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại đến
Trên thực tế, từ sau khi hắn bước vào cấp phó tỉnh, Tống Triêu Độ rất ít khi chủ động gọi điện thoại đến, một là đã tin tưởng sự thành thục của hắn, hai là không muốn lại can thiệp đến tự chủ quyết định của hắn nữa, cho hắn không gian tự do phát huy
Không chỉ Tống Triêu Độ như thế, Trần Phong càng là như thế
Quả thật, Trần Phong ở giai đoạn cấp sở của hắn, cũng rất ít chỉ điểm hắn những gì đã làm, bởi vì dường như Trần Phong đối với hắn càng có lòng tin, hoặc có lẽ Trần Phong tính cách như vậy
Theo vị trí của hắn đi lên cao, không chỉ điện thoại của Tống Triêu Độ ít dần, ngay cả ông cụ Ngô cũng cực kỳ ít có chỉ thị đối với nhất cử nhất động của hắn nữa, tổng bí thư càng là xưa nay chưa từng phê bình qua một lần đối với công tác của hắn
Nhưng hôm nay, ngay lúc Thủ tướng thị sát tỉnh Tề xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn, Tống Triêu Độ thình lình gọi đến, làm cho Hạ Tưởng cảm nhận được sự ủng hộ khác thường
– Hạ Tưởng, tôi đã nghe nói chuyện của tỉnh Tề, có chút đùa với lửa rồi…
Là một trong số ít quan lớn cấp tỉnh bộ trong lúc này còn gọi thẳng tên của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ không xưng hô Hạ Tưởng là Bí thư Hạ, là biểu hiện quan hệ vẫn thân mật khăng khít như cũ
– Nhưng vẫn còn tốt, không phải cậu đang đùa với lửa, là người khác. Tôi kỳ lạ chính là, hợp tác giữa cậu và Chu Hồng Cơ, có thành ý lớn bao nhiêu?
Hạ Tưởng đang ở văn phòng phân tích hướng đi cuối cùng của toàn bộ sự kiện, Thủ tướng thị sát Cục muối vụ bị Chu Hồng Cơ đảo loạn bố trí, mất đi tâm trạng tốt, đến Phẩm Đô nếu như lại gặp rắc rối nữa, có thể kết thúc thị sát trước thời hạn trở về Bắc Kinh hay không? Khi đang nghĩ đến nhập tâm, điện thoại của Tống Triêu Độ đúng lúc gọi đến, làm cho hắn giật mình
Có thể khiến Tống Triêu Độ không dễ dàng phát biểu ý kiến đối với một sự kiện chủ động gọi điện thoại đến hỏi thăm, có thể thấy ảnh hưởng của sự kiện không chỉ xa xôi, hơn nữa còn có bóng dáng của cao tầng trong đó
– Bí thư Tống, tôi và Chu Hồng Cơ tuy rằng đã bắt tay, nhưng tôi ra tay phải, anh ấy ra tay trái
Hạ Tưởng mỉm cười, thoải mái mà khôi hài trả lời.
Tống Triêu Độ cũng cười:
– Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, phải cẩn thận chút, đừng đế lưu ý mới phát hiện, thì ra đối phương cũng là ra tay phải, không phải tay nắm tay, cũng bị người ta hiểu lầm thành tay nắm tay
Hạ Tưởng nói:
– Cảm ơn Bí thư Tống nhắc nhở, thế cục tỉnh Tề quá phức tạp, có lúc quả thật cần phải mở to mắt, Thủ tướng đến thị sát công tác, chúng ta đều phải dốc hết tinh thần làm tốt công tác tiếp đãi
– Nói đi nói lại, Chu Hồng Cơ cũng thật sự có chút bóng dáng của cậu lúc trước, tôi chỉ lo lắng cậu ta vẽ hổ không thành lại thành chó. Cậu ta khác với cậu, thủ đoạn giống nhau, hiệu quả thi triển ra cũng rất khác biệt, luôn cảm thấy hơi cứng nhắc một chút
Tống Triêu Độ đối với Chu Hồng Cơ dường như rất có hứng thí, nhưng sau khi nói vài câu, lại cười nói
– Được rồi, không nói cậu ta nữa, nói tình cảnh của cậu trước đi
Hạ Tưởng thầm khâm phục ánh mắt già đời của Tống Triêu Độ, hẳn là đoán được hắn và Chu Hồng Cơ tạm thời bắt tay đã mang đến ảnh hưởng tiêu cực, liền đem chuyện có thể Thủ tướng đã hiểu lầm hắn và Chu Hồng Cơ ngầm liên kết gây sự nói ra:
– Phỏng chừng hình tượng của tôi ở trong mắt của Thủ tướng, đã trở thành điểm âm rồi
– Đừng lo, cách nhìn của lãnh đạo đối với một người, luôn thay đổi, không có khả năng đã hình thành thì không thay đổi, cậu thỉnh thoảng thay đổi một chút hình tượng ở trong mắt của Thủ tướng, có lợi cho Thủ tướng càng chính xác nhận thức được năng lực của cậu
Tống Triêu Độ nói không vội vàng không hấp tấp, một chút cũng không lo lắng Thủ tướng đối với Hạ Tưởng có cách nhìn không tốt, tiếp tục êm tai nói tới
– Nếu như Thủ tướng đối với cậu luôn có cách nghĩ, thì rất dễ dàng tạo thành phán đoán sai lầm, mà sau này khi lựa chọn càng trọng đại hơn, nếu cậu còn khiến Thủ tướng thất vọng nữa, nói không chừng sẽ có phiền toái không thể thu dọn
Nói cũng phải, Hạ Tưởng âm thầm tán thành lời nói của Tống Triêu Độ, bởi vì tuy rằng giữa hắn và Thủ tướng luôn tồn tại mâu thuẫn và xung đột, nhưng trên thực tế, ngay lúc mấy lần thăng chức mấu chốt của hắn, Thủ tướng không có toàn lực ngăn cản, cố nhiên có liên quan đến sức mạnh ủng hộ vô cùng khổng lồ sau lưng hắn, cũng không phải không có liên quan đến Thủ tướng đối với hắn một lòng có thiện cảm và ôm lấy hy vọng
– Còn có một điểm, mượn cơ hội này dốc sức lợi dụng bàn tay của Chu Hồng Cơ, dưới, có thể thúc đẩy thế cục tỉnh Tề phát triển theo hướng có lợi cho bản thân, trên, có thể vì hợp tác giữa hai phái chôn xuống cây đinh, so sánh với nhau, Thủ tướng đối với cậu có một chút ít hiểu lầm và cách nghĩ không tốt, lại đáng là gì?
– Hạ Tưởng, tin rằng cậu là người có lòng rộng lượng, không cần để ý được mất và cách nghĩ nhất thời, ngoài ra cần phải nhắc nhở cậu một điểm chính là, khói thuốc súng Bí thư Cổ vào cục đã được xác định, một khói thuốc súng khác nhập cục, sắp dấy lên. Hy vọng cậu ánh mắt nhìn xa một chút, phải có cách nhìn toàn cục suy nghĩ từ chỗ nhỏ đặt chân từ đại cục
Điện thoại của Tống Triêu Độ, làm cho tâm trạng của Hạ Tưởng thật lâu không thể bình tĩnh, nói thật, hắn nhất thời thật đúng là không có liên hệ với nhau chuyện Chu Hồng Cơ mạo muội ra tay với chuyện tranh chấp chiếc ghế Ủy viên bộ Chính trị tiếp theo, trải qua Tống Triêu Độ vừa nhắc nhở, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, ngoài khiếp sợ rất nhiều, không thể không bội phục thủ đoạn của Chu Hồng Cơ, cũng rất có hương vị kiếm đi lệch hướng
Chu Hồng Cơ… không đơn giản!
Hạ Tưởng chỉ chuyện này đã nhận định thành tựu ngày sau của Chu Hồng Cơ, nhất định ở trên Tôn Tập Dân
Tôn Tập Dân bảo thủ có thừa, tiến thủ không đủ, hơn nữa khuyết thiếu ánh mắt chiến lược, trên bàn cờ của tỉnh Tề, không biết chiến thuật tập trung binh lực ưu thế bao vây thế lực bản thổ, tương phản, bây giờ cùng Hà Giang Hải càng ngày càng gần, hồn nhiên quên một điểm, phàm là thế lực bản thổ loại trừ, đều không chân thành hợp tác cùng thế lực bên ngoài tới.
Nếu Tôn Tập Dân đủ thông minh, liên kết với Khâu Nhân Lễ, thống nhất tỉnh Tề, nếu gắt gao áp chế và tan rã bán đảo bang với Hà Giang Hải đứng đầu, sau đó chờ sau khi bán đảo bang không ra hồn, mới cùng Khâu Nhân Lễ phân trị tỉnh Tề, mới phù hợp nhất với thế cục tỉnh Tề mà cao tầng tỉ mỉ bố trí.
Do Tống Triêu Độ đánh thức, Hạ Tưởng càng tiến một bước biết được ý nghĩa chính trị thâm sâu đằng sau cử chỉ nhìn như liều lĩnh của Chu Hồng Cơ, cũng đối với Chu Hồng Cơ hiểu biết và nhận thức nhiều hơn, càng biết rõ hợp tác giữa hệ phản đối và hệ bình dân vẫn có không ít kỳ thị, tuy rằng tạm thời che dấu rồi, nhưng tin rằng không cần bao lâu, theo điều chỉnh nhân sự cấp bậc cao nhất, mâu thuẫn sẽ lần nữa trồi lên mặt nước, thậm chí cũng sẽ bất hòa
Kỳ thật từ trước khi Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới, Hạ Tưởng cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều khâu, không còn quấn quýt với hiểu lầm của Thủ tướng đối với hắn, hắn càng chú ý hành trình của Thủ tướng ở Phẩm Đô, càng muốn biết Thủ tướng sau khi ở Phẩm Đô lần nữa gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sẽ là tâm trạng và lựa chọn thế nào
Thủ tướng không vui là chắc chắn, hắn suy đoán chính là, Thủ tướng có kết thúc thị sát trước thời hạn hay không, trực tiếp từ Phẩm Đô trở về Bắc Kinh?
Hạ Tưởng đã đoán đúng hơn phân nửa, Thủ tướng không phải không vui, mà là vô cùng không vui, thậm chí có thể dùng phẫn nộ để hình dung
Khi đoàn xe đi qua một ngã tư, bởi vì nguyên nhân giao thông quản chế, xe cộ chạy ở đầu đường giao nhau từ sớm đã bị đèn đỏ cấm chạy rồi, cũng có vô số cảnh sát ở hai bên đường duy trì trật tự, ngoại trừ gặp phải người tâm thần hoặc kẻ cuồng bạo, quả quyết sẽ không phát sinh sự tình vượt đèn đỏ ngăn cản đoàn xe bình thường đi tới.
Nhưng khư khư lại xuất hiện vấn đề, bởi vì một đội xe quân đội đấu đá lung tung mà xông đèn đỏ!
Xe quân đội xưa nay hoành hành ngang ngược, không tuân thủ quy tắc giao thông, không chạy bình thường, mọi người từ lâu đã sớm tập mãi thành thói quen, xông đèn đỏ càng là cơm thường, nhưng hôm nay xông đèn đỏ không phải thời điểm.
Chẳng những không phải thời điểm, hơn nữa còn quá kiêu ngạo, đối mặt vài tên cảnh sát kinh hoàng thất thố ngăn cản, một chút ý muốn dừng xe cũng không có, nhanh như điện chớp xông thẳng qua
Xông thì xông đi, còn dùng loa khuếch đại âm thanh kêu gào làm cho người ta nhường đường:
– Quân vụ khẩn cấp, quân vụ khẩn cấp, mời ai không liên quan ở phía trước, lập tức tránh ra!
Cảnh sát duy trì trật tự thị sát của Thủ tướng đã trở thành người không liên quan, là miệt thị đối với cảnh sát hay là xem thường quyền uy của Thủ tướng? Đương nhiên, cũng có thể lý giải thành xe quân đội không hề biết Thủ tướng ở Phẩm Đô thị sát, nhưng nói đi nói lại, là đoàn xe quân đội của hạm đội Bắc Hải, cho dù biết Thủ tướng ở đây, thì có gì sợ? Khư khư đoàn xe lại rất dài, vô cùng mãnh liệt xông đèn đỏ, hoàn toàn chặn lại đoàn xe của Thủ tướng chạy tới, một đường gào thét mà qua, thông qua một ngã tư, đã tiêu hết nửa phút
Nửa phút, đối với người bình thường mà nói không có ý nghĩa gì, có một số đèn đỏ của ngã tư lớn sẽ lâu khoảng một phút, thậm chí đối với Khâu Nhân Lễ mà nói, có khi y cũng phải chịu đựng đèn đỏ, nhưng đối với Thủ tướng mà nói, thì ý nghĩa không phải tầm thường, bởi vì ý nghĩa tượng trưng trọng đại, bởi vì ông thị sát qua vô số thành thị, thăm hỏi qua vô số quốc gia, xưa nay vẫn không hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy!
Quan trọng nhất không phải bên quân đội diễu võ dương oai chặn đường, cũng không phải Lý Vinh Thăng sắp xếp không chu đáo – Thủ tướng cũng không có quyền điều động hạm đội Bắc Hải, huống chi một Lý Vinh Thăng – mà là chuyện này là một lần cảnh báo vô cùng có ý nghĩa cảnh cáo, là tuyên bố một sự thật không tiếng, tỉnh Tề không hoan nghênh Thủ tướng thị sát!
Nếu chỉ là tỉnh Tề không hoan nghênh còn dễ nói, thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) không hoan nghênh ông thị sát công tác thì nhiều rồi, chỉ cần công tác cần thiết, chỉ cần chính trị cần thiết, ông cũng phải đi thị sát, nhưng trong tầm mắt của Thủ tướng, có thể điều động hạm đội Bắc Hải, hơn nữa người tính toán thời gian chuẩn xác như vậy không nhiều, ở Bắc Kinh, cũng chỉ có mấy người có thể đếm được trên đầu ngón tay
Trong mấy người, có khả năng nhất chính là lão Cổ mà ông luôn tin cậy nhất!
Lão Cổ… Nỗi chua xót trong lòng Thủ tướng mãnh liệt hơn bởi vì thất bại do thị sát bị ngăn cản mang đến, thất lợi trên chính trị rất bình thường, thân là Thủ tướng, cũng có xấu hổ và bất đắc dĩ chính lệnh không ra trung nam hải, thậm chí còn có sự thật khách quan không thể chỉ huy các bộ và uỷ ban trung ương quốc vụ viện, nhưng… lão Cổ rõ ràng ở thành phố Lỗ cùng ông gặp mặt, một câu chính diện khuyến cáo cũng không có nói rõ, vừa quay lưng, liền ở Phẩm Đô bố trí một trò hay cho ông, trò hay xuất sắc đến mức làm cho người ta không nói nên lời, làm cho ông trong lòng lập tức hiểu rõ một sự thật, lão Cổ và ông rốt cục càng lúc càng xa.
Được, Hạ Tưởng khiến ông thất vọng, lão Cổ với ông giở một trò đùa lớn, đều xa rời ông rồi, thật tốt! Thủ tướng nhìn sang Lý Vinh Thăng vẻ mặt khẩn trương ngoài cửa sổ, sau lưng Lý Vinh Thăng, là Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân cũng là hơi hoảng loạn, ông bỗng nhiên cảm thấy hứng thú rã rời, đối với công tác thị sát tiếp theo, thấy rất vô vị
Xe quân đội đã đi qua lâu rồi, đoàn xe của Thủ tướng vẫn như cũ không động đậy, Thủ tướng chần chừ một lát, rốt cuộc đưa ra một quyết định khiến người ta khó hiểu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |