Vương Bằng Phi cười lên, vào lúc này ánh mắt lóe ra, dường như có chút nghi vấn nhưng cũng không lộ gì ra ngoài.
Hạ Tưởng biết có lẽ Phó Bí thư Vương còn có điều chưa nói hết. Thấy y không nói tiếp nên Hạ Tưởng cũng chẳng hỏi thêm nhiều, liền dẫn Phó Bí thư Vương đi tới Sở Phong Lâu.
Vương Bằng Phi không mang xe theo, ngồi vào trong xe của Thẩm Lập Xuân. Khi đến thì Hạ Tưởng cũng không đi xe, vừa lúc cả ba người ngồi chung một xe. Trên đường đi, Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại cho Sở Tử Cao, yêu cầu y chuẩn bị một căn phòng thật tốt.
Hạ Tưởng chỉ nói là khách quý, cũng không nói gì ra thân phận của Vương Bằng Phi. Sở Tử Cao từ cách nói khách quý trong miệng Hạ Tưởng là hiểu ra ngay, biết chắc chắn là một người có thân phận rất lớn. Đương nhiên, đừng nói tới việc có khách quý, chỉ riêng một mình Hạ Tưởng thì y cũng đã toàn tâm toàn lực đón tiếp rồi.
Vừa đến Sở Phong Lâu, Sở Tử Cao đích thân đứng tại cửa nghênh đón.
Hạ Tưởng cũng không giới thiệu thân phận chân thật của Vương Bằng Phi, chỉ nói là Vương tiên sinh. Sở Tử Cao cúi đầu khom lưng nhiệt tình đón tiếp. Vương Bằng Phi nghe được trong câu nói của Sở Tử Cao mang theo âm vị phổ thông của vùng Hồ Bắc, liền vừa đi vừa tán gẫu với Sở Tử Cao về quê nhà. Sau khi tán gẫu một hồi, Sở Tử Cao liền lấy thân phận đồng hương bừng bừng nhiệt tình nói:
– Đừng thấy chúng ta ở hai tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam. Tôi là ở phía nam của Hồ Bắc, Vương tiên sinh ở phía bắc của Hồ Nam, cách nhau chỉ hơn một trăm km, xem ra là đồng hương chân chính.
Đối với thái độ lấy đồng hương của Sở Tử Cao để lôi kéo làm quen thì Vương Bằng Phi không tỏ thái độ cho thấy suy nghĩ gì của y cả. Mấy người tới phòng, Sở Tử Cao hỏi Vương Bằng Phi thích đồ ăn gì rồi tự mình đi sắp xếp các món ăn. Không lâu sau đồ ăn được bưng lên, Vương Bằng Phi ăn mấy miếng, gật đầu nói:
– Hương vị đúng là không tồi, gần như đã tiếp cận được hương vị quê nhà. Lão Sở, tôi phải cảm ơn anh, vì có anh mà tôi lại được thưởng thức hương vị chân chính của quê nhà.
Sở Tử Cao ngồi trong chốc lát, sau đó lấy cớ đi ra ngoài, để lại không gian cho mấy người. Quả nhiên Sở Tử Cao vừa đi, Vương Bằng Phi liền nói đầy thâm ý:
– Con người lão Sở cũng không tệ lắm. Chủ ý quảng trường thư giãn là do cậu chủ tâm giúp ông ta hả?
Hạ Tưởng không cần phải giấu diếm, gật đầu thừa nhận. Vương Bằng Phi lại hỏi thêm:
– Việc Tập đoàn Đạt Tài kiến tạo quảng trường Nhân Dân sẽ không phải chỉ đơn thuần là nâng cao hình tượng của Tập đoàn thôi chứ?
Hạ Tưởng biết Vương Bằng Phi cố ý ra đề thi cho hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không biết rõ quan hệ giữa Vương Bằng Phi và Tập đoàn Đạt Tài như thế nào. Vì thế, hắn không thể để lộ ra quan điểm của chính hắn, đành làm kẻ dối trá:
– Vấn đề này hay là ngài hỏi Lập Xuân thì thích hợp hơn? Dù sao tôi cũng không phải là người của Tập đoàn Đạt Tài.
Thẩm Lập Xuân vẫn đang ngồi trầm mặc, ra vẻ thành thật ngoan ngoãn như một em bé. Bị Hạ Tưởng điểm danh, hắn liền lắc đầu cười:
– Đừng hỏi tôi, tôi đúng là không biết. Tổng giám đốc Thành có tính toán gì thì có lẽ Phó Bí thư Vương còn biết được một chút. Tôi và Tổng giám đốc Thành thì khoảng chênh lệch hơi xa, không theo kịp ý nghĩ của ông ta.
Lời này Hạ Tưởng nghe xong lập tức minh bạch, cả ngày hôm nay Thẩm Lập Xuân nói hay nhất chính là câu này. Hắn âm thầm trừng mắt liếc nhìn Thẩm Lập Xuân một cái, ý tứ là sao lại không nói sớm, bây giờ mới nói cho tôi biết quan hệ giữa Phó Bí thư Vương và Tập đoàn Đạt Tài.
Ánh mắt của Thẩm Lập Xuân trốn tránh, giả bộ làm bộ dáng vô tội đáp lại câu hỏi của Hạ Tưởng, không phải là không nói mà là chưa có cơ hội để nói, hơn nữa Phó Bí thư Vương cũng không cho tôi nói nhiều lời.
Hạ Tưởng cũng không để ý tới Thẩm Lập Xuân nữa, quay đầu kính cẩn nói với Vương Bằng Phi:
– Tổng giám đốc Thành là nhân vật lãnh đạo kiệt xuất, ánh mắt của ông ta thì người bình thường nhìn không thấu, tôi cũng không ngoại lệ. Câu hỏi của Phó Bí thư Vương đúng là rất khó với tôi.
Vương Bằng Phi cũng không cho rằng Hạ Tưởng tinh mắt nhìn thấy ý tưởng lâu dài của Thành Đạt Tài, cho nên y cũng không nghĩ nhiều, cho rằng những lời nói kia của Hạ Tưởng là thật.
– Vậy Tiểu Hạ đã nhìn ra ý đồ chân chính của Tập đoàn Viễn Cảnh chưa?
Chắc chắn trong việc này có điểm huyền cơ gì đó, tự nhiên Vương Bằng Phi ra mặt tiếp khách, lại còn ra một đề thi cho hắn, rốt cuộc là nhằm mục đích gì? Trong lòng Hạ Tưởng không đoán ra dụng ý chân chính của Vương Bằng Phi. Nhưng hắn cũng biết rõ ràng là Vương Bằng Phi biết rõ tính toán của Tập đoàn Viễn Cảnh, y cũng biết quan hệ giữa mình và Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không phải là tồi. Vì thế, câu hỏi này không thể không trả lời.
– Trong thời gian trước mắt thì công viên Rừng Rậm xem như là nơi công ích. Xét về lâu dài thì cũng có những suy tính của các thương gia. Dù sao Tập đoàn Viễn Cảnh là một doanh nghiệp, điểm đầu tiên là phải nghĩ đến kinh doanh, đến thành phố Yến là muốn kiếm tiền.
Hạ Tưởng cảm thấy hay là lộ ra một chút để Vương Bằng Phi thấy thỏa mãn.
– Tôi cảm thấy, Tập đoàn Viễn Cảnh chắc chắn là nhìn trúng nguyên do là với sự hiện diện của công viên Rừng Rậm thì sẽ kéo giá đất khu vực xung quanh tăng lên.
Lời này vừa nói ra, Vương Bằng Phi có vẻ hơi biến đổi sắc mặt.
Hắn không tin Tập đoàn Viễn Cảnh lại nói việc cơ mật trong kinh doanh của bọn họ cho Hạ Tưởng. Nếu vậy, Hạ Tưởng nhìn ra mục đích chân chính của Tập đoàn Viễn Cảnh hiển nhiên là do chính hắn tự suy luận. Chẳng lẽ Hạ Tưởng đúng thực có ánh mắt hơn người như vậy sao?
Trong ánh mắt của Vương Bằng Phi có một chút nghi ngờ và một phần tán thưởng.
– Nếu Tiểu Hạ có kiến giải về Tập đoàn Viễn Cảnh như vậy, cậu và Lập Xuân tiếp xúc với nhau trong thời gian cũng không ngắn, cũng đã gặp mặt Tổng giám đốc Thành mấy lần, đối với triển vọng của quảng trường Nhân Dân thì chắc cũng có một số ý tưởng, có phải vậy không?
Nếu câu hỏi hồi nãy là tâm lý muốn ôm thử một lần để dò hỏi Hạ Tưởng thì bây giờ thái độ này đối với Hạ Tưởng hoàn toàn là một cuộc khảo cứu, xem Hạ Tưởng có đúng là người đúng là không rõ lắm hay là giả bộ hồ đồ.
Hạ Tưởng bị Vương Bằng Phi dồn không còn đường lui, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Vương Bằng Phi chắc hẳn là không có gì ác ý với mình, có lẽ cũng là để cân nhắc giá trị và phân lượng của mình. Do đó hắn cũng không giấu diếm nữa:
– Tôi cũng chỉ là suy đoán một chút thôi. Quảng trường Nhân Dân của Tổng giám đốc Thành và công viên Rừng Rậm có điểm tương tự. Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn giống nhau, nhưng về tổng thể mà nói, hiệu quả cũng rất giống nhau.
Đôi đũa của Vương Bằng Phi dừng lại trên không trung, cả nửa ngày sau không hạ xuống:
– Hay cho câu “có hiệu quả như nhau”. Tiểu Hạ, cuối cùng hôm nay cậu cũng có một câu nói thật.
Hạ Tưởng nở nụ cười chân thành, hắn không phải nói ra một câu nói thật, mà là nói ra một câu khiến Vương Bằng Phi vừa lòng. Ván bài ngày hôm nay xem như đến lúc này mới có được kết quả.
Buổi chiều hắn bớt chút thời giờ đi gặp Tiếu Giai.
Trong dịp đầu năm mới này thì các việc kinh doanh trên cơ bản đang ở trạng thái tạm dừng. Tiếu Giai cũng đã bớt thời giờ trở về nhà một chuyến, tuy nhiên chỉ ở nhà một ngày lại quay lại thành phố Yến. Chủ yếu là cô không yên lòng về việc kinh doanh lắm, hơn nữa cũng nhớ Hạ Tưởng. Từ trước Tết đến lúc này cũng đã có một quãng thời gian không gặp Hạ Tưởng, Tiếu Giai qua mấy lần được Hạ Tưởng làm mê mệt trên giường, trong người cô luôn có một cảm giác mãnh liệt muốn gần gũi với Hạ Tưởng
Nhìn thấy Hạ Tưởng, không đợi Hạ Tưởng biểu lộ thái độ, cô liền nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, ôm hôn hết sức mãnh liệt, còn chủ động dùng lưỡi tấn công vào miệng hắn.
Cảm nhận được bầu vú săn chắc đang cương lên ép chặt vào ngực mình, Hạ Tưởng biết Tiếu Giai đang lên cơn động dục, hắn thầm khoái trá: “Rốt cuộc thì cũng đào tạo được Tiếu Giai từ một cô gái trinh trắng sợ hãi khi bị hắn tàn bạo phá trinh, biến thành một người phụ nữ thành thục.”
– Đã thèm muốn anh đến như thế rồi à, dù gì cũng để anh tắm cái đã chứ.
Không bỏ lỡ cơ hội, hắn liền chọc ghẹo Tiếu Giai.
Nghe hắn buông lời trêu ghẹo, Tiếu Giai đỏ bừng mặt, liền mắng hắn một câu “Hừ, thứ người bẩn thỉu, tắm nhanh rồi vào với em…” rồi chạy thẳng vào phòng ngủ.
Hạ Tưởng tắm nhanh chóng nhất có thể, tắm xong không thèm mặc lại quần áo, để thằng nhỏ cương cứng ngạo nghễ vươn thẳng lên, mỗi bước đi thì thằng nhỏ lại gật lên gật xuống, khiến ánh mắt Tiếu Giai cứ nhìn chằm chằm vào, lộ vẻ thèm muốn. Lúc này Tiếu Giai đang ngồi bên giường, trên người chỉ khoác một chiếc váy ngủ mỏng tanh, không mặc thêm một chút gì khác, hai bầu vú căng tròn và đám lông đen phía dưới cứ ẩn hiện phía sau tấm vải mỏng hết sức gợi dục.
Nhẹ nhàng đẩy Tiếu Giai nằm lên giường, tay phải Hạ Tưởng luồn xuống phía dưới tấn công âm hộ, tay trái không ngừng nắn bóp cặp vú căng tròn hoàn mỹ của Tiếu Giai. Khi tay phải vừa chạm vào đám lông liền phát hiện ra cả đám lông sớm đã ướt đẫm nước nhờn, hắn liền đưa tay rờ rẫm, dùng bàn tay miết đi miết lại trên mu lồn của Tiếu Giai.
Đang động dục lại bị Hạ Tưởng kích thích bằng tay làm Tiếu Giai không chịu nổi, nói trong hơi thở đứt quãng:
– Anh… xấu xa… đút cái… đó … vào đi…
Hạ Tưởng cười khoái trá, nằm xuống một bên, nói như ra lệnh:
– Anh mệt rồi, nhường quyền chủ động cho em.
Tiếu Giai hiểu ý, biết là Hạ Tưởng muốn cô cưỡi ngựa trên người hắn, lại thấy con cu của hắn dựng đứng lên trông thật to lớn nên hơi sợ, nhưng vẫn can đảm gượng dậy, ngồi xổm lên người Hạ Tưởng, dùng tay định vị dương vật của hắn ngắm thẳng vào trong lỗ lồn, rồi từ từ hạ xuống, chậm rãi, chậm rãi cho đến khi âm hộ của cô nuốt trọn dương vật Hạ Tưởng.
Lần đầu được chủ động, mỗi đưa mông lên xuống lại truyền đến cho Tiếu Giai một cảm giác sung sướng rất khác so với lúc trước bị Hạ Tưởng chủ động. Cảm giác mới lạ khiến cô nhanh chóng đạt được cơn cực khoái, chưa đầy 1 phút thì cơn sướng khoái đã ngập tràn trong cô, làm Tiếu Giai sướng đến run cả người, cả cơ thể mềm nhũn, nằm đổ gục lên người Hạ Tưởng.
Biết Tiếu Giai đang tận hưởng những phút giây sướng khoái, mặc dù chưa xuất tinh nhưng Hạ Tưởng vẫn để nguyên dương vật đang căng cứng trong âm hộ Tiếu Giai. Đợi Tiếu Giai dịu bớt cơn sướng đi, mở mắt ra hôn nhẹ lên môi hắn thì hắn mới vật ngửa cô ra, thúc những cú thúc mạnh bạo.
Cơn sướng khoái lúc lên đỉnh chưa kịp biến mất thì đầu cô lại tiếp nhận được những cơn sướng khác từ những cú thúc mạnh bạo của Hạ Tưởng truyền đến. Tiếu Giai chìm đắm trong sự sướng khoái mà Hạ Tưởng mang lại… Một lần nữa Tiếu Giai biết, Hạ Tưởng chính là người đàn ông hoàn hảo dành cho mình.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-2-full/
Sau mấy tiếng đồng hồ hành hạ Tiếu Giai, Hạ Tưởng mới buông tha cho cô. Nằm sang một bên, Hạ Tưởng sung sướng nói:
– Làm người khai thác thì thật ra anh vẫn rất vất vả, cuối cùng bây giờ mới có một chút hồi báo.
Tiếu Giai bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề:
– Anh có vẻ khá từng trải, trước khi có em thì anh đã từng có mấy người phụ nữ rồi?
Hạ Tưởng vặn lưng nói:
– Em đừng hỏi, đúng thật là không đếm được.
Tiếu Giai giơ tay nhéo Hạ Tưởng một cái:
– Đừng tự tâng bốc mình lên. Sau khi anh tốt nghiệp, vẫn cái vẻ ngượng ngùng của gã trai tơ, trước kia nói với em mấy câu là mặt liền đỏ. Còn dám bảo là có rất nhiều phụ nữ? Em thấy ngay cả một cũng không có. Cũng không biết ngày đó anh trúng phải tà thuật gì, vào ngày mưa nọ lại còn dám nạt nộ em? Từ đó về sau em cảm thấy anh thay đổi giống như là người khác, không còn vẻ ngây ngô của cậu học sinh mà đã rất chín chắn, trưởng thành.
Tiếu Giai nói xong, chống người ngồi dậy hỏi Hạ Tưởng:
– Có phải trong phương diện này thì đàn ông đúng là mọi sự tự thông?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |