Nhưng đêm nay, Đỗ Ứng Tùng đưa ra một quyết định trọng đại. Sau khi y từ một con đường nào đó nghe nói đến người cải trang vi hành ở siêu thị Carrefour là Hạ Tưởng và Vu Phồn Nhiên, ngay lập tức tìm được số điện thoại của Hạ Tưởng. Y phải báo cho Hạ Tưởng một tin tức quan trọng ngay đêm nay.
– Phó Bí thư Hạ, tôi là Đỗ Ứng Tùng Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Yến.
Đỗ Ứng Tùng hiện tại đã rất ít khi tự giới thiệu trước mặt người khác. Với cấp bậc của y đi đâu đã có thư ký giới thiệu, sao phải vô cùng cung kính tự giới thiệu với người khác.
Nhưng đối mặt với Hạ Tưởng thì khác. Hạ Tưởng không chỉ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, cấp bậc cao hơn so với y, tuổi lại nhỏ hơn y. Mấu chốt là ở chỗ, Hạ Tưởng là một người mà Cổ Thu Thật rất yêu quý.
Lại càng không nói đến Tổng Bí thư cũng yêu quý Hạ Tưởng.
– Trưởng ban Đỗ, xin chào.
Hạ Tưởng tất nhiên cũng biết Đỗ Ứng Tùng là người ra sao. Còn có chút kinh ngạc vì sao Đỗ Ứng Tùng nửa đêm gọi điện thoại đến. Dù sao hắn và y không quen biết, ngay từ đầu Hạ Tưởng còn tưởng là do Cao Tấn Chu gợi ý Đỗ Ứng Tùng mới gọi điện thoại đến. Cũng là việc của Hạ An, không ngờ Đỗ Ứng Tùng vừa lên tiếng đã làm cho hắn chấn động.
– Phó Bí thư Hạ, ngại quá muộn thế này còn quấy rầy anh. Tuy nhiên, có một việc khẩn cấp phải báo cáo với anh một tiếng.
Thái độ của Đỗ Ứng Tùng rất cung kính.
– Cũng là bởi vì tôi thường xuyên nghe Bí thư Cổ nhắc tới anh, cho nên mới mạo muội như vậy.
Hạ Tưởng chỉ biết không phải việc của Hạ An, vội nói:
– Trưởng ban Đỗ không cần khách khí, có chuyện gì xin mời nói.
Mùa hè thành phố Yến vô cùng nóng bức, không thể mát mẻ như Bắc Kinh. Cũng may phòng của Hạ Tưởng thông gió tốt, Hạ Tưởng không mở điều hòa không khí, ngồi bên trong phòng cũng không bật đèn, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Nếu nói cuối cùng Đỗ Ứng Tùng cũng hàm súc tỏ thái độ ủng hộ Hạ An, y nhất định sẽ nói đến Hạ An, còn tỏ thái độ đề danh Hạ An để làm Hạ Tưởng thấy trong lòng yên tâm. Thế thì Đỗ Ứng Tùng nói đến tin tức khác, khiến cho hắn giải quyết vấn đề Hạ An, không hoàn toàn thoải mái vui sướng.
Bởi vì Đỗ Ứng Tùng nói với hắn tin tức bộ phận của tập đoàn liên quốc gia ở trong nước công thành chiếm đất.
Chỉ là bộ phận cũng khiến hắn lâm vào kinh hãi.
Cũng may, thế lực sau lưng vừa không phải là thế lực gia tộc, cũng không phải là người mà hắn kính trọng nhất Tổng bí thư, thậm chí không phải là Thủ tưởng mà là người đã từng có lần xung đột với hắn… Nha Nội!
Vốn tưởng rằng lần trước ở Tình Tề, Nha Nội bại trận, sẽ tạm thời không có xung đột và mâu thuẫn với hắn, không ngờ trong hồ lô nổi lên cái muôi. Ở vấn đề Carrefour, hắn và Nha Nội một lần nữa ngõ hẹp gặp nhau.
Nói đến lần trước trận mưa to ở Tần Đường, hắn cũng chỉ là đòi lại phần công bằng. Lẽ nào hắn còn muốn tiếp tục đấu tranh với Nha Nội đến mức không phân thắng bại không thể bỏ qua?
Hạ Tưởng cũng không phải e ngại Nha Nội, mà là hiện tại việc hợp tác với Chu Hồng Cơ đang vội, nếu chẳng may vì xung đột làm cho Chu Hồng Cơ bị ép xa hắn chuyển hướng liên kết với Hà Giang Hải. Như vậy tình hình tốt của Tình Tề sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Không thể không nói, bước tiếp theo hắn gặp phải tình thế rất ác liệt, phải đi bước quan trọng tiếp theo thật tốt.
Hơn nữa còn có một điểm, hắn hiện tại cùng thế lực bình dân tạm thời chưa có dấu hiệu hòa giải. Nếu tiếp tục đối kháng toàn diện với phái phản đối, thì hai nơi tác chiến, gần như không có phần thắng.
Thật ra, trước khi ra tay, Hạ Tưởng gần như cũng đoán được Nha Nội là người nâng đỡ lớn nhất sau lưng. Nhưng lúc đó còn cho rằng cũng có khả năng không phải nhân vật trung tâm của phái phản đối. Có lẽ là nhân vật bên ngoài nâng đỡ cũng không chừng, không ngờ thật ra là Nha Nội.
Nói như vậy, hắn và Nha Nội thật sự phải diễn hết vai võ phụ?
Hạ Tưởng chưa bao giờ là người gặp chuyện lùi bước và làm liều. Hắn ngồi một mình đếm khuya, gần như đợi đến khi trời hết nóng, gió lạnh thổi trên mặt mới hiện ra ý cười. Có chủ ý, hắn phải chuẩn bị một niềm vui thật lớn cho Nha Nội. Làm Nha Nội nhấp nháp lửa đạn ngất trời, tư vị từ đầu đến cuối khó quay đầu lại.
Rất nhiều việc nếu đã làm, nếu xuất phát vì nước vì dân hắn sẽ không hối hận vì dân chúng bình thường mà đắc tội với lãnh đạo lớn. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, đều có tinh thần không chịu thua và niềm tin của chủ nghĩa lý tưởng. Đương nhiên, hắn cũng không phải tính tình liều lĩnh mà ngang ngược, đằng sau thủ đoạn mượt mà, cũng có mặt đã tinh thông tính toán.
Ngày hôm sau Hạ Tưởng đón Tào Thù Lê, lên đường trở về.
Hạ Tưởng lái một chiếc xe riêng, mang biển số bình thường của thành phố Lỗ, vì không muốn gây sự chú ý, thoải mái đi lại, không muốn nhiều chuyện, cũng không chú ý sự phô trương áo gấm về nhà. Nhưng có khi không chú ý phô trương, thật ra lại có người không có mắt muốn ỷ thế bặt nạt người khác.
Khi thấy chuẩn bị vào đường tốc độ cao, Hạ Tưởng liền đánh tay lái sang phải, chạy lại tốc độ bình thường, đột nhiên, từ phía trước bên đường đối diện, một chiếc xe biển đen vọt lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, thiếu chút nữa đối đầu với xe của hắn.
Hạ Tưởng cả người toát mồ hôi lạnh. Ai lái chiêc xe Land Cruiser Prado? Hống hách thế nào cũng không thể trực tiếp lao vào đường xe ngược chiều, không có phép tắc.
Sau khi hắn dừng lại, còn chưa xuống xe, đối phướng gào lên.
– Tránh ra! Mẹ nó, mày tránh ra, đồ chó ngoan không cản đường, nhanh biến sang một bên đi.
Lái xe nhô đầu ra, chửi ầm lên.
Tố chất thật là kém, ngồi trên một chiếc xe biển đen lại không biết mình là ai? Hạ Tưởng không chấp nhặt đối phương, gọi điện thoại cho Vu Phồn Nhiên.
Vừa mới buông điện thoại, lái xe đối phương đã xuống xe, cả người toàn mùi rượu, đầu tiên là đá vào xe Hạ Tưởng một cái, sau đó giơ tay lên đẩy Hạ Tưởng:
– Bảo mày tránh ra, có nghe hay không? Mày điếc à?
Đối phương vừa xuống cao tốc, quẹo trái đi vào đường ngược chiều, hẳn là muốn đến trạm xăng dầu ở bên đường đối diện. Nhưng chỗ này cấm rẽ trái, biển cấm ngay tại đó, chỉ có thể nói y không phải là người mù, mà là biết mà vẫn cố tình vi phạm, cho rằng không ai dám làm gì y.
Hạ Tưởng hiện tại tự cao thân phận, không ra tay với người khác nhưng cũng không để đối phương đánh tới, rất nhanh vọt lên một bên, hỏi:
– Cậu là ai. Hãy xưng tên ra. Nếu lai lịch đủ lớn, tôi chắc chắn nhường đường.
Đối phương vừa nghe Hạ Tưởng nói chuyện có đạo lý, liền lớn tiếng nói:
– Đây là xe của Bí thư Âu. Đến văn phòng Tỉnh ủy làm việc, anh nhanh tránh sang một bên đi. Cẩn thận Bí thư Âu tức giận, một cuộc điện thoại sẽ bắt anh ngay đấy.
Bí thư Âu? Họ Âu ít gặp, Hạ Tưởng liền hỏi thêm một câu.
– Bí thư Âu là ai, nói không chừng tôi còn nghe qua…
Thái độ của Hạ Tưởng chân thành, liền mê hoặc lái xe, người lái xe nghĩ Hạ Tưởng sợ, cười ha hải:
– Bí thư thành phố Văn Định đã nghe nói qua chưa? Sẽ thăng lên Thị trưởng.
Thành phố Văn Định là thành phố cấp huyện do Đan Thành quản hạt. Lúc này Hạ Tưởng đã không còn nghi ngờ gì. Người ngồi trong xe chính là người cạnh tranh chức Phó thị trưởng Ngưu Thành với Hạ An – Âu Kiệt Văn. Thầm nghĩ rằng hắn vừa cùng Nha Nội trình diễn xong màn gặp nhau ngõ hẹp, không ngờ về thành phố Lỗ, lại oan gia ngõ hẹp gặp Âu Kiệt Văn.
Vốn định tiếp tục không nhường đường, bởi vì xe hắn đang dừng ở phần rẽ trái. Sau đó suy nghĩ lại thôi, làm gì phải hạ mình chấp nhặt với một Bí thư Thành ủy của một thành phố cấp huyện. Hắn liền cười khoát tay lên xe chuẩn bị rời xe.
Không ngờ người ít tức giận như Tào Thù Lê lại tức giận, bởi vì cô nghe ra đối phương là ai, liền nói một câu:
– Dựa vào cái gì nhường đường cho y? Không cho!
Giọng có vẻ hơi dỗi, bởi vì muốn lên đường cao tốc, nhất định phải để đối phương đi ra, trừ phi chính mình có đường không đi lại cố ý đi vào đường người khác. Nguyên tắc của Hạ Tưởng chính là bản thân có đường có thể đi, thì bình thường sẽ không chặn đường của người khác.
Tào Thù Lê nói thì nói rồi, một câu nói giận dữ, hắn không cho là thật. Sau khi nổ máy, đang muốn đi, lại thấy lái xe đối phương như nổi điên mà xông tới. Bên phía Tào Thù Lê ngồi, dùng sức đập vào cửa kính xe, trừng mắt nhìn, miệng mắng tục không ngừng.
Hạ Tưởng có tính kiềm chế, người khác chọc hắn thì có thể, nhưng không thể đụng vào Tào Thù Lê. Tào Thù Lê chưa từng bị kinh hãi như thế, lập tức mặt biến sắc, hai tay ôm chặt vào nhau, cả người run lên.
Hạ Tưởng nổi giận, hắn thật ra chỉ muốn để Hạ An thuận lợi thăng chức. Tuy Âu Kiệt Căn khiêu khích trước, đã từng ăn nói ngông cuồng với Hạ An, hắn cũng không muốn hủy diệt tiền đồ của Âu Kiệt Văn. Dù sao cũng phải để lại một đường thì cũng tốt khi gặp lại.
Hiện tại, trong nháy mắt, hắn thay đổi ý định, mặc kệ Âu Kiệt Văn là người của ai, đừng nói là thư ký của Khúc Lễ Chí, chính là người thân của Nha Nội hắn cũng muốn trừng trị.
Lái xe cũng kiêu ngạo như thế, là lãnh đạo, ngồi im trong xe cũng không ngăn lại, là cái thứ gì vậy? Xà trên không thẳng xà dưới mới lệch!
Hạ Tưởng không nói hai lời, xuống xe, đi đến trước xe Âu Kiệt Văn, bước đến cửa sau, nhìn vẻ mặt hờ hững của Âu Kiệt Văn nói:
– Tôi là Hạ Tưởng, nhờ cậu chuyển lời đến Bí thư Khúc, nên nói tôi nói rồi, Âu Kiệt Văn không thích hợp đảm nhiệm bất kỳ chức vụ lãnh đạo nào!
Âu Kiệt Văn quả thật trẻ, xem ra chỉ hơn ba mươi tuổi, hẳn là không vượt quá 35 tuổi. Nhân vật số 1 cấp Cục trưởng 35 tuổi, đối với đại bộ phận người mà nói, y quả thật có vốn làm người. Trẻ tuổi khó tránh có chút kiêu ngạo. Hơn nữa Khúc Lễ Chí ở Tỉnh Yến có mặt rất mạnh, Âu Kiệt Văn gặp phải lúc lên chức quan trọng, không thể buông tha Hạ An. Sau khi y nghe được tất cả sự tích về Hạ Tưởng, dường như Hạ An thân là em trai Hạ Tưởng, nên ở Tỉnh Yến hẳn sẽ có đường rộng hát vang mà lên, y không phục.
Hạ Tưởng dù là phó Bí thư Tỉnh ủy thì có thể làm gì? Chẳng qua chỉ là Phó Bí thư của tình Tề, đâu quản được tới tỉnh Yến. Hơn nữa, huyện quan không bằng hiện quản (gặp vấn đề, tìm lãnh đạo cấp cao không thực tế bằng tìm người trực tiếp quản lý). Huống chi y có Phó Bí thư Tỉnh Yến bao che, có thể nào để Hạ An đè đầu y.
Đang nghe nói Hạ Tưởng về thành phố Yến vận động cho tiền đồ của Hạ An. Âu Kiệt Văn nóng nảy, vội vàng đến thành phố Yến. Phải có được quyết định cuối cùng y sở hữu ngai vàng Phó thị trưởng thành phố Ngưu Thành, không thể đến cuối cùng một bước giẫm lên chỗ trống, thì xem như trẹo lưng rồi.
Không nghĩ xui xẻo thế nào lại đụng xe với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nói một câu mạnh mẽ, cứng rắn mà hống hách đập vào mặt y. Làm Âu Kiệt Văn ngồi yên tại chỗ vài giây, bị khí thế của Hạ Tưởng làm cho cảm giác khó thở, không nói lên lời.
Vài phút sau, Âu Kiệt Văn mới hoàn hồn. Nổi trận lôi đình, là lái xe của y kiêu ngạo một chút, nhưng Hạ Tưởng dựa vào cái gì dạy bảo y? Hạ Tưởng cho dù là Phó Bí thư Tình Tề cũng không thể lo chuyện của Tỉnh Yến. Hắn dựa vào cái gì vênh váo hơn Cao Tấn Chu. Câu đầu tiên đã muốn chặt đứt tiền đồ của y, thực sự nghĩ hắn là Tổng bí thư có phải không?
Âu Kiệt Văn nhảy ra khỏi xe, tức giận bước về phía trước, hơn nữa men rượu bốc lên, cũng hăng lên nói:
– Phó Bí thư Hạ, ngài là Phó Bí thư Tỉnh Tề cũng không sai, nhưng dù thế nào cũng không lo tới việc của Tỉnh Yến. Ngài nói không cho tôi giữ chức, xin lỗi, ngài nói… vô dụng!
– Lời nói của Phó Bí thư Hạ là thay lời của tôi, cậu nói, tôi nói có phải cũng vô dụng không?
Âu Kiệt Văn vừa dứt lời, giọng nói phía sau vang lên làm y cứng họng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |