Ngành công nghiệp ô tô đối với bất luận một quốc gia nào cũng đều là chuyện lớn, nhất là đối với một quốc gia như Trung Quốc có số số dân đứng thứ nhất thế giới như vậy, lại càng là một chuyện lớn khó làm. Dân chúng giàu có muốn mua xe, theo lẽ thường là việc phải làm, nhưng số dân quá nhiều, ô tô lại càng nhiều, ngày nào cũng kẹt xe, có xe ngược lại thành gánh nặng.
Mà hiện tại thành thị ngày càng ô nhiễm trầm trọng, khí thải ô tô là nhân tố chiếm bảy mươi phần trăm trở lên, hơn nữa nguồn tài nguyên dầu mỏ dần dần suy kiệt, giá cả xăng dầu tăng cao không hạ, các thành thị của Trung Quốc sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một loại bệnh tật mới – bệnh ô tô.
Bắc Kinh và hạ lưu sông Trường Giang kỳ thật đã bị bệnh ô tô.
Biển số xe đẹp ở Bắc Kinh là thứ khó kiếm số 1, phải dựa vào may mắn. Biển số xe ở hạ lưu sông Trường Giang thì được bán đấu giá, dựa vào thực lực dựa vào kinh tế, một tấm bảng sắt mà trị giá năm sáu mươi nghìn tệ.
Đều bệnh không nhẹ.
Chuyện của ngành công nghiệp ô tô không chỉ là vấn đề lớn liên quan đến việc ăn, mặc, ở, đi lại một quốc gia, còn liên quan đến kế hoạch lớn của ngành công nghiệp nguồn năng lượng. Diện tích Trung Quốc rộng lớn, nhưng số dân rất nhiều, hơn nữa nghèo tài nguyên. Không hơn kém diện tích nước Mỹ là mấy, nhưng số dân lại gấp sáu lần nước Mỹ. Nói đúng hơn là, tổng giá trị sản xuất của Trung Quốc phải gấp sáu lần nước Mỹ mới có thể giàu có được như nước Mỹ.
Có thể đạt tới mức gấp sáu lần nước Mỹ sao?
Ít khả năng lắm.
Số dân nhiều nhất mang đến ảnh hưởng tiêu cực lớn, không thể ước tính được, trước mắt tổng dân số người già của Trung Quốc đã nhiều hơn tổng dân số của Hoa Kỳ, mà số dân của cả nước Thụy Điển còn không đến mười triệu người. Trung Quốc muốn đạt tới sự giàu có như nước Mĩ, độ sạch sẽ và tính giải trí cao như Châu Âu, trừ phi diện tích mở rộng sáu lần.
Nói đúng hơn là, hiện tại diện tích Trung Quốc không đủ để chống đỡ nếu Trung Quốc cũng có số lượng ô tô giống như nước Mỹ nhà nào cũng có được, cũng không cho phép gia tăng ô tô một cách không hạn chế. Ngày nay ở Châu Âu đã nghiêm khắc khống chế khí thải, Trung Quốc vẫn lập lờ không kiên trì trong vấn đề khí thải, cũng là bảo vệ cho ngành công nghiệp ô tô tiến thêm một bước mở rộng và phát triển. Nhưng mặt khác, với Trung Quốc, không, với nguồn tài nguyên hiện tại của thế giới, chống đỡ không nổi việc Trung Quốc cũng muốn giống như nước Mỹ trở thành đất nước của ô tô.
Hoặc là nói cách khác. với công nghệ khai thác tài nguyên hiện tại trên trái đất, không thể chống đỡ một nước Mỹ và một Trung Quốc, hai siêu cường quốc cùng tồn tại!
Đường cũng không cho phép, tài nguyên dầu mỏ cũng không cho phép.
Được rồi, cho dù vấn đề đường cho phép, nguồn tài nguyên dầu mỏ cũng sẽ có một ngày khô kiệt. Năng lực chịu đựng của tầng khí quyển cũng có một ngày bão hòa với khí thải ô tô, bởi vậy, trong tưởng tượng của Hạ Tưởng, phát triển nguồn năng lượng mới cho ngành công nghiệp ô tô, đã ở thế phải làm. Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến vì tranh giành nguồn tài nguyên dầu mỏ giữa Trung – Mỹ!
Ô tô điện, chính là phương hướng phát triển trong tương lai.
Không thể đợi đến lúc Trung Quốc phát triển tới mức đủ giàu có mới coi trọng vấn đề ô nhiễm, đến lúc đó thì đã không kịp xử lý. Giống như vì kiếm tiền mà liều mạng vậy. Cứ nghĩ là kiếm được đủ tiền liền về hưu, nhưng không có lúc nào cảm thấy kiếm đủ tiền, mạng sống lại thật sự ngắn ngủi, chờ đến lúc anh cảm thấy tiền đủ tiêu, lại bỗng nhiên phát hiện, mạng sống cũng không cho anh thời gian mà tiêu tiền.
Trung Quốc không thể và cũng không chờ được, hiện tại phải nhìn xa trông rộng mà bắt đầu làm ra quyết sách giảm bớt ô nhiễm khí thải.
Vốn đi thăm trụ sở chính của Volvo, có Đại Phục Thịnh ở đây thì không tới phiên Hạ Tưởng nói chuyện, cũng không có sắp xếp cho Hạ Tưởng đề xuất vấn đề, nhưng Lý Thư Phục cố ý làm như vô tình đi cùng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền thuận miệng hàn huyên vài câu với Lý Thư Phục về hiện trạng của ngành công nghiệp ô tô trong nước.
– Nghe nói Volvo có quan niệm an toàn hô khẩu hiệu là thương vong bằng không, như vậy trên phương diện bảo vệ môi trường và khí thải, có mục tiêu gì không?
Hạ Tưởng hỏi Lý Thư Phục.
Lý Thư Phục hơi sửng sốt. Hiển nhiên là không nghĩ đến Hạ Tưởng hiểu biết về ngành công nghiệp ô tô sâu như thế, anh ta kiên nhẫn giới thiệu tỉ mỉ quan niệm về ô tô của anh ta, đề xuất ô tô Geely muốn chế tạo sản phẩm ô tô an toàn nhất trong nước, thì phải cam đoan đảm bảo điều kiện an toàn trước tiên rồi từng bước tăng cao nhu cầu về bảo vệ môi trường và khí thải. Còn quan niệm của Volvo trong vấn đề bảo vệ môi trường và khí thải chính là, tranh thủ đến năm 2050 đạt tới mục tiêu khí thải bằng không!
– Có phải Volvo có ưu thế kỹ thuật về mặt động cơ điện hay không?
Hạ Tưởng lại truy vấn một câu, trong lòng hắn đã rõ ràng mạch lạc, chỉ cho dân chúng ở tỉnh Tây một mảnh trời xanh mây trắng hiển nhiên còn xa mới đủ, muốn cả đất nước Trung Quốc rộng lớn này nơi nào cũng là trời xanh mây trắng, thì việc xử lý khí thải ô tô là rất cấp bách.
– Có, cũng giống như đối với mục tiêu an toàn vậy, Volvo là nhà máy ô tô tiên tiến nhất thế giới về phương diện kỹ thuật động cơ điện.
Lý Thư Phục đáp lại một cách khẳng định.
Anh mắt Hạ Tưởng đầy sự kỳ vọng,
– Giám đốc Lý, trọng trách trên vai anh rất nặng.
Lý Thư Phục và Hạ Tưởng dừng lại phía sau Đại Phục Thịnh, anh ta nhỏ giọng nói:
– Tôi có một thỉnh cầu, xin Chủ tịch tỉnh Hạ phê duyệt.
– Không cần khách khí, có chuyện cứ việc nói thẳng.
Hạ Tưởng rất thích cách đối nhân xử thế của Lý Thư Phục.
Lý Thư Phục cười nói:
– Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Hạ rất thích Volvo, còn có một chiếc s60, hôm nay Chủ tịch tỉnh Hạ đích thân đi thăm trụ sở chính của Volvo, là vinh hạnh của Volvo, cũng là vinh hạnh của cá nhân tôi. Tôi muốn đại diện ô tô Volvo tặng Chủ tịch tỉnh Hạ một chiếc Volvo số s60 làm quà.
Hạ Tưởng bình thường không dễ dàng gì nhận quà, nhất là thứ lớn như ô tô, nhưng hôm nay hắn ngoại lệ, chỉ hơi do dự liền mỉm cười:
– Tôi phá lệ một lần, nhận quà của anh. Thứ nhất là để thấy thái độ ủng hộ của tôi đối với việc ô tô Volvo phát triển ở Trung Quốc, thứ hai là để thấy sự ủng hộ của tôi đối với cá nhân anh.
Lý Thư Phục vui mừng mỉm cười, anh ta mượn chuyện tặng xe để kéo gần quan hệ với Hạ Tưởng, cử chỉ thiết lập tình bạn bè cá nhân đã được đáp lại một cách tích cực, tự nhiên trong lòng mừng rỡ, càng kiên định với ý tưởng kết giao với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bình sinh lần đầu tiên nhận một món quà lớn là một chiếc ô tô, ý nghĩa trọng đại, không phải nguyên nhân bởi vì là số lượng xe này ít, mà là ở chỗ lần đầu tiên hắn và Lý Thư Phục bắt tay, đặt bố cục lâu dài cho vận mệnh ngành công nghiệp ô tô Trung Quốc.
Sau khi chuyến thăm kết thúc, Đại Phục Thịnh đại diện chính phủ Trung Quốc ký tên vào dự án hợp tác, không còn việc gì của Hạ Tưởng. Còn thời gian nửa ngày mới đến chuyến thăm tiếp theo, Hạ Tưởng còn có thời gian gặp gỡ với Cổ Ngọc.
Lý Thư Phục quả thật tính cách thẳng thắn, nói được thì làm được, nói tặng Hạ Tưởng một chiếc Volvo, liền lập tức đem xe chạy đến trước mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền vui lòng nhận chìa khóa xe mà Lý Thư Phục đưa cho, nói:
– Chìa khóa này trọng lượng rất nặng, Giám đốc Lý, cảm ơn.
– Người yêu xe hiểu xe, mới xứng có được một chiếc xe có ý nghĩa. Chủ tịch tỉnh Hạ, công ty Volvo có một Phòng danh nhân, ở đó liệt kê những chính khách trên thế giới thích ô tô Volvo, có Trưởng ban thư ký liên hiệp quốc, có Tổng Thống nước Mỹ, vân vân, tin rằng một ngày kia sẽ có một cái tên của người Trung Quốc lấp lánh trong đó.
Hạ Tưởng cười ha hả, hắn còn cách địa vị chính khách thế giới một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Gothenburg là thành phố cảng nổi tiếng ở bờ biển phía tây nam của Thụy Điển, khí hậu dễ chịu, phong cảnh tươi đẹp, là trung tâm công nghiệp quan trọng của Bắc Âu, nhưng số dân còn chưa đến một triệu người.
Chạy ô-tô trên đường cái ở Gothenburg, đường phố sạch sẽ, không khí tươi mát, bầu trời xanh trong, cùng với đường giao thông thẳng tắp, khiến tâm trạng Hạ Tưởng khoan khoái. Ngẫm lại xuất hành trên đường cái ở Bắc Kinh, liếc mắt nhìn sang bên cạnh chính là ô tô đông nghìn nghịt, ngẩng đầu nhìn lên là bầu trời mờ mịt, hít thở chính là không khí bị ô nhiễm nặng, có thể có tâm trạng tốt mới là lạ.
Đừng nói tâm trạng tốt, có thể có được sức khỏe tốt cũng đã là khó rồi.
Hiện tại Hạ Tưởng ở trong nước là gần như không có cơ hội lái xe, ở nước ngoài, lại một lần nữa cảm nhận được thú vui chính mình lái xe, hơn nữa mọi thứ xung quanh vừa hài hòa lại yên tĩnh. Xã hội Gothenburg không cần mỗi ngày đề cập đến khẩu hiệu tạo ra sự hài hòa, mức độ hài hòa này khiến Bắc Kinh và hạ lưu sông Trường Giang thúc ngựa cũng đuổi không kịp, có thể thấy được khẩu hiệu cũng vô dụng, học thuyết cũng vô dụng, hữu dụng vẫn là chế độ và lòng người.
Đón được Cổ Ngọc ở cảng.
Cổ Ngọc bụng khá lớn, vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn đứng ở dưới ánh nắng mùa hè. Cô mặc váy dài màu xanh, càng tôn lên làn trắng nõn nà của cô. So sánh với trước kia, ngoài việc cô vẫn xinh đẹp, thì tỏa ra thêm nhiều tình mẫu tử.
Cũng may nhiệt độ không khí Gothenburg không cao, hàng năm không vượt qua 30 độ. Hôm nay thời tiết lại có gió nhẹ, nhiệt độ không khí thích hợp, Cổ Ngọc liền như một đóa hoa Tulip, rạng rỡ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Hạ Tưởng xuống xe, mở cửa xe, làm một động tác lễ nghi mời:
– Mời tiểu thư Cổ lên xe.
Cổ Ngọc thản nhiên cười, một mình cô đơn ở Châu Âu, một mình ở bên ngoài nhớ thương, trong nháy mắt tan thành mây khói, đều hóa thành tình yêu nồng nhiệt, cô vươn tay phải, đặt lên trên tay trái của Hạ Tưởng, rất tao nhã rất ý thơ nói:
– Em… có giống một Công chúa không?
Cổ Ngọc chính là Công chúa trong cảm nhận của Hạ Tưởng. Cô còn so đẹp hơn, thục nữ hơn so với Công chúa hoàng gia Thụy Điển, cũng càng phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
– Em là Công chúa của một mình anh!
Hạ Tưởng thắt dây an toàn cho Cổ Ngọc, lại đóng cửa xe cho cô, ngồi xuống ghế người lái,
– Em là Công chúa lý tưởng nhất của Trung Quốc.
Cổ Ngọc cười tươi như hoa:
– Cho dù anh nói thật hay là giả, tóm lại, em rất vui.
Gothenburg cũng không lớn, Hạ Tưởng chạy ô-tô chở Cổ Ngọc đi một vòng trên quốc lộ vùng duyên hải, hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên và không khí tươi mát. Hạ Tưởng rốt cục hiểu được dụng tâm của Cổ Ngọc vì sao phải đến Châu Âu tĩnh dưỡng và để được chăm sóc. Vốn định mở miệng khuyên bảo Cổ Ngọc trở về, nhưng lại nuốt trở vào.
Lão Cổ có thể đặt mua cho Cổ Ngọc một trang viên ở Bắc Kinh, có thể chuyên cung cấp rau quả sạch, có thể cam đoan nước sạch dùng để uống, nhưng không cách nào khiến bầu trời Bắc Kinh xanh thẳm, không thể khiến chất lượng không khí Bắc Kinh tươi mát mà không có ô nhiễm.
Môi trường tự nhiên và con người cùng một nhịp thở, môi trường tốt, tâm trạng mới có thể tốt.
Cổ Ngọc nói:
– Anh thực sự nên đến xem thị trấn nhỏ nơi em ở, Gothenburg so sánh với thị trấn nhỏ thì rất phồn hoa, rất hiện đại, nhưng ô nhiễm cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hạ Tưởng không nói gì, với hắn mà nói, không khí ở Gothenburg đã tốt đến không thể tốt hơn, ở trong mắt Cổ Ngọc, lại vẫn là có chứa hơi thở ô nhiễm của công nghiệp. Nhu cầu chất lượng cuộc sống giữa người này với người kia quả thật khác nhau lớn.
– Em đã nghĩ hết rồi, sau khi con ra đời, sẽ đặt tên là Cổ Lai, để nó sống ở trong nước, từ nhỏ lớn lên ở Trung Quốc, để nó học được văn hóa Trung Quốc cổ điển, để nó trở thành một người Trung Quốc chân chính.
Cổ Ngọc vuốt ve bụng mình,
– Sau này nó muốn làm việc gì thì tùy nó, em sẽ không can thiệp vào, cũng không cho anh can thiệp vào. Nó muốn theo chính trị, em sẽ ủng hộ. Nó muốn làm kinh doanh, em cũng không phản đối, nó muốn đi dạy học, cũng tùy nó… !
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |