Nếu điểm xuất phát của một người là không chính xác, vậy tất cả các quyết định xoay quanh xuất phát điểm đó cho dù có chính xác cũng sẽ mang đến kết quả sai lầm. Chu Hồng Cơ thịnh nộ, cảm giác Hà Giang Hải đang tránh ở trong bệnh viện như Lã Vọng buông cần, đùa bỡn mình. Cần phải đổ hết thảy vấn đề lên đầu Hà Giang Hải, nhất định không thể để Hà Giang Hải tiêu diêu tự tại được.
Y phải mặt đối mặt với Hà Giang Hải, trực tiếp so chiêu với Hà Giang Hải.
Chu Hồng Cơ có hai quyết định. Một là yêu cầu Mục Chính Nhất tiếp tục suốt đêm trở về, chỉ cần để lại hai người xử lý giải quyết hậu quả là được. Hai là chuẩn bị sáng mai đi bệnh viện thăm Hà Giang Hải, phải mang các chứng cớ của Thang Thế Thành để đối mặt trực tiếp với Hà Giang Hải, ngả bài với Hà Giang Hải.
Trong một đêm, Chu Hồng Cơ vô cùng bận rộn còn Hạ Tưởng lại ngủ rất ngon lành. Ngoại trừ nhận được điện thoại của Ngô Thiên Tiếu, biết rằng Mục Chính Nhất đã đi suốt đêm trở về thành phố Lỗ, hắn liền không lo gì, cũng không có người quấy rầy nữa. Ngay cả Nghiêm Tiểu Thì muốn ngủ cùng hắn cũng không dám gọi điện thoại tới, bởi cô là một phụ nữ thông minh, biết Hạ Tưởng một đường bôn ba, nhất định sẽ mệt mỏi.
Đồng thời Nghiêm Tiểu Thì lại biết rõ đạo lý chín quá hoá nẫu, cho nên làm việc gì cũng nhất định phải có chừng mực.
Hạ Tưởng ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng vừa đi làm liền phát hiện văn phòng có chút khác thường. Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Ngô Thiên Tiếu đã trở lại, hắn không khỏi cực kỳ cảm thán.
Kỳ thật tối qua khi gọi điện thoại tới, Ngô Thiên Tiếu đã để lộ ra ý tưởng phải trở về đúng lúc. Hạ Tưởng không nói gì, chỉ nói không cần gấp nhất thời, dù sao buổi tối đi xe cũng nguy hiểm. Tuy rằng thành phố Yến cũng không cách xa thành phố Lỗ, nhưng dù sao Ngô Thiên Tiếu cũng không mang theo xe chuyên dụng.
Không ngờ Ngô Thiên Tiếu vẫn tự mình nghĩ biện pháp trở lại, hơn nữa còn đi làm từ sáng sớm, tinh thần đáng khen ngợi, cũng biểu hiện ra y không hề đi vắng. Nếu không, thư ký không có mặt, người khác cũng sẽ nghi ngờ thư ký của Phó bí thư Hạ đi đâu, đang âm thầm làm gì.
Hạ Tưởng vỗ vai Ngô Thiên Tiếu cười:
– Thiên Tiếu, vất vả rồi.
– Không vất vả, không vất vả.
Ngô Thiên Tiếu tươi cười, thần sắc càng thêm cung kính. Nhớ lại những lời tán tụng của đủ loại người về Phó bí thư Hạ, biết được Phó bí thư Hạ có bối cảnh sâu dày, là người lãnh đạo tốt, đi theo Phó bí thư Hạ chắc chắn là lựa chọn anh minh, chính xác nhất cuộc đời y.
Đây cũng là kỳ ngộ duy nhất để có thể bay lên, bởi vậy y không thể có chút buông thả nào.
Hạ Tưởng cũng cảm thấy Ngô Thiên Tiếu hiện tại thành thục và trầm ổn thêm không ít, liền có ý thử y:
– Tai nạn xe cộ tại thành phố Yến và trên đường cao tốc là tình hình thế nào, nói một chút quan điểm của cậu xem.
Ngô Thiên Tiếu cười, nói không chút do dự, hiển nhiên là đã có chuẩn bị, có lẽ dọc đường đi đã suy nghĩ rõ ràng chân tướng sự việc:
– Tai nạn xe cộ tại thành phố Yến chính là lừa dối, ha ha, rất cao minh. Tai nạn xe cộ trên đường cao tốc cũng rất kỳ quái. Ngay từ đầu tôi hoài nghi có bàn tay của Hà Giang Hải, sau nghĩ lại thì thấy không phải. Hà Giang Hải hiện tại đang ở bệnh viện không ra ngoài, chính là muốn không đếm xỉa tới, mặc kệ tỉnh Tề xảy ra chuyện to tát gì đều không liên quan tới y. Y khẳng định sẽ không chủ động gây chuyện.
Nếu để Chu Hồng Cơ nghe được lời Ngô Thiên Tiếu, có lẽ sẽ có cảm ngộ, có lẽ sẽ không tự thân ra mặt tìm Hà Giang Hải ngả bài. Nhưng đáng tiếc chính là Ngô Thiên Tiếu sẽ không biểu hiện đầu óc chính trị của mình ở trước mặt Chu Hồng Cơ.
– Theo tôi đoán, sự việc ở đường cao tốc là do thế lực bản địa tỉnh Tề gây ra. Hơn nữa căn cứ phân tích tình thế hiện trường, đối phương chỉ nhắm vào một chiếc xe để xuống tay, trên xe có phụ nữ, đã thuyết minh một điểm: Đối phương nghĩ người ngồi trên xe là Cung Tiểu Tinh.
Ngô Thiên Tiếu tiếp tục chậm rãi nói. Hiển nhiên, chẳng những y rất có hứng thú đối với sau lưng sự kiện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y còn có suy luận của riêng mình.
Phân tích của Ngô Thiên Tiếu cơ bản phù hợp với phỏng đoán của Hạ Tưởng. Điều này cũng khiến Hạ Tưởng hơi lo lắng: Lực lượng bản thổ khổng lồ ẩn giấu trong bóng tối của tỉnh Tề rốt cuộc cũng xuất động. Hết thảy đều do hành động Chu Hồng Cơ muốn bắt Cung Tiểu Tinh gây ra.
Lúc trước Hạ Tưởng muốn bí mật dời Cung Tiểu Tinh đi, và giữ kín rất nhiều chứng cớ của Cung Tiểu Tinh không nói ra, cũng không phải để uy hiếp thế lực bản thổ tỉnh Tề. Bởi hẳn biết rõ, đối đầu sẽ vĩnh viễn không có đường ra, cũng sẽ không như hắn mong muốn, có lẽ sẽ cho hắn thế chủ động nhất thời nhưng về lâu dài chắc chắn sẽ đem tới sự trả thù càng mãnh liệt hơn.
Cho nên Hạ Tưởng rất thông minh ẩn giấu sự việc, đồng thời để Cung Tiểu Tinh lặng lẽ rời khỏi tỉnh Tề, cũng không chỉ vì bảo vệ Hà Giang Hải mà quả thật là vì nghĩ cho đại cục tỉnh Tề, đồng thời cũng vì bảo vệ sự an toàn của Cung Tiểu Tinh.
Thậm chí Hạ Tưởng cũng đoán được một điểm, những thứ Cung Tiểu Tinh nắm giữ về thế lực bản thổ có cả chuyện bí mật của Hà Giang Hải. Chỉ sợ rằng Hà Giang Hải không phải không biết mà là cố tình giả vờ không biết, muốn biến Cung Tiểu Tinh trở thành quả bom hẹn giờ.
Mà điều khiến Hạ Tưởng tiếc nuối chính là, hắn đảm nhiệm vai trò người phá bom, chuẩn bị gỡ kíp nổ Cung Tiểu Tinh thì Chu Hồng Cơ thừa dịp hắn không ở tỉnh Tề, lại giơ tay về phía quả bom. Sao Chu Hồng Cơ không suy nghĩ cẩn thận một chút? Vì sao Hạ Tưởng không làm lớn chuyện Cung Tiểu Tinh lên chứ?
Vì sao sau khi Chu Hồng Cơ ra tay, Hà Giang Hải vẫn làm bộ không biết gì?
Hà Giang Hải là người thông minh. Y trốn ở bệnh viện không ra, thứ nhất là vì dưỡng bệnh, tranh thủ sự thông cảm, vì dù sao đứa con trai của y cũng đã mất. Thứ hai là vì muốn trốn thật xa, ngồi xem đủ mọi thủ đoạn mà Chu Hồng Cơ muốn bố trí mình vào chỗ chết, sẽ chờ khi Chu Hồng Cơ kích nổ, xem Chu Hồng Cơ sẽ bị ngọn lửa chiến tranh nhân dân tỉnh Tề thiêu chết như thế nào.
Chu Hồng Cơ bị lừa, dính bẫy của cáo già Hà Giang Hải.
Có lẽ Chu Hồng Cơ cho rằng Hà Giang Hải đối nhân xử thế quá thẳng, không biết luồn lách, không có âm mưu quỷ kế, vậy y đã sai lầm hoàn toàn. Nếu Hà Giang Hải không có đầu óc, sao có thể trở thành lãnh tụ thế lực bản thổ tỉnh Tề? Sao có thể sừng sững ở tỉnh Tề mười mấy năm không ngã?
Hơn nữa, dù sao Hà Giang Hải cũng ở tỉnh Tề lâu hơn vài chục năm so với Chu Hồng Cơ! Vài chục năm, cho dù là một cán bộ cấp Cục cũng có thể dệt ra một mạng lưới quan hệ vô cùng khổng lồ.
Nói không chừng, Cung Tiểu Tinh chính là một quân cờ của Hà Giang Hải. Cung Tiểu Tinh nắm trong tay rất nhiều bí mật riêng tư của thế lực bản thổ, nhưng bản thân Cung Tiểu Tinh không tự biết mà thôi. Nếu không, cô chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé, sao có thể nắm giữ rất nhiều chứng cớ mà không ai biết chứ?
Càng có thể, sau khi việc của Cung Tiểu Tinh bị Hạ Tưởng phát hiện, áp dụng biện pháp bí mật lặng lẽ dời đi, khiến Hà Giang Hải không thể thích ứng, vẫn không nghĩ được biện pháp tốt để đối phó. Kết quả, Chu Hồng Cơ ra tay chế tạo một cơ hội tuyệt vời cho y. Vì thế, Chu Hồng Cơ liền tới làm bọ ngựa bắt ve sầu. Chỉ cần Hà Giang Hải âm thầm phát ra tin tức, tất nhiên sẽ khiến thế lực bản thổ tỉnh Tề khủng hoảng, y sẽ là chim sẻ rình ở phía sau.
Chu Hồng Cơ lần này tới thành phố Yến điều tra Cung Tiểu Tinh, sợ là bị người dắt mũi. Vì trúng kế của Hà Giang Hải, khiến sự kiện Cung Tiểu Tinh âm thầm gây nên một mạch nước ngầm. Nếu thật sự dẫn phát thế lực bản thổ tỉnh Tề khủng hoảng, Chu Hồng Cơ sẽ thật sự thảm.
Hạ Tưởng cân nhắc trong chốc lát liền muốn tìm Chu Hồng Cơ nói chuyện, hàm súc nhắc khéo một số việc không cần quá nóng vội, nếu không sẽ dễ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, không ngờ Khâu Nhân Lễ có việc muốn tìm hắn. Hắn đành phải gặp mặt Khâu Nhân Lễ trước.
Vì Khâu Nhân Lễ muốn đề cập tới vấn đề đề cử ứng cử viên sau khi Viên Húc Cường lui ra, Ban Tổ chức Trung ương đã chính thức thông tri Tỉnh ủy, sắp tới sẽ tới tỉnh Tề khảo sát chọn người làm Bí thư thành ủy thành phố Lỗ.
Hạ Tưởng giật mình, Ngô Tài Dương làm việc nhanh thật.
Sau khi kinh ngạc, hắn cũng âm thầm tán thưởng Ngô Tài Dương quả nhiên là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nói là muốn đề danh ai đảm nhiệm Bí thư thành ủy thành phố Lỗ, thật là có quyền uy, nói đến vậy thì Tổng bí thư cũng phải nhượng bộ.
Cũng may, Hạ Tưởng làm việc cũng có chuẩn bị trước. Hôm qua trở lại thành phố Lỗ, hắn đã gọi điện thoại cho Lý Đồng, hàm súc nhắc tới việc Bí thư thành ủy thành phố Lỗ. Lý Đồng vừa nghe đã hiểu là chuyện gì, liền vô cùng cao hứng, nói muốn mời Hạ Tưởng ăn cơm. Đáng tiếc lúc đó Hạ Tưởng đã nhận lời của Chu Hồng Cơ nên đành khéo léo từ chối Lý Đồng.
Ăn cơm hay không không quan trọng, quan trọng là ân tình đã truyền đạt tới là được.
Ngoại trừ việc thảo luận đề cử người làm Bí thư thành ủy thành phố Lỗ, còn có vấn đề đề cử người làm Phó chủ tịch UBND tỉnh.
Hạ Tưởng nghe xong cảm thấy khó hiểu. Dường như trong vấn đề bổ nhiệm cán bộ cấp phó tỉnh, Trung ương quá để ý tới ý kiến của tỉnh Tề. Lần trước để tỉnh ủy đề cử người làm Phó chủ tịch tỉnh, lần này lại nhắc lại, hiển nhiên là chuyện rất lạ.
Hạ Tưởng hiểu ra một điều, Ban Tổ chức Trung ương không phải tôn trọng ý kiến của Khâu Nhân Lễ, bởi vì Khâu Nhân Lễ dù sao cũng không phải Ủy viên Bộ chính trị mà là gián tiếp thể hiện sự tôn trọng ý kiến của thế lực bản thổ tỉnh Tề.
Dù sao trống ra chiếc ghế Phó chủ tịch tỉnh của Phan Bảo Hoa, việc phân công quản lý cũng cần cán bộ bản địa phối hợp công tác mới được. Nói cách khác, bề ngoài là trưng cầu ý kiến tỉnh Tề, thực tế là muốn thông qua bàn tay của Khâu Nhân Lễ, đề cử với Ban Tổ chức Trung ương một người thuộc thế lực bản thổ, ai có thể cân bằng thế lực khắp nơi chính là người thích hợp nhất để đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh.
Một Phó chủ tịch tỉnh, lại không phải ủy viên thường vụ, bố trí dân bản xứ nhậm chức vừa thực tế lại có hiệu quả trấn an lòng người, một công đôi việc. Nhưng rốt cuộc là để cử ai, nhất thời Hạ Tưởng cũng không xác định được.
Khâu Nhân Lễ lại không e dè nói:
– Có thể thông qua một con đường nào đó, nghe ý kiến của Hà Giang Hải. Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc sở Công an, Trung ương đã muốn điều xuống. Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ và Phó chủ tịch tỉnh, khẳng định phải ngay tại chỗ đề bạt, mới thích hợp nhất với hiện trạng của tỉnh Tề.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Tôi hiểu. Nếu có tin tức sẽ báo cáo lại Bí thư ngay.
Khâu Nhân Lễ cũng khẽ gật đầu:
– Phó bí thư Hạ. Sự cố gắng của anh ở tỉnh Tề, tôi đều thấy được. So với trước kia, quả thật anh đã thành thục hơn trước, tôi rất vui mừng. Hy vọng anh có thể nhanh hơn nữa trưởng thành lên, gánh vác trọng trách lớn hơn nữa. Tỉnh Tề không thể tiếp tục sai lầm, nếu không, cuối cùng toàn bộ bộ máy Tỉnh ủy đều có trách nhiệm.
Hiển nhiên Khâu Nhân Lễ đã chú ý tới mạch nước ngầm ở tỉnh Tề, nhưng ông ta là nhân vật số một, có rất nhiều chuyện không tiện trực tiếp nói ra, chỉ có thể do Hạ Tưởng ra mặt trực tiếp hoặc gián tiếp xử lý.
Ra khỏi văn phòng Khâu Nhân Lễ, Hạ Tưởng biết không còn nhiều thời gian liền đi nhanh tới hướng văn phòng của Chu Hồng Cơ. Nhưng lúc này Chu Hồng Cơ đã tới phòng bệnh của Hà Giang Hải, đang giao chiến trực diện với Hà Giang Hải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |