Đường Thiên Vân không tiện đi theo, phải đến chờ ở văn phòng Lĩnh Nam tại Bắc Kinh, Hạ Tưởng tự mình lái xe. Tuy là tự lái xe, nhưng phía trước phía sau cách đó không xa, đều có cảnh vệ bảo vệ.
Không phải cảnh vệ của hắn ở Lĩnh Nam, mà là Cổ Thu Thật cố ý sắp xếp mấy người ở Bắc Kinh, để bảo vệ hắn an toàn. Trên thực tế Hạ Tưởng nghĩ, ở Bắc Kinh chắc là không có việc gì, Ngô Hiểu Dương dù có năng lực, cũng không có khả năng vươn tay đến tận Bắc Kinh, lại càng không dám động thủ ở địa phận Bắc Kinh.
Nhưng không thể chối từ tấm lòng của Cổ Thu Thật, Hạ Tưởng đành phải chấp nhận sự sắp xếp của ông ta.
Đường Thiên Vân ở văn phòng Lĩnh Nam tại Bắc Kinh cũng không nhàn rỗi, tuân theo chỉ thị của Hạ Tưởng mà tiến hành bố trí đâu vào đấy, đồng thời cũng thông báo tình hình cho tỉnh Ủy Lĩnh Nam. Hạ Tưởng tất nhiên sẽ không ngồi chờ Ngô Hiểu Dương ra tay, hắn đã tỉ mỉ bố trí, ra sức đào hầm, chuẩn bị chôn sống Ngô Hiểu Dương.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, lần này Ngô Hiểu Dương sẽ không lấy đá chọi đá, cũng muốn bố trí tỉ mỉ một lần, chẳng những muốn cho hắn rơi vào hố, chỉ sợ còn có ý nhân cơ hội chôn luôn Khang Hiếu. Khang Hiếu không tin Khang Chí và Ngô Công tử tự giết lẫn nhau mà chết, Ngô Hiểu Dương chắc chắn tin.
Hạ Tưởng cũng tin, bởi vì khi hắn nghe báo cáo biết được, Ngô Công Tử và Khang Chí trúng đạn, đều không phải là súng của cảnh sát.
Mà với những gì Hạ Tưởng biết về Ngô Hiểu Dương, Ngô Hiểu Dương trừng mắt đáp lại ngay việc hợp tác với Khang Hiếu, âm thầm khẳng định đúng là hận Khang Hiếu thấu xương. Khang Chí đã chết, Ngô Hiểu Dương nếu không lấy Khang Hiếu ra xả hận, thì ông ta không phải Ngô Hiểu Dương.
Hạ Tưởng đương nhiên cũng sẽ không lạc quan mù quáng, dù sao Ngô Hiểu Dương đã phát triển ở Dương Thành nhiều năm, hơn nữa quân nhân phục tùng mệnh lệnh thượng cấp là tôn chỉ, Ngô Hiểu Dương khống chế lực lượng quân khu Dương Thành, phỏng chừng còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Cho nên, cho dù hắn đề phòng mọi nơi, và cẩn thận ứng phó, vẫn có khả năng xuất hiện tình huống không thể biết trước.
Không tồi, Hạ Tưởng cũng không phải không có một chút lo lắng, cũng không có thực lực, hắn đã thận trọng mà đào phần mộ thật lớn tiếp theo cho Ngô Hiểu Dương, dùng để mai táng hy vọng hão huyền cuối cùng của Ngô Hiểu Dương.
Còn muốn mượn Ngô Hiểu Dương để dụ rắn ra khỏi hang, để khiến kẻ lớn hơn đứng đằng sau ra mặt, do đó một đòn mà Lão Cổ đã chuẩn bị từ lâu tất sẽ trúng đích.
Về phần hôm nay gặp Tổng bí thư, coi như đã đi tới thống nhất ý kiến, Tổng bí thư đương nhiên sẽ không nói rõ, nhưng Hạ Tưởng đã biết rõ trong lòng, Cổ Thu Thật đề nghị hắn đến Bắc Kinh tạm tránh đầu sóng ngọn gió, Tổng bí thư lại không đề nghị, có thể thấy Tổng bí thư đã trải qua vô số sóng to gió lớn, cũng không cho rằng hắn sẽ e ngại Ngô Hiểu Dương.
Tổng bí thư lo lắng cho hắn, cũng không phải lo Trung ương cao tầng chèn ép… mà – thông qua cuộc thử thách ác liệt của Ủy ban Kỷ luật Trung ương các quan lớn cấp tỉnh bộ, Hạ Tưởng về vấn đề kinh tế quả không chê vào đâu được… Mà là không yên tâm về con đường đề bạt hạ cấp của hắn, lo lắng có người sẽ ra thủ đoạn đối phó Tào Vĩnh Quốc như đã đối phó với hắn, có khả năng có triển vọng tạo thành lực cản không cần thiết cho hắn.
Dùng người mà xem xét không chu đáo là không làm tròn bổn phận, có thể lớn có thể nhỏ, đề bạt toàn bộ hạ cấp đều phạm sai lầm. Nếu Hạ Tưởng đề bạt một người là Giám đốc sở, phạm vào vấn đề kinh tế nghiêm trọng, không ảnh hưởng nhiều đến tiền đồ của Hạ Tưởng. Nhưng nếu là thân tín của Hạ Tưởng thông đồng với địch bán nước, Hạ Tưởng nhất định sẽ bị liên lụy.
Tổng bí thư lo lắng Hạ Tưởng không được yên ổn, lý do là như thế!
Tới nhà họ Ngô, tuy rằng đã là nửa đêm, nhưng nhà họ Ngô vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vừa vào cửa liền phát hiện chẳng những Ngô Tài Dương không ngủ, ông cụ Ngô cũng không ngủ, hiển nhiên là đang đợi hắn.
– Hạ Tưởng, cháu đã đến rồi.
Ông cụ khẽ gật đầu, giơ tay chỉ ra sô pha:
– Ngồi đi, ta có lời muốn nói với cháu.
Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc, Hạ Tưởng thất kinh trong lòng, nghiêm chỉnh ngồi xuống.
– Ta có ba chuyện muốn nói với cháu.
Ông cụ Ngô nói:
– Chuyện thứ nhất, là chuyện về Tào Vĩnh Quốc.
Hạ Tưởng trong lòng gặp phải cú sốc, hắn và nhà họ Ngô có đến mười năm quan hệ, ông cụ Ngô cũng tvậy, Ngô Tài Dương cũng thế, cho dù từ từ tiếp nhận chuyện hắn và Liên Nhược Hạm ở cùng nhau là sự thật, nhưng đối với Tào Thù Lê, Tào Vĩnh Quốc, cho tới bây giờ chưa bao giờ đề cập tới, hôm nay lại chủ động đề cập, có thể thấy được chuyện Tào Vĩnh Quốc, quả thật kinh động không ít người.
– Ta đã gặp Bí thư Tỉnh ủy Tào Vĩnh Quốc, là một người liêm khiết, chỉ là có một chút, dùng người xem xét không chu đáo, nhận thức không rõ, nên ông ta bị người khác bắt lấy nhược điểm, là sự thật khách quan, không thể phủ nhận!
Giọng điệu ông cụ rất nghiêm khắc,
– Nhưng nếu bởi vậy mà hủy hoại thanh danh một đời ông ta, cũng là do tiểu nhân gây nên, ta sẽ không bằng lòng.
– Ban Tổ chức Trung ương cũng sẽ không tán thành.
Ngô Tài Dương cũng kiên định tỏ thái độ nói.
Hạ Tưởng rất cảm động, cảm nhận được sự lo lắng và ấm áp:
– Cảm ơn ông, cảm ơn Trưởng ban Ngô.
Ông cụ Ngô khoát tay:
– Không cần cảm ơn ta, xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Tào Vĩnh Quốc hẳn là có đãi ngộ cấp phó quốc, ông ta không thua thiệt vì quốc gia, mà quốc gia nợ ông ta.
Có lời vàng ngọc của ông cụ Ngô, chỉ cần làm tốt công tác nghiệp vụ, đãi ngộ cấp phó quốc của cha vợ như ván đã đóng thuyền, Hạ Tưởng nặng nề mà gật gật đầu.
– Chuyện thứ hai, ở thời điểm thích hợp, cháu có thể đại diện bốn nhà Ngô, Mai, Khâu, Phó tỏ rõ sự ủng hộ với Tổng bí thư.
Hạ Tưởng ngầm giật mình, lời nói của ông cụ Ngô có thâm ý sâu sắc, chẳng lẽ nói có khả năng phát sinh chuyện gì trọng đại, thậm chí sẽ xuất hiện hai cực giằng co nghiêm trọng, sau đó thế lực gia tộc phải ra mặt tỏ thái độ mới có thể ngăn cơn sóng dữ sao?
Nếu như quả thật là như thế, hắn làm nhân vật ra mặt tỏ thái độ đại điện cho thế lực gia tộc, thì không thể tốt hơn, thối lui không được mà chỉ tiến.
– Chuyện thứ ba…
Ông cụ Ngô cố ý tạm dừng một chút, khiến Hạ Tưởng vốn đã nóng lòng càng thêm tò mò, nghĩ đến ông cụ còn có thể có tuyên bố đại sự gì, không ngờ ông cụ chỉ khẽ mỉm cười,
– Nên đưa Nhược Hạm về đây, ta và Tài Dương, đều muốn gặp nó. Hiện tại người có thể nói được nó, chỉ có cháu.
Ngô Tài Dương hiếm khi cũng tỏ vẻ dịu dàng, gật đầu nói:
– Nhược Hạm cũng thật là, một mình đi Mỹ, thường xuyên hơn nửa năm cũng không gọi một cuộc điện thoại, làm cho người ta bận lòng.
Ngô Tài Dương tuổi cũng cao, càng ngày càng chú trọng tình thân bên ngoài quyền lực, cũng may mắn có Liên Hạ cùng hắn và ông cụ, cũng coi như có chút an ủi. Tuy nhiên Liên Hạ dường như không bớt lo bằng Hạ Đông, ngày càng trầm mặc, dường như có tâm sự riêng, không ai có thể chia sẻ. Ngay cả Hạ Tưởng cũng không chia sẻ hơn trước kia, thường xuyên vùi đầu đọc sách, học hành nhưng thật ra rất thiên vị lịch sử và văn học cổ, với chính trị và kinh tế hứng thú rất ít.
Sợ là nguyện vọng của ông cụ Ngô bồi dưỡng thằng bé trở thành nhân vật chính trị sẽ thất bại.
Hạ Tưởng không suy nghĩ đến phương hướng phát triển của Liên Hạ, chỉ cần chính nó thích là tốt rồi, theo chính trị hoặc kinh thương, hoặc là nghiên cứu học vấn, đều tùy ý.
Đêm đã khuya, Hạ Tưởng lên phòng ngủ của Liên Nhược Hạm trên lầu, ngày mai gặp mặt Thủ tướng, sau đó nếu không có việc gì, là có thể trở về Dương Thành.
Bôn ba một ngày, Hạ Tưởng thật sự mệt mỏi, nằm ngủ, mới ngủ chưa đến một giờ, điện thoại đã vội vàng reo vang.
Mới rạng sáng mà ai đã vô ý gọi điện thoại tới? Hạ Tưởng mơ mơ màng màng cầm lấy di động, cũng không nhìn màn hình điện thoại, liền “Alo” một tiếng, nghe được tiếng Tào Thù Lê không tự kìm hãm được giọng nói của mình.
– Chị Liên đã sinh một bé gái, mẹ con bình an!
– Cái gì?
Hạ Tưởng vẫn còn chưa tỉnh táo, ai sinh một bé gái? Sau một lát mới ngập tràn vui sướng, Liên Nhược Hạm lại sinh một bé gái, hắn lại được làm cha!
Tào Thù Lê hưng phấn, có chút hâm mộ:
– Thực hâm mộ chị Liên tự do tự tại, có khi ngẫm lại, đúng là vừa mất lại được, nếu em và chị ấy thay đổi vị trí, em cũng có thể sinh một bé gái hoặc là bé trai, có phải không? Hay là, anh đối với em sẽ càng bất công hơn một chút, có phải không?
Hạ Tưởng không nói gì, phụ nữ cả đời sống trong tình cảm, tình yêu, tình thân, đối đãi bất luận chuyện gì đều xuất phát từ cảm tình, thực không có cách xử lý với các cô. Tuy nhiên cũng đừng nói, nếu Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm thật sự đổi vị trí, rốt cuộc hắn sẽ càng yêu thương ai nhiều hơn một chút?
Chỉ sợ vẫn giống nhau, bởi vì với cảm nhận của hắn, Tào Thù Lê là tay trái, Liên Nhược Hạm là tay phải, là sinh mạng của một người đàn ông không thể thiếu hai đóa hoa tình yêu.
– Anh nghĩ em nên trở về?
Giọng Tào Thù Lê bỗng nhiên hạ thấp xuống,
– Có khi ngẫm lại, hai đứa con trai nhỏ cùng nhau trưởng thành, cũng là việc rất hạnh phúc.
– Cũng đưa mẹ con Nhược Hạm cùng nhau trở về, người nhà đều cần cô ấy, cô ấy ở bên ngoài, cũng làm cho người ta bận lòng.
Hạ Tưởng cũng rất muốn Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, chẳng qua hắn hiện tại thân đang gặp nguy hiểm, cho dù hai người phụ nữ trở về, tốt nhất cũng nên ở Bắc Kinh.
– Dạ, em cũng nghĩ vậy, ở bên ngoài tóm lại không tốt, nói thế nào thì, chắc chắn có người cũng đang muốn mà không được.
Tào Thù Lê cố ý đùa Hạ Tưởng.
– Quả thật là nhớ các em.
Hạ Tưởng giả ngu, một câu các em đã thay thế.
– Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, mau báo tin vui, em phải khẩn trương quay lại với Nhược Hạm.
Hạ Tưởng trong lòng ấm áp, quan hệ giữa Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, không phải chị em mà hơn hẳn chị em, không có người thứ hai giống như Liên Nhược Hạm có thể khiến cô không hề bận tâm mà coi là chị em.
Hạ Tưởng xuống lầu, không quan tâm đêm hôm khuya khoắt, không lễ phép, mà lớn tiếng nói:
– Ông à, Trưởng ban Ngô, Nhược Hạm sinh một bé gái, mẹ con bình an!
Gia đình nhà họ Ngô vốn đã đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên lại bật đèn, ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương đều đi ra, vô cùng vui vẻ, nhất là Ngô Tài Dương, mừng rỡ cười toe toét, hoàn toàn không còn hình tượng của một Trưởng ban Tổ chức Trung ương bao người kính ngưỡng.
Ông cụ Ngô cũng không tự kìm hãm được, tinh thần tốt, cười ha ha.
Toàn thể nhà họ Ngô, đắm chìm trong niềm vui sướng. Bé gái được hạ sinh, cũng khiến hành trình của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh đang khẩn trương, bỗng nhiên có một điểm sáng làm người ta có niềm vui bất ngờ. Không chỉ là hắn, mà cả ông cụ Ngô, Ngô Tài Dương đều cao hứng mà một đêm không ngủ.
Trời sáng, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Diệp Thiên Nam, nói là Thủ tướng đã thu xếp thời gian tốt lắm, mời hắn lập tức tới. Hạ Tưởng cũng không dám chậm trễ, khởi hành ngay.
Cũng không biết gặp mặt Thủ tướng, hội đàm vấn đề quan trọng gì. Hạ Tưởng mơ hồ cảm giác, từ hướng gió có thay đổi lớn, lập trường của Thủ tướng đã lặng yên lại xảy ra thay đổi, thậm chí có thể… có sự thay đổi lớn kinh người.
Mà Thủ tướng sở dĩ gặp mặt hắn, chỉ sợ còn có việc liên quan đến Lĩnh Nam. Có lẽ, có liên quan đến Ngô Hiểu Dương, có liên quan đến Tây Nam.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/02/2018 08:36 (GMT+7) |