Tuy núi Bình Khâu chỉ cao khoảng ba trăm mét, phạm vi rộng khoảng hơn mười dặm, không tính là núi cao, lại càng không được tính là núi lớn, nhưng xung quanh đều là đồng bằng mênh mông không thấy bờ bến, đột ngột mọc lên một ngọn núi, cũng là một cảnh hiếm thấy. Nếu đi Quế Lâm, mọi người sẽ không cho rằng đất bằng có núi mọc lên là thần kỳ, vì Quế Lâm nhiều núi, nhìn quen cũng chẳng thấy có gì là kỳ lạ cả. Nhưng huyện Khổng lại không giống như vậy. Trong huyện chỉ có một núi Bình Khâu.
Thậm chí lấy huyện Khổng làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm dặm, cũng chỉ có một ngọn núi này. Bởi vậy, tuy núi Bình Khâu không cao lại không lớn, nhưng vẫn như một cột chống trời đứng sừng sững giữa huyện Khổng, vô cùng kỳ lạ.
Trong Sơn Hải kinh có ghi lại rất nhiều ngọn núi lớn nổi tiếng. Hiện tại không ít ngọn núi đó đã không thể nhìn thấy. Núi Bình Khâu cũng là một trong những ngọn núi nổi tiếng được ghi trong đó mà ngày nay vẫn còn có thể chính mắt trông thấy. Nói là núi nổi tiếng có lẽ có hơi khoa trương một chút. Tuy nhiên ở thời kì xa xưa mà có thể được ghi chép trong Sơn Hải kinh, thì có thể khẳng định núi Bình Khâu cũng có chỗ hơn người.
Nói Bình Khâu là một núi nổi tiếng, chi bằng gọi núi Bình Khâu là một ngọn đồi. Cổ Phong đứng ở dưới chân núi, thấy đồng bằng vùng quê ở xung quanh làm nó nổi bật hẳn lên. Núi Bình Khâu có vẻ cao lớn hùng vĩ một cách khác thường. Thật chẳng khác gì người khổng lồ cao ngất. Hoa mầu bốn phía giống như thiên quân vạn mã đang thần phục dưới chân. Mỗi lần gió thổi qua, hàng nghìn hàng vạn cây trồng đều xoay người gật đầu. Mà núi Bình Khâu ngạo nghễ đứng, giống như tướng quân trên sa trường đang thu chiến điểm binh.
Cổ Phong liên tục gật đầu:
– Không tồi, không tồi, núi không cao, có phong cảnh thì nổi tiếng. Núi Bình Khâu muôn hình vạn trạng, quả đúng như lời đồn.
Quan Đắc vẫn cảm thấy khó hiểu:
– Chủ tịch Cổ, tôi thấy làm gì có cảnh tượng gì đâu? Chẳng qua chỉ là một núi nhỏ vô cùng bình thường mà thôi.
Cổ Phong cười lắc đầu:
– Hiện tại, tôi đã biết rõ vì sao mấy ông cụ ở Bắc Kinh thường chú ý tới những cán bộ tham mưu cao cấp là người đang huyện Khổng. Trước đây, tôi còn đặc biệt nghiên cứu về huyện Khổng, nhưng không phát hiện huyện Khổng có điểm gì khác thường. Hiện tại mới biết được, vì huyện Khổng có núi Bình Khâu, tất xuất hiện anh tài.
– Thần kỳ như vậy sao?
– Không phải thần kỳ, là thật sự. Thiên nhiên là một bài ca ca ngợi về giang sơn gấm vóc. Từ trước tới nay, những nơi có non xanh nước biếc, chính là nơi nhân linh địa kiệt. Trong phạm vi trăm dặm chỉ có núi Bình Khâu. Núi Bình Khâu tụ tập linh khí của trời đất trong phạm vi trăm dặm, thai nghén lâu, nhất định sẽ ứng nghiệm trên con người. Nếu anh từng đọc lịch sử sẽ biết. Từ trước đến nay những nhân vật kiệt xuất đều gắn bó keo sơn với thiên nhiên.
– Tôi nghĩ…
Quan Đắc vừa giúp Cổ Phong lên núi, vừa nói.
– Nhưng nghĩ không ra có nhân vật kiệt xuất nào trong nước là người của huyện Khổng…
– Không cần suy nghĩ.
Cổ Phong xua tay cười,
– Anh nghĩ cũng nghĩ không ra đâu. Nhưng khẳng định là có. Chỉ có điều nếu chỉ xét lý lịch của người đó hẳn là nhìn không ra. Anh thử nghĩ rộng ra một chút, ngẫm lại xem có ai là người Đan Thành.
Quan Đắc cúi đầu suy nghĩ, Cổ Phong lại mỉm cười:
– Hiện tại, đừng vừa đi vừa suy nghĩ thế. Chúng ta vừa lên núi vừa thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.
Đang đầu mùa thu, cây cối trên núi Bình Khâu thật xanh tốt, phóng mắt nhìn lại, xanh tươi rậm rạp, trời mênh mông. Núi Bình Khâu nằm ở vị trí trung tâm đồng bằng, khí hậu lục địa ôn đới. Núi này lại không giống với hệ thống núi phía nam, quyến rũ uyển chuyển đầy hàm súc, cũng không giống như hệ thống núi phía Bắc Trường Thành trống trải thê lương, mà có sự ôn hòa giản dị và khí thế của một người đàn ông, ung dung thản nhiên tích tụ sức mạnh, chờ thời cơ thì phóng lên cao.
Núi Bình Khâu không dốc, bậc thang thoai thoải, ven đường là rừng rậm nguyên sơ, yên tĩnh mà sâu lắng. Hai bên đường đều có một khe suối. Đi ở giữa, người ta có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của thiên nhiên và tiếng nước chảy róc rách, cảm thấy tinh thần sảng khoái quên hết việc đời.
– Thật sự là chỗ tốt.
Quan Đắc cảm nhận được tác dụng kỳ diệu trong đó, buộc miệng tán thưởng.
– Không ngờ núi Bình Khâu được khai thác, phát triển lâu như vậy, còn có thể duy trì cảnh quan nguyên thủy thế này, không hề bị ô nhiễm. Việc này thật không dễ dàng đâu. Ai có thể nghĩ được ở một vùng đồng bằng không có cảnh sắc gì lại có thể có một tòa bảo sơn như vậy. Thật đúng là ứng với một câu … người dưỡng ở khuê phòng chưa được biết tới.
Cổ Phong cười, không nói gì, vẻ mặt lại nghiêm trọng thêm vài phần. Núi Bình Khâu đã từng rất phồn vinh, được khai thác, phát triển thành thắng cảnh du lịch. Thực sự đã mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế rất lớn cho huyện Khổng. Nhưng sau này không biết vì sao lại đóng cửa. Từ đó về sau không còn người nào nhắc tới việc khai thác, phát triển núi Bình Khâu. Vì vậy, núi Bình Khâu liền phai nhạt trước tầm mắt của mọi người.
Nhưng nghe nói từ đó đến nay đã mấy chục năm, hàng năm đều có một khoản tiền thần bí chuyển tới văn phòng quản lý núi Bình Khâu, dùng để giữ gìn quản lý núi Bình Khâu. Hiện tại núi Bình Khâu là một công viên thiên nhiên được mở miễn phí đối với mọi người bên ngoài. Nhưng bởi vì không sử dụng với lợi ích kinh tế, núi Bình Khâu đã qua được trào lưu khai thác và phát triển du lịch trong nước, hoàn toàn duy trì được sự yên tĩnh, bảo lưu lại một cảnh tượng thế ngoại đào nguyên mà hiện tại trong nước khó có thể thấy được.
Phong cảnh trên núi Bình Khâu, đều là phong cảnh tự nhiên, ngoại trừ khe suối ở bên cạnh đường mòn lên núi ra, ở những chỗ khác đều giữ lại được phong cảnh nguyên sơ. Ít người, phong cảnh lại tự nhiên, có thể khiến người ta cảm nhận được linh khí nồng đậm.
– Không trách được, không trách được. Tôi dám khẳng định ông cụ nhất định ở trên núi Bình Khâu.
Quan Đắc hưng phấn một cách kỳ lạ. Anh ta bị phong cảnh núi Bình Khâu kích động, nội tâm cũng kích động theo.
– Một nơi tốt như vậy, đổi là tôi, tôi cũng muốn ở lại một năm, năm rưỡi. Tưởng tượng xem, một gian nhà tranh dựa vào núi, cây thông già nửa gian, tôi nửa gian. Đói ăn quả trên núi, khát uống nước suối, không phải thần tiên cũng đắc đạo thành thần tiên.
– Ha ha.
Cổ Phong cười.
– Anh cũng có lúc có hứng làm thơ sao? Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng. Năm đó ông cụ rời khỏi Bắc Kinh, đi vào núi Bình Khâu, ở ẩn ở một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy. Một mình ở trên đỉnh núi, có cảm giác đã rời khỏi thế giới quen thuộc của mình. Người đang ở đỉnh núi, nhưng tâm ở Bắc Kinh. Anh nói, năm đó ông cụ nhìn thấy giang sơn đất nước hồng một mảnh, vô số người bị mất phương hướng, trở nên cuồng loạn. Ông cụ hẳn là bất đắc dĩ mà bi thương, hay là cảm thấy thê lương mà than thở?
– Tôi cho rằng cũng không phải như vậy.
Quan Đắc có vẻ đăm chiêu nói.
– Chắc ông cụ nghĩ, sau khi đại loạn, an ninh và trật tự nhất định sẽ được lập lại. Quốc gia loạn lạc, dân tộc hưng suy, chưa bao giờ vì ý chí cá nhân mà thay đổi. Không thể đem một họa lớn mà áp đặt lên một người. Mỗi một người trong đó cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình đối với lịch sử.
Cổ Phong gật đầu khen ngợi:
– Có kiến giải. Quan Đắc, anh cũng không đơn giản.
Quan Đắc ha hả cười:
– So với Chủ tịch Cổ, tôi còn kém xa. Tuy nhiên trước kia tôi thường xuyên thích suy ngẫm về lịch sử, cảm thấy lịch sử giống như một vở tuồng. Tất nhiên, diễn viên chính quan trọng. Nhưng, nếu diễn viên chính không được ưa thích, cũng không diễn ra một vở tuồng hay. Nói cho cùng, mỗi một diễn viên chính đều phối hợp với nhau để thể hiện cảm nhận của nhân vật anh hùng. Nói đúng là, tốt hay xấu, đều do bản thân lựa chọn.
– Được nha, lời của anh rất có hương vị triết học.
Cổ Phong cười ha ha, đi vào một cái đình. Lúc này họ đã đi gần tới đỉnh núi. Anh ta đưa mắt nhìn bốn phía. Phong cảnh toàn huyện Khổng đều thu hết vào đáy mắt. Phía bắc là thị trấn với những nhà cao tầng nằm san sát. Phía nam là ruộng đồng mênh mông. Phía tây là một con sông nhỏ đang lấp lánh dưới ánh mắt trời. Phía đông là một thôn trang.
– Quả nhiên là một địa phương tốt. Vị trí núi Bình Khâu được thiên nhiên ưu đãi. Núi sông gắn kết với nhau lại tiếp khí đất, quả thật là một địa phương được tạo hóa ban tặng. Đi, cố đi thêm vài bước nữa là tới đỉnh núi rồi. Chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Quan Đắc cười nói:
– Chủ tịch Cổ chắc chắn như vậy sao?
– Đúng. Khi đi đến giữa sườn núi, tôi đã nghĩ, nếu là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn núi Bình Khâu để ẩn cư không ra ngoài. Núi Bình Khâu không có danh tiếng, sẽ không làm cho người khác chú ý, nhưng lại không thiếu linh khí, phong cảnh tuyệt đẹp, có thể cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa, lại không xa không gần với Bắc Kinh, chỉ cách một đoạn đường hơn 400 km. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Quả nhiên là một chỗ địa phương tốt để chờ đợi một khởi đầu mới.
Nhưng Cổ Phong lại lắc đầu, có vẻ khó hiểu nói.
– Nhưng vì sao, từ đầu đến cuối ông cụ Dung cũng không bước chân tới Bắc Kinh dù chỉ một bước. Hay là ông ấy đã vào Bắc Kinh nhưng không người nào biết, nên ông ấy thất vọng mà rời đi?
– Đến đỉnh núi rồi.
Quan Đắc reo mừng. Từ chân núi Bình Khâu đi đến đỉnh núi cũng mất nửa giờ. Ngọn núi quả thật không cao lắm. Đỉnh núi là một khoảng đất bằng phẳng, đầy bụi cỏ và hoa tươi. Phóng mắt nhìn chung quanh, thấy nơi đây như một hoa viên trên không trung, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trông thật rực rỡ.
– Tôi cũng không rõ.
Quan Đắc cũng cảm thán nói.
– Khẳng định ông cụ Dung là người có hoài bão. Giả thiết ông ấy từng vào Bắc Kinh lại thất vọng mà rời đi, nên ông ấy ẩn cư luôn ở huyện Khổng không ra. Với tài học và tầm nhìn của ông ấy, nhất định sẽ khiến huyện Khổng xuất hiện người tài. Nhưng dọc đường đi, tôi nghĩ tới nghĩ lui. Dường như huyện Khổng chưa từng có một nhân vật nào có ảnh hưởng trên chính đàn trong nước.
– Đúng. Vừa rồi, trên đường lên núi, tôi cũng từng nghĩ qua. Quả thật là như thế. Chẳng những huyện Khổng, mà ngay cả toàn bộ thành phố Đan Thành, cũng chỉ có một mình Tổng bí thư Hạ. Tôi cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu.
Cổ Phong nhìn ra chung quanh, lấy tay chỉ ra một đỉnh núi xa xa.
– Đi, đi xem đi.
Không bao lâu, họ đã đi tới đỉnh núi đó.
Cổ Phong cười nói:
– Có ý tứ. Anh thấy cảnh tượng trước mắt ứng với câu nói nào?
Quan Đắc nhìn một chút liền nói:
– Trên núi có núi.
Vừa rồi lên đến đây đã thấy, trên núi có một cửa gỗ, phía sau cửa gỗ là một tiểu viện giống như thế ngoại đào nguyên. Trước cửa có một tấm biển, trên có ghi bốn chữ lớn:
– Không việc miễn vào.
Cổ Phong gật đầu:
– Bốn chữ này và chữ viết trên cửa đều do một người viết. Xem ra, chúng ta có thể lập tức có được đáp án rồi.
– Cái này…
Quan Đắc cảm thấy khó xử nói.
– Chủ nhân không muốn bị người ngoài quấy rầy, đã ghi rõ ràng không việc miễn vào.
– Chúng ta không phải không có việc.
Cổ Phong tiến lên một bước, đẩy cửa gỗ. Két một tiếng, cửa gỗ mở ra. Anh ta cao giọng hỏi.
– Có người không?
Nhưng chỉ có tiếng gió thổi, tiếng chim hót, lại không có tiếng người.
Tiểu viện không lớn, có hoa có cỏ, có cây có trúc, yên lặng mà trống trải. Sự yên lặng mà hoang vắng. Khe suối được dẫn vào trong viện, có nông cụ, cũng có một hòn đá mài vuông, giống như một bức tranh sơn thủy mộc mạc. Mọi thứ đập vào mắt đều có vẻ xưa cũ.
Chỉ có một nhà tranh. Trong nhà tranh, có một cây đại thụ xuyên qua gian nhà, bóng cây rậm rạp che kín nhà tranh.
Cổ Phong không chần chừ, lập tức kiềm chế sự kích động trong lòng, hướng về phía cửa gian nhà tranh, khẽ hỏi:
– Xin hỏi, có người ở đây không?
Không có tiếng trả lời.
Cổ Phong và Quan Đắc liếc nhau, dứt khoát giơ tay đẩy cửa ra. Cửa gian nhà vừa được mở ra, một luồng ánh sáng chiếu vào bên trong. Trong gian nhà trống không, không có cái ảnh nào. Ở một góc nhà là một cái giường. Trên tường sạch sẽ như tờ giấy. Mặt đất bằng phẳng. Đối diện cửa có một cái bàn. Trên bàn cũng không có vật gì khác, chỉ có một quyển sách nằm trơ trọi trên bàn.
Cổ Phong tiến lên một bước, cầm lấy quyển sách, chỉ nhìn thoáng qua liền thở dài một tiếng:
– Ông cụ Dung đã… Chúng ta tới chậm một bước rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |