Thật hiếm có được một ngày thu dễ chịu như hôm nay. Gió nhẹ, nắng ấm, dưới ánh mặt trời mùa thu lúc gần trưa, ánh nắng quả thật rất dễ chịu, lại không có cảm giác khô hanh.
Một lá cây nhẹ nhàng buông xuống, thong thả đậu trên vai Hạ Tưởng. Hắn với tay lấy xuống, ngắm nghía cái lá đỏ trong tay mình, tự nhủ, lá đỏ ở Hương Sơn hẳn là đẹp.
Ngẫu nhiên liên tưởng chút ít, nhưng lại nhanh chóng quay trở lại hiện tại. Vì cơ trí bao năm của ông cụ Ngô cùng hắn xem xét tình thế, Hạ Tưởng mượn việc Trần Hạo Thiên để phân tích đại cục của nhiệm kỳ tới.
Vị trí của Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh là ổn định nhất, có lẽ sẽ không có thay đổi gì, lần lượt là vị trí thứ nhất và thứ ba, ngoài hai người này, vẫn còn trống bảy vị trí Ủy viên Thường vụ.
Ngô Tài Dương cũng xem như đứng thứ nhất, chỉ cần ông cụ Ngô còn khỏe, chỉ cần thế lực gia tộc không tan rã trong một đêm, thì gần như chẳng gì cản nổi Ngô Tài Dương vào Thường vụ. Mà việc thế lực gia tộc tan rã trong một đêm, trừ khi thiên hạ đại loạn mới có thể xảy ra, vì vậy, Ngô Tài Dương nhất định có thể vào Thường vụ.
Ngô Tài Dương còn có một ưu thế là, ông ta là Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Mặc dù ông ta không cùng phe với Tổng bí thư, nhưng đã nắm trong tay Ban Tổ chức Trung ương, lại thêm quan hệ mật thiết với Tổng Bí thư, cũng khiến ông ta được Tổng bí thư tín nhiệm. Nhất là với tiền đề là mối quan hệ tốt đẹp từ trước đến nay của Tổng Bí thư và thế lực gia tộc.
Vì vậy, theo như Hạ Tưởng được biết, việc Ngô Tài Dương vào Cục cũng là sự thật mười mươi, huống chi thế lực gia tộc lại đang nỗ lực lớn mạnh hơn, càng huống hồ, còn cả Quan Viễn Khúc lên đài.
Nhưng sau khi Ngô Tài Dương vào Thường vụ rồi, đảm nhiệm chức vụ gì thì không dễ đoán được. Với suy đoán của Hạ Tưởng, có thể sẽ là Phó chủ tịch Nhà nước.
Có thể nói, Hạ Tưởng quen ông cụ Ngô mười mấy năm nay, trong các nhiệm kỳ quan trọng của Trung ương, trước nay ông cụ chưa hề hé răng tiết lộ nửa lời, cũng chưa hề một lần trực tiếp nói chuyện đó với hắn. Hôm nay, rốt cuộc vì việc của Trần Hạo Thiên mà đưa vấn đề quan trọng mà quốc gia sắp phải đối mặt, chính thức nói với hắn.
Cũng phải nhìn thẳng vào nhiệm kỳ mới này, vì nó liên quan tới chính trị sau này của quốc gia, cũng sẽ gắn bó chặt chẽ với lợi ích của Hạ Tưởng. Cũng còn một điểm, còn liên quan tới kế sách lâu dài sau này của Hạ Tưởng.
– Tôi vốn không muốn đến Lĩnh Nam, cũng chẳng cho rằng mình có thể giúp Bí thư Trần giải quyết khó khăn, chủ ý ban đầu của tôi vẫn là ở lại tỉnh Tề…
Hạ Tưởng cũng biết ông cụ nói như vậy, chẳng phải trách gì hắn, mà là dẫn dắt vào chủ đề chính.
Ông cụ Ngô khẽ gật đầu:
– Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ cậu đến Lĩnh Nam sẽ lập một chiến tích lớn, sau khi thiết lập mối quan hệ tốt với Trần Hạo Thiên, một khi y gia nhập Thường vụ, cậu lại có thêm một người giúp đỡ trong Ủy viên Thường vụ. Vì việc này, lão Cổ luôn gọi điện tới, thậm chí chạy tới chuyện trò với tôi khá lâu, suýt chút nữa tôi bị ông ta thuyết phục rồi…
Lão Cổ có thể thuyết phục ông cụ Ngô? Hạ Tưởng không tin, ông cụ nói thế cũng là giữ thể diện cho lão Cổ.
– Nhưng nghĩ lại, nhiệm kỳ sau, có Quan Viễn Khúc, Ngô Tài Dương, lại cả ấn tượng của Đại Phục Thịnh về cậu cũng khá tốt. Có ba Ủy viên Thường vụ ủng hộ cậu cũng đủ rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?
Hạ Tưởng cười, hắn thực sự chẳng muốn thế nào, lẽ nào lại muốn một nửa số Ủy viên thường vụ ủng hộ hắn? Thật hoang đường! Ngay cả với thế lực của Tổng Bí thư, muốn chiếm được nửa số Ủy viên Thường vụ, cũng gần như khả năng là rất ít, trừ phi… trừ phi Tổng Bí thư lùi một bước để đổi lấy cái ghế Chủ nhiệm Ủy viên thường vụ.
Hạ Tưởng chăm chú nghe, không nói lời nào, vì hắn biết với cấp bậc và tầm nhìn của hắn hiện tại, phân tích và hiểu về thời cuộc còn thua kém ông cụ. Ông cụ là người thế nào? Cả đời tung hoành quan trường, cũng từng là một trong các Ủy viên Thường vụ, giờ đây lại nắm giữ thế lực gia tộc, đối với việc nhìn nhận hướng đi chung của quốc gia, dĩ nhiên thấu đáo và lâu dài hơn hắn.
– Trần Hạo Thiên đối mặt với ba khó khăn lớn, không có khó khăn nào nhẹ nhàng cả, để cậu đến Lĩnh Nam, là muốn để cậu giúp anh ta giải quyết hai vấn đề trước.
Ông cụ khó mà thoải mái khi nói đến chuyện quốc gia đại sự, lại để Ngô Tài Dương ở đây, chính là còn có thâm ý sâu xa,
– Khó khăn đầu tiên là, giờ đây Lĩnh Nam chiến tranh loạn lạc, đâu đâu cũng khói lửa. Nếu cậu đi, việc đầu tiên là làm nhân viên cứu hỏa.
Với Hạ Tưởng, việc cứu hỏa đã quá quen thuộc, nhưng trước đây chỉ là những đám cháy nhỏ.
Lửa, bây giờ là đại hỏa, rất dễ dẫn lửa thiêu thân. Vì lửa trước đây chỉ là sự đấu đá trong giới hạn Phó chủ tịch trở xuống, còn giờ đây trực tiếp liên quan tới việc tranh cử vào Thường vụ. Ai chống lại, đối phương nhất định không thể để yên. Khi ở tỉnh Tương, còn có người dám hạ sát, vậy ở Lĩnh Nam, nghĩ cũng không cần phải nghĩ, lại càng giết không tha.
– Khó khăn thứ hai là, cán bộ địa phương ở Lĩnh Nam, cấu kết rất chặt chẽ.
Cán bộ địa phương ở Lĩnh Nam, giống như thế lực địa phương tỉnh Tề, cấu kết lại thành một thế lực vô cùng lớn. Kỳ thật Hạ Tưởng ít nhiều cũng hiểu về tình hình Lĩnh Nam, so với hiện tượng lạ người tỉnh Tề thế lực chính trị tỉnh Tề, ở Lĩnh Nam tuy biểu hiện không rõ ràng lắm, nhưng cũng có rất nhiều sắp xếp khiến cho người ta phải suy nghĩ. Ví dụ Trung ương từ trước đến nay không hề bổ nhiệm người Lĩnh Nam giữ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam, mà thường phân công người Lĩnh Nam đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa, người Lĩnh Nam có phong tục tập quán và rất nhiều nguyên nhân lịch sử không tiện nói rõ, ý thức độc lập rất mạnh, riêng vấn đề tiếng nói Lĩnh Nam đã từng trở thành một vấn đề chính trị. Mà người Lĩnh Nam lại không ngay thẳng như người tỉnh Tề, làm việc hàm súc mà nội liễm, tuy cấu kết, nhưng khiêm tốn mà ôn hòa, lại là một sự hùng mạnh chân thật, cho nên, so với thế lực địa phương tỉnh Tề, càng dễ đối phó hơn.
Có lẽ Trần Hạo Thiên cũng nghĩ giữa hắn và thế lực địa phương tỉnh Tề đã có thể nói chuyện với nhau, lại có thể cân bằng mối quan hệ hai bên, nên mới nhận định hắn đến Lĩnh Nam có thể làm tốt chức vụ. Quả thật, Hạ Tưởng cũng không tự coi nhẹ mình, nếu hắn đến Lĩnh Nam, cũng có thể quan hệ rất tốt với các cán bộ địa phương, cũng chắc chắn làm được nhiều việc.
Nhưng hắn vẫn không thể đến Lĩnh Nam.
Vì người tỉnh Tề và người tỉnh Yến có điểm giống nhau, đều là tính cách phương Bắc, dễ tiếp xúc, thậm chí tỉnh Tương mặc dù cũng coi như thuộc Giang Nam, nhưng người tỉnh Tương cũng ngay thẳng. Người Lĩnh Nam thì khác, người Lĩnh Nam là điển hình của người phương Nam, đất nơi nào thì nuôi người nơi ấy, tính cách và cách xử sự cũng có khác biệt lớn với người phương Bắc. Ngay cả Trung ương cũng không giải quyết tốt vấn đề Lĩnh Nam, nếu như xét lịch sử sâu xa hơn, Lĩnh Nam trong lịch sử từng yêu cầu nền độc lập riêng.
Nếu Hạ Tưởng đến Lĩnh Nam, với hai khó khăn trên, hắn quả thật có thể thay Trần Hạo Thiên xoa dịu đi ở một mức nhất định. Nhưng vấn đề là, hắn phải trả giá toàn bộ sức lực và sự mạo hiểm chính trị nhất định, mà kết quả… chưa chắc sẽ như hắn mong muốn. Nói cách khác, chưa chắc là kết quả mà hắn muốn.
Có thể gặt hái cũng rất nhiều, song không chắc đó là kết quả hắn cần, cho nên, hắn vẫn chưa muốn đi Lĩnh Nam.
Sự cấu kết của cán bộ Lĩnh Nam, cũng là một trong những khó khăn trước mắt của Trần Hạo Thiên.
Cũng do sự cấu kết của các cán bộ Lĩnh Nam, mới khiến cho Trần Hạo Thiên như bị vây giữa đám cháy, chữa xong bên này lại cháy bên kia, anh ta rất mệt mỏi tìm cách ứng phó.
Nhưng quan hệ của Phó Bí thư tỉnh ủy đương nhiệm với Trần Hạo Thiên dường như cũng bình thường, còn về mối quan hệ của Chủ tịch tỉnh và Trần Hạo Thiên thế nào, Hạ Tưởng cũng không thể hiểu hết được. Nhưng câu kế tiếp của ông cụ Ngô đã làm hắn thông suốt.
– Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam phải thay đổi rồi, nhưng hiển nhiên Trần Hạo Nhiên không hài lòng. Anh ta còn muốn đổi một Phó bí thư, dẫu sao xử lý một vài việc gây cháy, vai trò của Phó bí thư sẽ lớn hơn. Trấn an lòng dân, tuyên truyền chính sách, Chủ tịch tỉnh không thể ra mặt, một Phó bí thư đắc lực có thể ra tay ứng phó với những áp lực từ bên ngoài thay cho Trần Hạo Thiên. Cho nên, anh ta gấp rút muốn tìm một trợ thủ trẻ có tài.
Để bảo vệ Trần Hạo Thiên, Trung ương thực sự đã bỏ không ít sức lực, ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng đã đổi để mở đường cho anh ta. Mà nghĩ lại cũng đúng, Chủ tịch tỉnh đương nhiệm cũng đến tuổi nghỉ rồi, nên lý do thay thế cũng chính đáng.
Mà áp lực từ bên ngoài, vừa chỉ cái khác của tỉnh khác, vừa chỉ những đối thủ muốn cạnh tranh vào Thường vụ khác.
Trước mắt, ủy viên Bộ chính trị ở địa phương, ngoài Trần Hạo Thiên, còn có Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, Bí thư Thành ủy Hạ Giang, Bí thư Thành ủy Sơn Thành và Bí thư Thành ủy Tân Thành, đều có thực lực vào Thường vụ. Trong đó, tuổi của Bí thư Thành ủy Bắc Kinh đã chạm mốc giới hạn vào Thường vụ, khả năng gia nhập là rất nhỏ, về cơ bản có thể loại ngay từ đầu.
Còn Bí thư thành ủy Sơn Thành, tuy về cục diện chính trị trong nước, sự quan trọng của Sơn Thành không kém gì Lĩnh Nam, nhưng Bí thư Thành ủy Sơn Thành dám làm dám chịu. Trên chính trường đang tiến những bước rất ổn định, còn về kinh tế cũng có những bước tiến linh động, khiến Sơn Thành trở thành thành phố hoa lệ trong nước, con người cũng trở thành minh tinh chính trị.
Trước đây, lần lượt đã có năm Ủy viên thường vụ bộ Chính trị đến Sơn Thành thị sát, giống như đang dùng cuộc thị sát của chính mình để bỏ một phiếu tán thành cho việc tranh cử vào Thường vụ của Bí thư thành ủy Sơn Thành vậy!
Bí thư thành ủy Hạ Giang thì chẳng cần phải nói, là một thành phố trực thuộc Trung ương có sức ảnh hưởng trong cả nước, từ trước đến nay thành phố Hạ Giang luôn là tâm điểm của Trung ương, so với Lĩnh Nam chỉ có hơn chứ không kém. Còn tình hình chính trị cũng phức tạp hơn Lĩnh Nam, nhưng tuổi tác của Bí thư Thành ủy Hạ Giang cũng đã chạm mốc giới hạn vào Thường vụ, khả năng vào Thưởng vụ cũng giảm đi đáng kể
Trên thực tế, Bí thư Thành ủy Tân Thành vẫn luôn im tiếng, nhưng lại là ứng cử viên sáng giá cho cái ghế Thường vụ. Bởi không những Bí thư Thành ủy Tân Thành là một nhân vật nòng cốt của phe phản đối, hơn nữa lại rất có thực lực. Mấy năm nay Tân Thành như bị tách biệt hẳn, vừa không nói gì để tạo thanh thế, cũng không nhắc đến mô hình Tân Thành gì. Thậm chí trong những năm gần đây, tin tức trong nước cũng gần như không hề nhắc đến Tân Thành. Nhưng phía sau những gì bên ngoài, năm nay, cán bộ cao cấp Trung ương đã từng đến thăm Tân Thành.
Lãnh đạo cấp cao đi thanh tra bất kỳ một tỉnh thành nào đều có ý nghĩa chính trị cực kỳ quan trọng, là sự khẳng định về mặt chính trị, là sự ủng hộ về mặt kinh tế, cho dù có tin tức truyền thông gì hay không, thì bản thân nó cũng có ý nghĩa rất lớn rồi.
Trần Hạo Thiên muốn nắm lấy một vài nhân vật then chốt trong bộ Chính trị ở địa phương, khó khăn là không nhỏ.
Nhưng nhìn nhận của ông cụ Ngô rốt cuộc tinh tường hơn hẳn so với Hạ Tưởng, đã chỉ ra một trong ba khó khăn lớn nhất mà Trần Hạo Thiên phải đối mặt.
– Khó khăn lớn nhất của Trần Hạo Thiên khi muốn gia nhập Thường vụ là vấn đề tuổi tác!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |