Quả thật, Diệp Thiên Nam từng là đối thủ đáng gườm của hắn, cuối cùng thảm bại nhưng vẫn chưa ngã hoàn toàn, hơn nữa cũng đã từng bắt tay với hắn mấy lần khiến hắn rất khâm phục trí tuệ của Diệp Thiên Nam.
Hợp tác chặt chẽ với đối thủ bị mình đánh bại, không phải người bình thường có thể thản nhiên đối mặt, cho dù phẩm hạnh và con đường làm quan của Diệp Thiên Nam theo nguyên tắc của Hạ Tưởng thì có khiếm khuyết nhưng năng lực và trí tuệ chính trị của ông ta vẫn được xem là người trong rồng phượng vô cùng hiếm gặp.
Nếu Diệp Thiên Nam biết điểm dừng thì ngay từ đầu đã ở cùng một chiến tuyến với Hạ Tưởng, như vậy thì dưới sự trợ giúp của Hạ Tưởng thì bây giờ ông ta hoàn toàn có thể vào bộ rồi. Nhưng cuộc đời không thể giả thiết, chính trường cũng chỉ là đường một chiều không có đường lui.
Hơn nữa phe phàn đối tấn công hắn bằng sự kiện ngôn luận là mượn cớ làm khó Đại Phục Thịnh, là không phải ngăn trở Đại Phục Thịnh nắm giữ Quốc vụ viện, mà là có ý khác.
Theo tình hình hiện tại, nội bộ chọn người mới thay thế là không thể vì chính trị trong nước không thể thừa nhận chuyện động trời như thế.
Khả năng thay thế hầu như không có, nhưng khí thế của phe phản đối không vì thế mà suy giảm, ngược lại còn càng tăng lên gấp bội, chứng tỏ mưu tính vừa sâu xa lại vừa lâu dài.
Đó là nguyên nhân mà Diệp Thiên Nam chịu phiêu lưu mạo hiểm chính trị, cũng muốn đảo hướng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng đã suy xét cân nhắc kỹ lưỡng, hắn cũng đoán được chút ít, phe phản đối e là lợi dụng sự kiện ngôn luận ép Đoàn hệ, thế lực gia tộc nhượng bộ để có được mục đích cuối cùng là lợi ích trong nhiệm kì mới.
Nói chính xác hơn đó là vì điều động một người mới vào bộ.
Chắc chắn là Lôi Trị Học.
Lôi Trị Học rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức một Bí thư tỉnh ủy như ông ta như chưa từng tồn tại, khác thường, quá khác thường. Hạ Tưởng lúc đầu cho rằng Lôi Trị Học là người không chí hướng, chỉ muốn hoàn thành nhiệm kỳ cuối cùng ở tỉnh Tây, nhưng sau khi xảy ra sự kiện ngôn luận hắn cảm thấy phía sau sự khiêm tốn của Lôi Trị Học kỳ thật là đang phối hợp trong một trò chơi lớn, chính là đang khiêm tốn để chờ đợi một cơ hội.
Lúc đầu Hạ Tưởng cũng không ngờ Lôi Trị Học sẽ có khả năng vào bộ, nhưng cử chỉ bất thường của Diệp Thiên Nam khiến hắn bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác – sở dĩ phe phản đối cứ nắm chặt sự kiện ngôn luận không buông thả, là muốn xem như một lợi thế trọng đại, như thế thì lợi ích trao đổi là vô cùng lớn, nhớ tới Ngô Tài Dương mơ hồ tiết lộ bảy ủy viên thường vụ, xâu chuỗi lại các sự việc đó lại, Hạ Tưởng bỗng nhiên sửng sốt!
Mấu chốt sự việc e là rốt cuộc có bảy người vào bộ hay là chín người vào bộ!
Chín ủy viên thường vụ chính là kết quả thỏa hiệp năm xưa, là một bước thi thố mà phe phản đối dùng để duy trì hòa bình và cân bằng. Theo Hạ Tưởng phỏng đoán, Tổng Bí thư rất kỳ vọng vào bảy ủy viên này. Mà bảy ủy viên thường vụ ít đi rất nhiều hạn chế, huống chi chín ủy viên thường vụ bây giờ, ít nhất có một ủy viên thường vụ là không có tác dụng, hoàn toàn có thể hủy bỏ, một ủy viên khác có thể kiêm nhiệm.
Ủy viên thường vụ của hình thái ý thức chủ quản có thể bỏ qua, sau đó ủy viên của Bí thư đảng ủy công an có thể kiêm nhiệm, các biện pháp điều chuyển Bí thư đảng ủy công an trong phạm vi toàn quốc chính là tín hiệu chính trị vô cùng mãnh liệt.
Trong lòng Hạ Tưởng quá rõ mưu đồ thực sự phía sau sự kiện ngôn luận.
Sở dĩ Diệp Thiên Nam bắn tin cho hắn không phải vì hắn có sức hấp dẫn hơn người, cũng không phải phục hắn vì mấy lần đối đầu, càng không phải Diệp Thiên Nam để ý Thủ tướng tương lai sắp nhậm chức mà hòng tìm chốn nương nhờ, mà là Diệp Thiên Nam đã ngửi được hơi thở chính trị không tầm thường nên thử mượn cơ hội chu toàn ở giữa để thu lợi cuối cùng.
Có nghĩa là mặc kệ Diệp Thiên Nam biết được từ chỗ Thủ tướng, hay là tự mình tìm ra manh mối, tóm lại, ông ta đã nhanh chóng phát hiện phe phản đối mượn sự kiện ngôn luận để đạt được mục đích cuối cùng là lợi ích lớn nhất trong nhiệm kỳ mới.
Nếu là bảy Ủy viên thường vụ, sẽ có hai người có hi vọng tiến vào bộ chính trị thường ủy vì vấn đề tuổi tác mà rút khỏi bộ chính trị, không đảm nhiệm được Ủy viên thường vụ, cũng liền không thể tiếp tục đảm nhiệm Ủy viên bộ chính trị, yêu cầu tuổi tác của Ủy viên thường vụ và Ủy viên bộ chính trị không giống nhau
Kể từ đó theo điều kiện tiên quyết của bảy Ủy viên thường vụ, số người trong bộ chính trị sẽ không thay đổi, thế thì số thành viên trong bộ chính trị sẽ trống ra hai chỗ ủy viên bộ chính trị!
Lôi Trị Học có hy vọng rất lớn.
Suốt dọc đường Hạ Tưởng nghĩ thông suốt mắt xích trong đó, lại càng có thêm chủ ý với sự kiện ngôn luận, vốn định gặp mặt Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, sau đó về nhà họ Ngô, nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ là Tống Nhất Phàm lại bảo hắn phải gọi điện ngay cho Tưởng Tuyết Tùng
…
Điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng vừa gọi đã thông
– Chủ tịch Hạ, sao lại nhớ gọi điện thoại cho tôi? Hà hà.
Tưởng Tuyết Tùng không tự cao tự đại chẳng đợi Hạ Tưởng mở lời đã lên tiếng trước.
– Chào Bí thư Tưởng.
Ấn tượng của Hạ Tưởng với Tưởng Tuyết Tùng khá sâu sắc không những thế mà còn có thiện cảm lớn, cho dù hắn rất ít trò chuyện với Tưởng Tuyết Tùng, cũng chẳng phải người chung chiến tuyến.
– Có việc làm phiền Bí thư chút.
– Tôi biết không có việc gì cậu sẽ chẳng gọi cho tôi, nói đi, có gì phiền toái ở Bắc Kinh rồi.
Tưởng Tuyết Tùng ôn tồn nói.
– Là thế này…
Hạ Tưởng cũng không quá khách sáo với Tưởng Tuyết Tùng nữa, hắn với Tưởng Tuyết Tùng cũng có qua lại, lại còn thay Tống Nhất Phàm mở lời nên cũng rất tự tin, liền tóm lược việc của Tống Nhất Phàm, cũng không quên nhấn mạnh mối quan hệ giữa hai người, nhưng không đề cập tới sự thật Tống Nhất Phàm là con gái Tống Triêu Độ.
– Chuyện nhỏ, thực ra không đáng để Bí thư bận tâm, nhưng Tiểu Phàm cứ nói muốn bác Tưởng biết đến, tôi sợ cô ấy quá, nên chỉ có thể phiền Bí thư thôi.
Tưởng Tuyết Tùng trầm ngâm giây lát:
– Tôi thì làm gì được, Chủ tịch Hạ, cậu đừng chuyện bé xé ra to.
Tiếng cười vừa dứt lại nói:
– Được, tôi nhờ thư ký chú ý chuyện này.
Có thư ký Tưởng Tuyết Tùng đích thân ra mặt, chẳng khác là ý của bản thân Tưởng Tuyết Tùng, ở Bắc Kinh này, cơ bản là suông sẻ mọi bề
Hạ Tưởng nói tiếng cảm ơn còn chưa dứt đã bị Tưởng Tuyết Tùng ngắt lời:
– Đừng khách sáo, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu đừng lảng tránh nhé.
– Vâng. Tôi biết sẽ không dấu
Hạ Tưởng đáp chắc nịch.
– Phải chăng Tống Triêu Độ sắp đến Bắc Kinh?
Tống Triêu Độ là người Bắc Kinh mà câu Tưởng Tuyết Tùng vừa hỏi hiển nhiên ông ta biết Tống Nhất Phàm là con gái Tống Triêu Độ.
Tất nhiên, ý Tưởng Tuyết Tùng muốn hỏi là có phải Tống Triêu Độ đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh hay không, Hạ Tưởng liền nói:
– Hình như đó là ý đồ của Quốc vụ Viện. Không phải có tin đồn là… Bí thư Cổ?
– Hồ đồ!
Tưởng Tuyết Tùng nói tiếp:
– Nếu là người khác thì thôi, nhưng anh, Chủ tịch Hạ, tôi phải phê bình cậu một câu, sao mà có thể để Cổ Thu Thật đảm nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Bắc Kinh này, uổng cho mối quan hệ mật thiết giữa cậu với ông ta, lại không đi suy nghĩ sắp xếp con đường của ông ta thế nào.
Tưởng Tuyết Tùng vừa dứt lời, Hạ Tưởng sững người lại, bỗng lóe lên một ý, vỗ đầu đứng lên:
– Ngốc quá, bản thân luôn u mê, sao lại có thể phạm phải một sai lầm chủ quan cấp thấp như thế này chứ?
Cử chỉ của Hạ Tưởng làm Vệ Tân và Tống Nhất Phàm vô cùng sửng sốt còn nghĩ Hạ Tưởng bị làm sao, Tống Nhất Phàm vội vàng nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hạ Tưởng:
– Không sợ, không sợ, coi như không nghe thấy, đừng nói gì.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, gạt tay Tống Nhất Phàm ra:
– Im nào.
Lại nói với Vệ Tân:
– Được rồi, Bí thư Tưởng đồng ý rồi, ngày mai mọi người đợi tin tức được rồi.
Bắc Kinh về đêm, gió nhẹ thật mát mẻ, Hạ Tưởng về thẳng nhà họ Ngô, vừa xuống xe đã vội vã tới đàm đạo cùng Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương đang đọc sách trong thư phòng, tưởng như nhàn nhã kỳ thật là đang chờ Hạ Tưởng trở về.
– Cháu muốn báo với chú một chuyện, Cổ Thu Thật sẽ không đảm nhiệm chức Bí thư thị ủy Bắc Kinh.
Hạ Tưởng vừa vào cửa đã reo lên.
Ngô Tài Dương không hề ngước lên nhìn Hạ Tưởng lấy một cái, mỉm cười:
– Giờ con mới biết… so với chú nghĩ thì quá muộn. Cho tới giờ, chú luôn cho rằng mọi chuyện con nhìn rất thấu đáo nhưng với việc của Cổ Thu Thật, con cũng có phần thiếu sót.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
– Từ lâu, chú đã biết cháu nhìn nhầm Cổ Thu Thật mà còn không thèm nhắc nhở là cố ý muốn cháu đi loanh quanh.
– Cũng chẳng phải muốn cháu đi đường vòng mà là đợi tới lúc tự cháu ngộ ra mới có thể thông suốt một đạo lý chẳng có ai chẳng bao giờ phạm sai lầm.
Ngô Tài Dương vẫn thản nhiên nhưng trên môi như hé một nụ cười vì cuối cùng cũng thấy được điểm quan trọng nhất trong vận mệnh tương lai của Hạ Tưởng, cũng là một bước an bài tất yếu nhất.
– Rốt cuộc ai sẽ đảm nhiệm chức vụ đó?
Bây giờ Hạ Tưởng đã biết một điều Cổ Thu Thật không những tuyệt đối không thể đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh mà ngay cả Bí thư Thành ủy Hạ Giang cũng không có khả năng đảm nhiệm nữa rồi.
– Không chừng là Lôi Trị Học.
Lời của Ngô Tài Dương khiến Hạ Tưởng giật mình, hốt hoảng:
– Sao lại có thể?
Chợt nhớ tới sự kiện ngôn luận mới gật gật đầu nói:
– Cũng có khả năng.
– Hạ Tưởng, cháu thật sự cho rằng Lôi Trị Học có thể sao?
Ngô Tài Dương cười cười vẻ bí hiểm hỏi ngay một câu.
– …
Hạ Tưởng sửng sốt vì câu hỏi vừa rồi, nghĩ ngợi, lại mỉm cười đùa:
– Sai, lại sai, vẫn là tầm nhìn thiếu sót.
Ngô Tài Dương cười vui vẻ:
– Cháu biết vậy là được rồi, nếu như bây giờ cái gì cháu cũng biết thì mấy người như chú còn có tác dụng gì? Chú khuyên một câu không không phải muốn ba hoa mà là muốn nói với cháu rằng kinh nghiệm của các cụ là món của cải vô cùng quý giá, không trải qua nhiều việc chỉ dựa vào lòng nhiệt tình và nói suông thì không thể thống lĩnh ba quân.
Hạ Tưởng khiêm tốn:
– Vâng, cháu biết rồi.
Nghĩ ngợi, Hạ Tưởng nói ra cách nhìn mới về thế cục của mình:
– Lôi Trị Học sẽ vào bộ, nhưng phần lớn là chức vụ Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc.
Ngô Tài Dương khẽ gật đầu:
– Lần này coi như cháu đã đúng, chứng tỏ cháu không kém cỏi, chưa u mê hoàn toàn. Trên tổng thể thì phương hướng như thế nhưng vẫn chưa phải xác định cuối cùng.
Hạ Tưởng cũng biết tình thế trước đại hội đảng mười tám có vẻ phức tạp hơn mấy lần đại hội Đảng trước đó, đầu tiên là một ủy viên bộ chính trị rớt đài, sau đó là chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng tỉnh Tây, lại có cải cách thể chế chính trị Lĩnh Nam, hiện tại lại có sự kiện ngôn luận, sóng gió không ngừng, dư chấn liên tục.
– Diệp Thiên Nam vừa mới gặp cháu nói rằng, phe bình dân có thể sẽ liên kết với phe phản đối, trong sự kiện ngôn luận đều áp dụng lập trường giống nhau.
Hạ Tưởng tiết lộ việc gặp Diệp Thiên Nam.
Ngô Tài Dương nghe xong như nhớ ra điều gì bèn nói:
– Mỹ xảy ra chuyện, đúng lúc đã làm tan sóng gió ngoại giao do lời phát ngôn của cháu dẫn tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |