Tiếu Giai có đầu óc, có ánh mắt và có dã tâm. Cô không thỏa mãn với thị trường rau quả Thành phố Yến, vì thế khi căn cứ rau quả ở Huyện Bá đã đủ cung cấp nguồn hàng sung túc cho cô, cô liền muốn mở thị trường rau quả Bắc Kinh. Công tác giai đoạn đầu khá thuận lợi, mắt thấy sắp thành công thì đột nhiên có một thằng thiếu gia chú ý tới Tiếu Giai, thề nhất định phải đoạt cô được vào tay. Tiếu Giai tự nhận đối phó đàn ông thừa sức, nhưng Hứa Ngạn Nhiên không phải người bình thường, y có nhiều kinh nghiệm trong việc tán gái, cũng có quyền thế. Y vừa nhìn đã thấy nhược điểm của Tiếu Giai là muốn vội vàng tiến vào thị trường rau quả Bắc Kinh, y liền lấy đây là mồi câu dụ dỗ Tiếu Giai.
Tiếu Giai đương nhiên sẽ không mắc mưu của y. Nhưng thế lực Hứa gia là quá lớn, tất cả các nhà kinh doanh mà cô đã đàm phán từ trước đều tránh cô không gặp, hoặc là hợp tác với người khác, hoặc là xe hợp đồng đã có. Dù sao chỉ trong một đêm tất cả các cửa ở Bắc Kinh đều đã đóng lại đối với cô.
Bao dã tâm của Tiếu Giai bị đả kích mạnh. Không tìm được ai nên cô đành tìm Hạ Tưởng mà kể khổ. Hạ Tưởng không phải không muốn nghĩ biện pháp giúp cô, mà bây giờ hắn đúng là bất lực. Tay hắn chưa với được tới Bắc Kinh. Lý Đinh Sơn có lẽ chỉ có sức ảnh hưởng ở giới truyền thông, còn đâu cũng có nhiều vấn đề không thể ảnh hưởng tới.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi khuyên Tiếu Giai:
– Hay là tạm thời thu tay lại. Thị trường rau quả Thành phố Yến đủ lớn mà, không nên tham quá. Chờ thị trường rau quả Thành phố Yến bão hòa thì còn có thị trường rau quả của thành phố Đan Thành, thành phố Bảo cơ mà, sao lại phải bỏ gần cầu xa, cứ đến Bắc Kinh làm gì?
– Anh kiểu gì cũng nói được. Trước đây anh cho em ý tưởng lên Bắc Kinh, bây giờ lại còn nói thành như vậy, có đáng giận hay không?
Tiếu Giai không vui mà nói. Đối với dã tâm rất lớn của cô thì Thành phố Yến đúng là nhỏ hẹp.
Tiếu Giai lúc bực mình làm nũng trông rất đẹp, Hạ Tưởng liền cười cười dụ dỗ cô:
– Em bây giờ mới chiếm 20% thị trường Thành phố Yến, hơn nữa số lượng tiêu thụ của thị trường Thành phố Yến sẽ tăng lên. Nếu chẳng may về sau còn có một thị trường rau quả mới phát triển lên, như vậy 20% thị trường của em sẽ giảm mạnh. Em nghĩ kỹ đi, tham lam không ăn được thị đâu.
Nói xong Hạ Tưởng ôm chặt cô vào lòng mà nói:
– Anh không phải là không muốn người khác lừa em đi sao?
Tiếu Giai đưa tay ra ôm eo Hạ Tưởng:
– Em sẽ không chạy theo người khác đâu, anh yên tâm, cho dù không làm kinh doanh nữa. Em cũng có nguyên tắc của mình, vấn đề nguyên tắc thì không thể thương lượng.
Cô dựa đầu vào lòng Hạ Tưởng mà nói giống như đang mơ ngủ:
– Trừ anh ra thì dù tất cả những người đàn ông khác trên đời này đều không cho em cảm giác an toàn. Hơn nữa còn một điều quan trọng nhất là …
Tiếu Giai cười hì hì giơ ngón lên chỉ vào mũi mà nói:
– Anh có ưu điểm mà người đàn ông khác không có. Đó chính là vừa hồn nhiên vừa thành thục. Nhất là ánh mắt trong suốt như nước của anh không hề có vẻ không sạch sẽ và trần trụi như những người đàn ông khác, khiến người ta nhìn vào thấy thoải mái.
Là người đều thích nghe lời tốt về mình, Hạ Tưởng cũng như vậy. Hơn nữa Tiếu Giai hình dung rất hay, hắn liền đắc ý ngẩng đầu lên ra vẻ không anh thì ai.
– Không xem Hạ Tưởng này là ai? Hạ Tưởng chính là ánh mặt trời. Hạ Tưởng là anh chàng đẹp trai người gặp người thích.
Tiếu Giai cười hì hì đến độ không thể thẳng lưng:
– Gặp người thích tâng bốc mình nhưng chưa thấy ai tự kỷ như anh, cười chết em.
– Sao, đã thấy tốt hơn chưa?
Hạ Tưởng đổi thái độ mà an ủi Tiếu Giai:
– Có nhiều niềm vui trong cuộc sống, không chỉ có kiếm tiền không đâu. Hơn nữa cho dù kiếm tiền cũng có nhiều phương pháp. Không phải ngoài Bắc Kinh thì trên đời này không đâu kiếm được tiền. Yên tâm đi theo anh, anh sẽ giải quyết vấn đề khó khăn này cho em. Em bây giờ có lên Bắc Kinh thì anh cũng không đồng ý. Anh không hy vọng em bị tên Hứa Ngạn Nhiên quấn chặt lấy.
Tiếu Giai lúc này mới hiểu Hạ Tưởng đây là cố ý trêu cho cô vui. Cô ngẩn ra nhìn người đàn ông trước mặt. Thực ra gọi là thanh niên thì thỏa đáng hơn. Đôi mắt trong suốt của hắn không có vẻ tham lam và dâm dục như người đàn ông khác. Bộ mặt gầy của hắn lộ ra sự tự tin. Đôi tay mạnh mẽ của hắn cũng tỏ vẻ hắn không hề che giấu muốn chiếm hữu cô. Cô vui mừng cười cười, nước mắt cũng tuôn ra:
– Em nghe anh, tất cả đều nghe anh.
Hạ Tưởng véo véo tai Tiếu Giai mà nói:
– Vừa khóc vừa cười thì là khóc hay cười? Em đã muốn nghe thì anh nói cho em một tin tức tốt, em nghe không?
Tiếu Giai gật đầu, mặc dù trên thực tế cô lớn hơn Hạ Tưởng nửa tuổi nhưng trước mặt hắn, cô luôn cảm thấy hắn chín chắn hơn mình.
– Sắp tới Phố Thập Lý sẽ mở một khu chợ bán sỉ rau quả, có lẽ nhanh nhất là sang năm sẽ xây xong.
– Phố Thập Lý?
Tiếu Giai rõ ràng là bị tin này làm cho chấn động. Cô nghiêng đầu hìn Hạ Tưởng, sau đó vui vẻ nói:
– Phố Thập Lý chính là đoạn có vị trí tốt giao nhau giữa Kiều Đông, Kiều Tây (bên tây và bên đông cầu) phải không anh? Nếu thật sự xây dựng thị trường rau quả lớn ở đó thì chẳng những ảnh hưởng đến cả Thành phố Yến, còn có thể ảnh hưởng tới thành phố Đan Thành phía nam và thành phố Bảo phía bắc. Về sau tiếp tục phát triển thì sẽ thành căn cứ của toàn bộ tỉnh Yến. Tốt quá, em muốn vào đó.
Phùng Húc Quang đúng là không nói sai. Tiếu Giai là nhà kinh doanh trời sinh, có ánh mắt nhạy cảm với thị trường, chỉ nghĩ một chút là nhìn ra được tương lai của nó, đúng là rất lợi hại. Hạ Tưởng đúng là thầm phục cô:
– Nếu anh cho em quyền ưu tiên lựa chọn tham gia cổ phần vào khu chợ này, đồng thời cũng miễn phí một văn phòng cho em, em nghĩ sao?
– Thật sao?
Mắt Tiếu Giai sáng rực lên.
– Người ngay không nói dối mà.
Hạ Tưởng rất nghiêm túc nói.
– Tốt quá, tốt quá. Anh thật vĩ đại. Hạ Tưởng, em yêu anh quá.
Tiếu Giai không nhịn được kêu lên.
Người xung quanh quay đầu lại nhìn hai người như quái vật. Tiếu Giai cũng biết biểu hiện của mình không đúng nên xấu hổ cười cười kéo Hạ Tưởng chạy nhanh tới chỗ không người. Mặt cô đỏ bừng rồi thở hổn hển nói:
– Anh nếu dám lừa em thì trong vòng nửa năm không cho anh chạm vào em, cho anh khó chịu đến chết.
Lấy cái này uy hiếp mình thì có vẻ không tác dụng mấy. Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn sao trên trời mà nói:
– Trong quy hoạch của thành phố thì sẽ do bất động sản Thiên An tiến hành xây dựng thị trường rau quả. Cuối tuần này sẽ bắt đầu giải phóng mặt bằng. Nếu như nhanh thì một tháng sau là có thể khởi công. Sao, trong vòng nửa năm không cho anh chạm vào em, hay là nửa năm em sẽ chủ động chạm anh?
Tiếu Giai vừa hưng phấn vừa xấu hổ cúi đầu. Hạ Tưởng có thể thấy mặt cô đã đỏ ửng lên.
– Cùng lắm thì về sau anh muốn làm gì thì làm. Dù sao buôn lãi thì tiền là của anh, người cũng là của anh, còn không phải do anh quyết định sao?
Tiếu Giai ngẩng đầu lên, rất kiên quyết nói
– Chờ em làm lớn thị trường rau quả Thành phố Yến, có đủ thực lực sẽ tiến quân vào thị trường rau quả Bắc Kinh. Em không tin tên Hứa Ngạn Nhiên dám kiêu căng trước mặt em. Tên đàn ông xấu xa, Tiếu Giai này mà bị y uy hiếp sao?
Hạ Tưởng thấy một người trông rất quen đang đi về phía này nên vội vàng kéo Tiếu Giai nhanh đi về trước. Tiếu Giai có chút khó hiểu nói:
– Làm gì mà đi gấp như vậy?
– Về nghiên cứu kỹ xem anh chạm em hay em chạm anh. Em phải nhớ là dùng hết toàn lực, không cho lưu lại sức.
– Anh…
Tiếu Giai xấu hổ không nó thành lời.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-2-full/
Thứ hai Hạ Tưởng vừa tới văn phòng liền nhận được điện của Kiều Bạch Điền nói là trưa mời hắn ăn cơm. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Lần trước sau khi Kiều Bạch Điền chủ động yếu thế, tươi cười đưa xe lên thì Hạ Tưởng cũng thu tay lại. Hắn bảo Tôn Hiện Vĩ thu tay rồi dồn hết tâm trí mà xây dựng khu chợ rau quả ở phố Thập Lý. Bởi vì có quan hệ với Trưởng ban Phương, hơn nữa lại được Phó thị trưởng thường trực Tào mạnh mẽ ủng hộ nên mấy hôm trước Ủy ban nhân dân thành phố đã tổ chức hội nghị về quy hoạch của các chuyên gia. Cuối cùng Trần Phong quyết định việc giao cho bất động sản Thiên An xây dựng khu chợ rau quả ở phố Thập Lý. Bí thư Thôi im lặng không lên tiếng ở việc này.
Tôn Hiện Vĩ sau khi tìm người nghiên cứu về khu chợ rau quả ở phố Thập Lý liền càng xác định ý tưởng của Hạ Tưởng, càng thêm phục Hạ Tưởng. Hơn nữa y nghe nói Hạ Tưởng và Kiều Bạch Điền cãi nhau liền cho rằng Hạ Tưởng xả giận cho mình, càng cho rằng tên này được. Y coi Hạ Tưởng là người nhà mình.
Bữa trưa Hạ Tưởng khi đi ăn với Kiều Bạch Điền liền gọi theo Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân. Mọi người đều coi như chuyện không thoải mái trước đây chưa từng diễn ra, nói chuyện vui vẻ hết chuyện này đến việc kia, chẳng qua không liên quan gì mấy tới công việc. Mọi người đều hiểu rằng mặc dù ngoài mặt duy trì hài hòa nhưng do lập trường khác nhau nên vĩnh viễn không thể nào hợp tác một cách chân thành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |