Nhưng bộ dạng như không có việc gì của Giang An, dường như lại không yên lòng với tất cả. Vừa không quan tâm đến cuộc đọ sức ý chí giữa Giang Cương và Trần Diễm, cũng không quan tâm đến sống chết của Hạ Tưởng, ánh mắt tán loạn, vô tình.
Đột nhiên, liền ngáp một cái thật to, sau đó lại trở nên uể oải.
Giang Cương đang nói đến mức nước miếng bay tứ tung, thấy bộ dạng của Giang An, lập tức hãi hùng, cũng không quan tâm đến việc cô đến tôi đi với Trần Diễm – rõ ràng là vẫn để Trần Diễm đối phó Hạ Tưởng, nhưng kỳ thật vẫn tóm lấy Trần Diễm, sử dụng cô ta cho gã – lập tức bỗng chốc nhảy dựng lên, tóm lấy Giang An, lớn tiếng nói:
– Giang An, có phải con hút thuốc phiện không hả?
Giang An đẩy tay của Giang Cương ra, không quan trọng mà nhún nhún vai, nói:
– Chỉ hút một ít thôi, nếm thử ấy mà, không đáng gì đâu. Hai người nói chuyện đi, con có chút việc đi trước đây.
Xoay người bước đi, một chút cũng không quan tâm đến sự phẫn nộ và kinh ngạc của Giang Cương.
Giang Cương có thể nhẫn nhịn Giang An làm xằng làm bậy, có thể dễ dàng tha thứ Giang An ăn chơi đàng điếm, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ Giang An đem 10% cổ phần của khu khai thác mỏ An Đạt tiêu xài sạch bách, nhưng hoàn toàn không thể nhịn nổi Giang An hút thuốc phiện.
Một khi hút thuốc phiện, con người xem như xong rồi.
Đừng nói có thể kế thừa sản nghiệp của gia đình, có thể thay gã nối dõi tông đường là khá lắm rồi. Nếu Giang An đến cả năng lực nối dõi tông đường cũng không còn, đối với gã mà nói, gã còn cần đứa con này để làm gì chứ?
Trong mắt gã, Giang An chỉ còn sót lại tác dụng này thôi!
Dưới cơn giận giữ, Giang Cương lôi Giang An lại, “Bốp bốp” liên tiếp đánh y hai bạt tai:
– Khốn khiếp, mày dám hút thuốc phiện, bố mày cho mày tàn luôn!
Giang An cơn nghiện phát tác, đừng nói cha y, đến cả tất cả tổ tông nhà y ở đây, y cũng không nhận ra ai được nữa. Y đẩy Giang Cương ra:
– Cần ông quản sao, những gì thuộc về mình thì là của mình, những thứ không thuộc về mình dù thế nào cũng không thay đổi được… tùy ý thôi!
Giang Cương thở hổn hển, giận đến mức toàn thân phát run, xông vào đánh Giang An.
Trần Diễm và Lôi Tiểu Minh ở bên cạnh, vừa không lên khuyên giải cũng không nói gì, hai người liếc nhìn nhau, lộ sự mỉm cười ngầm hiểu.
Về phần Giang Cương mà nói, Giang An chỉ là một trong những sự uất ức của gã. Dưới tình thế vô cùng tốt gã tự cho rằng đắc kế và có thể ghê tởm Hạ Tưởng, sự rơi rụng của Giang An chỉ là một trong những chuyện xấu không thể tưởng bày ra bên ngoài, có một chuyện vô cùng khó chịu mà gã không thể ngờ được đã xảy ra rồi.
Sự giằng co giữa điện địa nhiệt tỉnh Tây và mạng lưới điện quốc gia, vẫn đang tiếp tục. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba năm ngày giải quyết không nổi. Cho dù kinh động đến Trung ương, cũng không có khả năng nhanh như thế đã phản hồi lại Tỉnh ủy tỉnh Tây. Cho nên, ngày tháng hiện tại của Hạ Tưởng xem như thoải mái.
Mà Giang Cương muốn để Trần Diễm ra tay đối phó Hạ Tưởng, trước mắt là lúc dồn Trần Diễm đến chân tường. Trò hề Giang An hút thuốc phiện đã làm loạn triệt để bố trí của gã, gã không thể tiếp tục quan tâm được đến Trần Diễm, đích thân áp tải Giang An đến trại cai nghiện.
Trần Diễm một lần nữa tránh được áp lực trực diện của Giang Cương.
Nếu không nói không gì độc hơn lòng dạ đàn bà, tuy nói Trần Diễm lại tránh được một kiếp, trên thực tế, cô đang bước trên con đường sai lầm, càng đi càng xa – Giang An nghiện hút, cũng là kiệt tác của cô ta.
Chuẩn xác mà nói, là Lôi Tiểu Minh dưới sự cổ vũ của cô ta, dối lòng giật dây để Giang An nếm thử một lần. Có vài thứ có thể hoen ố, nhưng một khi dính vào, thì trở thành ác mộng cả đời.
Giang An lại không phải là người có ý chí gì, sau khi bị Lôi Tiểu Minh kéo xuống nước, đã nhanh chóng trượt xuống chỗ nước sâu nhất.
Giang Cương muốn mượn cổ phần để trói buộc Trần Diễm, khiến Trầm Diễm làm vì gã. Cũng muốn mượn mối quan hệ giữa Giang An và Lôi Tiểu Minh, gián tiếp xây dựng sự ăn ý với Lôi Trị Học. Nhưng không thể ngờ, đó là sự khôn ngoan nhầm lẫn, gã có một thằng con trai ngu không ai bằng tự không cần phải nói, Lôi Tiểu Minh thân là công tử của Bí thư Tỉnh ủy, ở trước mặt đàn bà lại trở thành một trai tân, dưới ma lực của chị cả Tấn Dương, không chỉ hoàn toàn mất đi sức đối kháng, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì Trần Diễm.
Giữa Giang Cương và Trần Diễm, bởi vì trộn lẫn tạp giữa Giang An và Lôi Tiểu Minh, đã trở thành một loạn cục. Đều tự cho rằng nắm thế cục trong tay, rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng, e là trước khi đáp an cuối cùng bị vạch trần, ai cũng không dám khẳng định mình là kẻ thắng lợi cuối cùng.
Ngay cả Trần Diễm bây giờ tuy âm thầm nắm trong tay quyền chủ động ở mức độ nhất định, nhưng cô ta không lạc quan với tiền đồ. Cô ta biết một ngày nào đó tất cả chân tướng sẽ rõ ràng, đến lúc đó có phải là kết quả cô ta muốn, cô ta không thể biết được.
Chỉ có thể tận hết khả năng đem sự việc đẩy về hướng mà cô ta kỳ vọng.
Lôi Tiểu Minh… bây giờ là một trong những chỗ ỷ lại của cô ta, Hạ Tưởng cũng vậy, cô ta sẽ không bỏ hết trứng vào cùng một giỏ, cuối cùng ai sẽ là người kéo cô một phen vào thời khắc mấu chốt nhất, cô ta sẽ dâng tặng tất cả cho người đó.
Ban đêm đầu hè ở Tấn Dương, đã có cảm giác tươi đẹp, gió nhẹ thổi lòng người ngất ngây. Trực tiếp coi Tấn Dương là Lạc Dương, Lôi Tiểu Minh đi theo sau Trần Diễm, tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, kiềm nén không nổi khát vọng muốn được âu yếm.
Nhưng… vẫn nén được. Làm một thằng trai tân chưa có kinh nghiệm đối phó với phụ nữ, đứng trước Trần Diễm xinh đẹp yêu kiều, Lôi Tiểu Minh không thể buông ra được. Thân phận công tử của Bí thư Tỉnh ủy cũng không giậy nổi sức mạnh cho y.
Trần Diễm am hiểu tâm lý đàn ông, biết nếu luôn để đàn ông chỉ có nhớ mà một miếng cũng không được ăn, đàn ông cũng sẽ lui bước. Cô ta liền cố ý thả chậm bước chân, giả bộ người hơi loạng choạng, bộ ngực đẫy đà liền va vào cánh tay của Lôi Tiểu Minh.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, làm người đi đường cũng hiu hiu buồn ngủ. Lôi Tiểu Minh giống như điện giật, cảm giác toàn thân tê dại. Trước đây khi y du học ở nước ngoài bị con gái nước ngoài xô ngã, tâm thần cũng không nhộn nhạo như bây giờ. Có thể thấy sự khác biệt giữa phụ nữ và phụ nữ vẫn rất lớn.
Y cũng không biết lấy can đảm ở đâu, ôm lấy eo Trần Diễm, Trần Diễm nhẹ nhàng né tránh, ừm một tiếng, vừa phản kháng, vừa như yếu đuối vô lực.
Lôi Tiểu Minh giành được sự khuyến khích bèn ôm lấy Trần Diễm chặt hơn.
Ỡm ờ cũng là một môn kỹ thuật sống, vừa có thể làm cho tâm lý thỏa mãn của đàn ông lên đến cực độ, vừa có thể đạt được ám thị tiến công đầu tiên một cách mãnh liệt. Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu phụ nữ lợi dụng sự ỡm ờ khiến vô số đàn ông quỳ mọp dưới chân váy.
Trần Diễm của đêm nay, không mặc váy, nhưng bắt tù một Lôi Tiểu Minh, vẫn dễ như trở bàn tay.
– Tiểu Minh, ngộ nhỡ Giang Cương phát hiện tôi và cậu liên thủ trù tính Giang An, Giang Cương sẽ không buông tha cho chúng ta.
Trần Diễm khẽ tựa nhẹ vào vai Lôi Tiểu Minh, dịu dàng nói, giọng nói như mật, có thể hòa tan 80% của người đàn ông.
– Không sợ, cha tôi sẽ xử lý Giang Cương.
Lôi Tiểu Minh chìm đắm trong sự dịu dàng của Trần Diễm, cảm giác toàn thân sung mãn tinh lực,
– Tuy nhiên, tôi phát hiện một chuyện dị thường…
– Là gì thế?
Trần Diễm không chút để ý hỏi một câu, nhưng trái tim đã lén lút nhảy lên cổ họng.
– Gần đây Trần Hạo và Vương Hướng Tiền qua lại thân mật với nhau, thường xuyên nói thầm với nhau, dường như đang mưu phát chuyện gì đó. Tôi nghĩ, liệu có phải Vương Hướng Tiền cũng đang có chủ ý với cô?
Lôi Tiểu Minh của hiện tại, chuyện gì cũng thích hướng lên người Trần Diễm, gần như đã trở thành một bình dấm chua.
Cũng đừng nói, Trần Diễm tuy đã trải qua vô số người, nhưng vẫn rất hưởng thụ bộ dáng nổi ghen của Lôi Tiểu Minh. Rốt cuộc là phụ nữ, cô ta cũng khát vọng có người thật lòng yêu thương.
Vương Hướng Tiền sẽ không có chủ ý với cô ta, trước đây có chủ ý bao năm rồi, bây giờ vẫn thế thì không có tiến bộ. Nhưng Trần Diễm vẫn rất nhớ lời của Lôi Tiểu Minh, cho dù cô ta không có quá nhiều trí tuệ chính trị, nhưng cũng có thể tỉnh táo mà ý thức được, Phó chủ tịch thường trực tỉnh và thư ký của Bí thư Tỉnh ủy vụng trộm qua lại với nhau, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Đã có được tin tức muốn có, sự hứng thú của Trần Diễm đối với Lôi Tiểu Minh hụt dần, khi đang định làm thế nào để thoát khỏi cảm xúc tình yêu đầu tiên của cậu thiếu niên hồn nhiên Lôi Tiểu Minh, điện thoại liền đúng lúc vang lên.
– Diễm Diễm, tôi muốn gặp cô bây giờ.
Là Quý Như Lan.
Quý Như Lan hôm qua quay về Dương Thành, hôm nay lại quay lại, khẳng định có chuyện quan trọng. Trần Diễm nhân cơ hội thoát ra khỏi Lôi Tiểu Minh, vội vàng đi gặp Quý Như Lan. Trên đường còn nghĩ, vừa khéo mang lời của Lôi Tiểu Minh nói cho Quý Như Lan, có lẽ tin tức hữu ích với Hạ Tưởng.
Khi Trần Diễm và Quý Như Lan nói chuyện và thương nghị một hạng mục công việc quan trọng, Hạ Tưởng buổi tối không dễ dàng tham gia bất kỳ bữa cơm nào, lúc này đang ngồi cùng với mấy người, nâng cốc ngôn hoan.
Trong đám người, bao gồm mấy người nương tựa bên cạnh Hạ Tưởng nhất là Trương Bình Thiếu, Cửu Đường, Đường Thiên Vân, Mã Dục, còn có Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Giám đốc sở Công an Mộc Thành Kiệt. Nếu mấy người trên còn chưa đủ khiến người ta giật mình, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Bình Hành rõ ràng cũng có mặt, tuyệt đối đã ra ngoài dự đoán của mọi người.
Tin rằng ngay cả Lôi Trị Học đối với sự vụ Tỉnh ủy mang thái độ ngoài lỏng trong chặt, bỗng chốc cũng không tiếp nhận nổi Lưu Bình Hành và Hạ Tưởng tiếp xúc thân mật.
Mấy người đoàn tụ trong một phòng, tiếng cười không ngừng. Lấy Hạ Tưởng làm trung tâm, bữa cơm hôm nay, ăn không phải là nói cười vui vẻ, mà là bố cục bước tiếp theo.
Sự xuất hiện của Lưu Bình Hành, khiến Hạ Tưởng ít nhiều có chút bất ngờ. Nhưng sau khi được Đường Thiên Vân thầm giải thích vài câu, hắn đã bình thường trở lại, đã tiếp nhận sự dựa vào thong dong đến muộn của Lưu Bình Hành.
Đối với Lưu Bình Hành luôn muốn mượn chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng để công tác chống tham ô của tỉnh Tây nâng lên một tầng mới mà nói, khi xem xét thời thế, trước tiên trong sự kiện Cửu Đường lấy lập trường trung lập giành được thiện cảm của Hạ Tưởng. Tiếp đến dưới sự dẫn kiến của Cửu Đường, cuối cùng bước đầu có được sự tín nhiệm của Hạ Tưởng, cũng xem như bước đầu có được không dễ.
Thế cục ở tỉnh Tây sắp biến đổi lớn, Lôi Trị Học thu hẹp chiến tuyến, lấy phòng thủ làm chủ, không tiếp tục chủ động xuất kích, thậm chí sự nhượng bộ trên việc bổ nhiệm Cửu Đường, tương đương với việc nhường một bước trên quyền lớn về nhân sự. Ai cũng đã nhìn ra, Bí thư Lôi chịu kiềm chế trên việc vào Cục, e là trọng tâm công tác phải chuyển dời rồi. Nói cách khác, tỉnh Tây, sắp tất cả là thiên hạ của Hạ Tưởng.
– Hôm nay ngồi cùng mọi người, tôi rất vui.
Hạ Tưởng nâng ly,
– Tôi kính mọi người một ly, hi vọng trong công tác về sau, có thể có được tín nhiệm và sự giúp đỡ của một người.
Chủ tịch tỉnh chủ động nâng ly, mọi người đều lần lượt nâng lý chúc mừng.
– Chuyển hình kinh tế loại hình nguồn năng lượng của tỉnh Tây, đã bước vào giai đoạn công kiên. Không sợ tiết lộ một tin tức cho mọi người, kế tiếp, Cục công an thành phố trong phạm vi thành phố, sẽ có một hành động trọng đại xuất kích cú đấm mạnh, là một mắt xích quan trọng không thể thiếu trong việc chuyển hình kinh tế loại hình nguồn năng lượng. Hành động lần này sẽ do đồng chí Trương Bình Hành đích thân trấn thủ, do đồng chí Cửu Đường đích thân tới tuyến đầu chỉ huy. Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ mạnh mẽ, yêu cầu hành động xuất kích cú đấm mạnh bùng lên sĩ khí tạo ra hiệu quả và đánh tan tấm màn đen trùng trùng do quan thương Tấn Dương cấu kết.
Hạ Tưởng lánh sang lối tắt, hoàn toàn không nhìn thấy sự kiện xung đột của ngành sản xuất điện lực do Giang Cương cổ động. Trực tiếp mở ra chiến trường thứ hai, từ đó bắn phát súng đầu tiên cho trận chiến cuối cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |