Cũng là thời gian ngồi nói chuyện với nhau lâu nhất kể từ khi Hạ Tưởng quen biết Cổ Thu Thật, nói chuyện…trải lòng.
Trong mắt Hạ Tưởng, đừng nhìn Cổ Thu Thật tuổi không lớn, nhưng đối nhân xử thế lại rất ôn hòa, tiến lùi có chừng mực, trực tiếp mà uyển chuyển, vừa không nóng vội, lại không bảo thủ, rất phù hợp với môi trường làm cán bộ lớn.
Cái gọi là ông cụ non, chính là những người như Cổ Thu Thật, đương nhiên, bây giờ Cổ Thu Thật cũng không được coi là trẻ tuổi nữa, đã bắt đầu bước vào tuổi trung niên. Nhưng nếu y không từng là ông cụ non, cũng sẽ không leo lên được chức vụ cao như Phó giám đốc sở khi còn trẻ tuổi.
Cổ Thu Thật lớn hơn Hạ Tưởng ba tuổi, đã sắp bước vào tuổi đổi nhiệm kỳ rồi, sau Tết nguyên đán, đã bước vào tuổi trung niên, Ủy viên bộ Chính trị tuổi trung niên. Nói thêm một bước nữa, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh độ tuổi trung niên, không thể nói là không có người thứ hai, nhưng cũng gần như từ thời dựng nước đến nay là người đầu tiên rồi.
Tuy Cổ Thu Thật chỉ lớn hơn Hạ Tưởng ba tuổi, nhưng trong mắt Hạ Tưởng, Cổ Thu Thật lại như lớn tuổi rồi, mỗi một động tác của y, đều rất thành thục, hoàn toàn không có chút gì làm ra vẻ hay chưa chín chắn, dường như vị trí và uy lực của người bề trên của y bẩm sinh đã có vậy.
Thật ra Cổ Thu Thật cũng giống Hạ Tưởng, xuất thân con nhà bình dân, hoàn toàn không phải con nhà danh giá, cũng không phải người có bề thế. Y có thể có được sự trầm ổn và uy thế như bây giờ, không phải không có liên quan đến những khó khăn gian khổ mà y đã trải qua trước đây.
Hạ Tưởng vẫn luôn cho rằng, Cổ Thu Thật sẽ không có lúc do dự, y từ trước đến nay đều rất dứt khoát mạnh mẽ, khiến cho người ta vô tình bị dẫn dắt, nhưng hôm nay, Cổ Thu Thật lại có chút khác lạ.
– Đương nhiên, cách nghĩ của Trưởng ban Ngô cũng rất tốt, cũng là vì suy nghĩ cho cậu, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng là một người bạn lâu năm, Hạ Tưởng, tôi muốn nói thêm một câu, hy vọng cậu không để ý.
Cả buổi chiều, trong lúc Cổ Thu Thật nói chuyện với Hạ Tưởng, giọng nói giống như nắng buổi chiều, ấm áp mà kéo dài, khiến cho người ta bất giác đắm chìm. Đột nhiên, giọng nói của y lại chuyển đổi, không những giọng nói nâng cao lên, ngữ điệu cũng bỗng nhiên trở nên sắc bén,
– Suy nghĩ của tôi là, có việc nên làm, có việc không nên làm. Phàm là làm việc gì cũng phải trước sau vẹn toàn, là một cán bộ Đảng viên, phải chịu trách nhiệm đến cùng với mỗi một hành vi câu nói của mình!
– Việc ở tỉnh Tề, nhất định phải có một cái kết thúc, tôi hy vọng cậu có thể dốc sức để làm, giải quyết tất cả những tai họa ngầm. Bắt đầu từ cậu, thì cũng nên do cậu kết thúc, có đầu có cuối, mới là bản lĩnh của một người đàn ông, mới là một cán bộ có lương tâm, có trách nhiệm!
Cổ Thu Thật nói rất có khí phách, trước mặt Hạ Tưởng, nét mặt trở nên kiên định và dứt khoát hơn bao giờ hết, những sự ôn hòa và ung dung trước đây của y như biến mất hết, thay vào đó là sự nghiêm túc và thản nhiên!
Nghiêm túc chính là tin tưởng vào sự kiên định của Hạ Tưởng, thản nhiên chính là không quan tâm đến tất cả mọi khó khăn!
Hạ Tưởng ngây người.
Hắn thật sự không ngờ Cổ Thu Thật lại kiên định đứng về phía hắn, chẳng những kiên định, còn cổ vũ và động viên cho hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng Cổ Thu Thật luôn thăng chức thuận lợi trên con đường làm quan như vậy, sẽ mất đi sự hăng hái, không ngờ, Cổ Thu Thật cũng rất hăng hái.
Nghĩ lại cũng đúng, tuy Cổ Thu Thật là Ủy viên bộ Chính trị, nhưng qua Tết nguyên đán này y mới bốn mươi tuổi, có thể nói trong chốn quan trường, cũng vẫn còn sung sức.
Hạ Tưởng nhiệt huyết sôi trào, cười ha hả:
– Mượn câu nói cũ của Bí thư Cổ, mượn sức gió đông, đi xa ngàn dặm, tôi nguyện ở lại tỉnh Tề, hoàn thành tâm nguyện từ trước đến nay!
– Cụng ly!
Cổ Thu Thật lấy trà thay rượu,
– Tôi kính cậu một ly!
– Tôi kính Bí thư Cổ!
Hạ Tưởng không dám để Bí thư Cổ kính hắn.
– Còn một câu nữa, Hạ Tưởng, cậu nhất định phải nhớ kỹ, tuy rằng lần này đến Lĩnh Nam, sau lưng có rất nhiều người đang thúc đẩy, nhưng nếu cậu kiên quyết không đi, cũng không ai có thể ép cậu được. Tức là, bắt đầu từ bây giờ, cậu có thể tự quyết định vận mệnh chính mình, tuy chỉ là một phần, nhưng tôi cũng chúc mừng cậu.
Có lẽ Cổ Thu Thật cũng cảm kích, nên hôm nay nói rất nhiều, hơn nữa còn bỏ những việc bận rộn của mình, cố ý ngồi cùng Hạ Tưởng suốt buổi chiều, xem như cũng chân thành rồi.
– Sau này cậu gặp phải khó khăn gì ở Lĩnh Nam, có thể trực tiếp tới tìm tôi, có lẽ tôi không giúp cậu được nhiều, nhưng chút việc nhỏ cũng không cần làm phiền đến Tổng bí thư, lời nói của tôi, cũng có trọng lượng. Cậu nhớ kỹ, sau lưng cậu, ngoài mấy ông già lớn tuổi ra, còn có những bạn bè có thể thổ lộ tình cảm!
Cổ Thu Thật tự coi mình là bạn tâm giao của Hạ Tưởng, thật sự quá nâng cao Hạ Tưởng rồi. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải y coi trọng Hạ Tưởng đó sao, chắc chắn đã nhận định rằng Hạ Tưởng đáng để tin cậy?
Hạ Tưởng vô cùng cảm động,
– Cảm ơn Bí thư Cổ, đời người có được một tri kỷ, là đủ rồi!
E rằng trong nước rất hiếm nhìn thấy tình cảnh như thế này, người nối nghiệp kế tiếp và người của đời thứ bảy cùng nâng chén nói chuyện vui vẻ, cảnh tượng thân mật này, dường như là một việc không thể tưởng tượng được. Từ trước đến nay giữa hai nhiệm kỳ kế nhiệm, đã phân ranh giới rất rõ ràng.
Quả thật, sau này Cổ Thu Thật và Hạ Tưởng liệu có vì quan niệm chính trị khác nhau, mà dần dần cách xa nhau hay không, bây giờ đưa ra kết luận cũng là quá sớm. Nhưng sự việc ngày hôm nay, sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng hai người, trở thành một ký ức lâu dài.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ trở thành ánh huy hoàng cuối cùng, sau đó biến mất phía chân trời. Hạ Tưởng và Cổ Thu Thật như vừa mới tỉnh mộng, bỗng nhìn nhau cười ha hả.
Trong tiếng cười của hai người, ngày cuối cùng của năm 2011, dần dần trôi qua.
Đêm đó, Hạ Tưởng ở nhà họ Ngô. Buổi tối, sau khi cùng Ngô Tài Dương, ông cụ Ngô, đã đạt được sự nhất trí.
Sáng sớm hôm sau, Tết nguyên đán đến cũng không hề ảnh hưởng đến nỗi nhớ như dao cắt vào tim của Hạ Tưởng, hắn và Ngô Thiên Tiếu cùng quay về thành phố Lỗ.
Vừa về đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền bắt tay vào sắp xếp hàng loạt công việc. Hắn đích thân ra mặt, lần lượt gọi điện thoại cho những Bí thư Thành ủy và Thị trưởng các thành phố cấp dưới mà hắn quen, trịnh trọng nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lại cùng Ngô Thiên Tiếu đến Thành ủy thành phố Lỗ, lần lượt nói chuyện cùng Lưu Đồng, Lý Nhất Lâm.
Lúc nói chuyện với Lý Đồng, đầu tiên là bàn về việc hai đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, sau đó Hạ Tưởng cũng không kiêng dè Ngô Thiên Tiếu cũng có mặt ở đó, trực tiếp đề cử Ngô Thiên Tiếu với Lý Đồng,
– Bí thư Lý, năng lực của Thiên Tiếu cũng rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất đáng tin cậy, thành phố Lỗ có huyện nào thiếu, anh tìm một chỗ thích hợp một chút…
Ngô Thiên Tiếu lại càng hồi hộp, nếu Phó bí thư Hạ đã nói thẳng thắn về tiền đồ của gã, có thể thấy ngày Phó bí thư Hạ rời khỏi tỉnh Tề cũng không còn xa nữa. Trong lòng gã vừa vui vừa buồn, vui là vì, Phó bí thư Hạ đã trịnh trọng nêu ra việc này trước mặt Lý Đồng, Bí thư Lý là người thông minh, chắc chắn biết ý của Phó bí thư Hạ, nhất định phải sắp xếp một vị trí tốt mới có thể khiến Phó bí thư Hạ hài lòng.
Buồn là vì, không ngờ Phó bí thư Hạ lại đi nhanh như vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Lý Đồng hiểu ý, lời vàng của Hạ Tưởng vừa thốt ra, nhất định phải nể mặt, hơn nữa còn phải thật nể mặt, liền nói:
– Được, tôi từ lâu đã nghĩ đến việc để Thiên Tiếu đến thành phố Lỗ giúp tôi một tay, còn sợ Phó bí thư Hạ không chịu thả người, nếu Phó bí thư Hạ đã chủ động thả người, tôi cũng không khách sáo nữa, chắc chắn sẽ cho Thiên Tiếu gánh trọng trách.
Lý Đồng thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, lời này vừa nói ra, tức là ở trong phạm vi thành phố Lỗ, vị trí Bí thư Huyện ủy là chắc chắn rồi.
Ngô Thiên Tiếu lại càng hồi hộp hơn, lòng bàn tay đã toát mồ hôi. Gã vốn nghĩ kết quả tốt nhất cũng chỉ là đến một huyện xa xôi làm Bí thư Huyện ủy, đến một huyện giàu có nào đó làm Chủ tịch huyện, không ngờ, Hạ Tưởng vừa ra tay, gã đã có thể làm Bí thư Huyện ủy ở một huyện trực thuộc thành phố Lỗ.
Huyện trực thuộc thành phố Lỗ, đều là những huyện giàu có, tốc độ lên chức cũng nhanh. Ngô Thiên Tiếu rất cảm kích sự nâng đỡ của Phó bí thư Hạ, âm thầm hạ quyết định, sau này nhất quyết ủng hộ con đường của Phó bí thư Hạ, tuyệt đối không dao động.
Lý Đồng dứt khoát muốn làm một người tốt đến cùng, lại đưa ra yêu cầu:
– Tôi lại muốn đưa ra một yêu cầu nữa với Phó bí thư Hạ, mong Phó bí thư Hạ chấp thuận.
Hạ Tưởng thấy Lý Đồng thuận nước đẩy thuyền, trong lòng thầm sợ Lý Đồng đã biết chuyện Ngô Tài Dương đích thân đến sân bay đón hắn. Nghĩ lại quan hệ giữa Ngô Tài Dương và Lý Đồng cũng khá thân thiết, nói ra giữa y và hắn cũng không quá xa, liền cười nói:
– Có gì cứ nói, còn khách sáo nữa, thì thành người ngoài rồi!
Lý Đồng liền cười ha hả:
– Bí thư Quận ủy thành phố cũng đã đến tuổi rồi, ý của tôi là, muốn mời Phó bí thư Hạ giới thiệu thêm một người nữa, để đồng chí Ôn Tử Tuyền đảm nhận chức vụ Bí thư Quận ủy. Năng lực làm việc của đồng chí Tử Tuyền rất tốt, làm ở Tỉnh ủy nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Quận ủy là một khu quan trọng ở thành phố Lỗ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đồng chí Tử Tuyền mới thích hợp đảm nhiệm vị trí này.
Được thôi, lại là một ân tình lớn. Hạ Tưởng cười thầm, trước đây ở những việc khác Lý Đồng không tích cực, nhưng trong những việc sắp xếp những thân tín của y ra bên ngoài, lại rất chủ động tích cực, quả thật cũng biết làm người.
Vốn dĩ ý của Hạ Tưởng là muốn để Ôn Tử Tuyền xuống các thành phố bên dưới đảm nhận chức vụ Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, tuy là điều chuyển ngang, nhưng cũng coi như một khởi điểm vững chắc. Không ngờ, Lý Đồng lại suy nghĩ xa hơn hắn, bước đi cũng nhanh hơn, trực tiếp bước một bước dài, đảm nhận Bí thư Quận ủy. Bí thư Quận ủy của thành phố Lỗ, tuy ngang hàng với Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, nhưng ý nghĩa rất khác nhau, dù sao cũng là nhân vật tại vị số một.
Hạ Tưởng chưa nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cười cười rồi rời đi.
Sau đó, Hạ Tưởng lại gặp mặt Lưu Nhất Lâm, cũng sau khi dặn dò những công việc về đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, nói đơn giản về sự sắp đặt của hắn đối với Ngô Thiên Tiếu và ý kiến của Lý Đồng. Lưu Nhất Lâm lại không có ý kiến, giơ hai tay chúc mừng. Nhưng dường như đoán ra được điều gì đó về việc Hạ Tưởng sắp đặt Ngô Thiên Tiếu ra bên ngoài làm việc, định hỏi, nhưng bị Hạ Tưởng kịp thời ngăn lại,
– Trọng tâm công việc bây giờ là đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc.
Lưu Nhất Lâm hiểu ý, ý của Hạ Tưởng là trước khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc diễn ra, tin tức hắn rời khỏi tỉnh Tề không thể để lộ ra ngoài, nếu không có thể sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.
Ai ngờ, cũng không biết làm sao lọt ra bên ngoài, tin tức về việc Hạ Tưởng sắp rời khỏi tỉnh Tề, chợt như ngọn gió xuân ùa đến, khiến trăm hoa đua nở, trong một đêm liền truyền đi khắp tòa nhà tỉnh Tề.
Càng làm cho người ta không thể ngờ được là, bình thường ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng cũng chỉ rất bình thường, nhưng khi tin tức về việc hắn sắp rời khỏi tỉnh Tề được truyền ra, lập tức dẫn đến một hậu quả mà không ai có thể ngờ được.
Hậu quả rất nghiêm trọng, rất hung hãn, trực tiếp khiến cho tình thế tỉnh Tề đang căng thẳng, lại càng khó định hướng.
Cùng với việc tin tức Hạ Tưởng sắp rời khỏi tỉnh Tề được truyền ra bên ngoài, có một tin đồn cũng được truyền ra, nghe nói, có mấy chục vị đại biểu Hội đồng nhân dân đang cùng nhau liên kết kiến nghị, chuẩn bị đưa ra đề nghị không tín nhiệm đối với Chủ tịch tỉnh đương nhiệm – Tôn Tập Dân, đồng thời đề cử người được chọn làm Chủ tịch tỉnh.
“Hạ Tưởng!”
Đất bằng nổi sấm, hay cho kế mượn đao giết người!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |