– Đáng ghét, nói bao nhiều lần rồi, gọi em là Thu Viên… Không cho gọi em là Thu tiểu thư nữa, nếu không em không đáp ứng anh!
Hạ Tưởng hết cách, không thể đứng ra phản bác, lại không thể nói gì với cô ta, đành ngượng ngùng gãi tai:
– Vậy được rồi… Thu Viên.
Khi xuống đến lưng chừng núi, Thu Viên kêu đau chân không thể đi tiếp được, rất tiếc cô ta không phải Tào Thù Lệ nếu không Hạ Tưởng sẽ lập tức cúi lưng cõng cô ta. Cô ta cũng không phải là Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng sẽ tìm cách để cô vui vẻ. Cô ta vừa nói không thể đi tiếp nữa, Hạ Tưởng dựa vào đó ngồi xuống một chiếc ghế đá, tiện tay vỗ vỗ bên cạnh:
– Đến đây, ngồi nghỉ một lát.
Thu Viên thấy Hạ Tưởng như khối gỗ, không tình nguyện cũng phải ngồi xuống.
Có lẽ cô ta thật sự mệt, cũng có thể cô ta cố ý giả bộ, chỉ một lát Thu Viên đã dựa vào bờ vai Hạ Tưởng, lặng yên không một tiếng động chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tưởng chỉ đành phải giữ yên bả vai không động đậy, lại nhẹ nhàng chuyển động cơ thể tạo cho cô ta một góc độ thoải mái một chút. Tuy rằng mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta khiến hắn cảm thấy không được thoải mái nhưng xuất phát từ ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, hắn vẫn không đẩy một phụ nữ đã dựa vào mình ra.
Nam nhân có đôi khi không nhất định trở thành bến đỗ cho tất cả nữ nhân, nhưng đối với Thu Viên trong một khoảng thời gian ngắn Hạ Tưởng cũng không keo kiệt đến mức đẩy cô ta sang một bên.
Thu Viên ngủ một tiếng mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ngượng ngùng cười:
– Sao tôi lại ngủ quên được nhỉ? Tính cảnh giác của tôi rất mạnh, sao lại có thể ngủ trên vai anh được nhỉ, quả thật là một chuyện kỳ quái.
Sau đó lớn giọng nói:
– Khi tôi ngủ, anh có làm ra chuyện cầm thú nào không thế?
– Không có, tuyệt đối không có.
Từ góc nhìn của Hạ Tưởng quay đầu sang vừa vặn nhìn thấy phong cảnh bên trong ngực của Thu Viên, nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của cô ta, áo ngực màu hồng, khiến lòng hắn nổi sóng. Chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn qua rồi Hạ Tưởng vội rời mắt đi, không phải tất cả nữ nhân đều có thể kích thích nam nhân, ít nhất, Thu Viên cho dù là tính cách hay thân thể đều không phải là đồ ăn hợp khẩu vị của hắn.
Thu Viên hiển nhiên chú ý đến cái liếc mắt của Hạ Tưởng, cô hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng đã động lòng, lại giả bộ đứng dậy, sau đó thân thể khẽ nghiêng một cái, người ngã vào lòng Hạ Tưởng:
– Ai u, đầu óc choáng vàng, Phó chủ tịch hạ mau mau đỡ tôi!
Giọng điệu đã biến thành kiểu làm nũng.
Hạ Tưởng đưa tay đỡ Thu Viên dậy, sắc mặt không đổi nói:
– Nếu không cố được nữa chúng ta ngồi cáp treo xuống núi thôi. Đi về phía trước ít phút nữa sẽ có một trạm.
Trong mắt Thu Viên chợt lóe lên tia thất vọng, vẫn mạnh mẽ lấy lại tinh thần nói:
– Anh, anh không đỡ tôi xuống núi? Hoặc là… Cõng tôi được không?
Quá trực tiếp quá rõ ràng rồi, Hạ Tưởng tự nhận không phải thánh nhân, nếu là Mai Hiểu Lâm đề xuất ra yêu cầu này nói không chừng hắn sẽ đồng ý, cho dù là Nghiêm Tiểu Thì hắn cũng có thể suy nghĩ một chút, chỉ là đối mặt với Thu Viên, hắn thật sự không có lấy một tia hứng thú.
– Điều này không được tốt lắm thì phải? Cô là người dẫn chương trình nổi tiếng, tôi cõng cô xuống núi nói không chừng sẽ truyền ra chuyện xấu.
Hạ Tưởng hoảng hốt nói.
– Tôi đã không sợ anh còn sợ cái gì?
Thu Viên đuổi theo không bỏ.
– Tôi đương nhiên sợ rồi, tôi là quan viên chính phủ. Phó chủ tịch huyện mặc dù không phải là chức quan lớn nhưng nếu như bị người khác nói có vấn đề trong tác phong cuộc sống, tiền đồ lập tức có thể bị ảnh hưởng… Chúng ta ngồi cáp treo là tốt nhất, được không?
Hạ Tưởng rất rõ ràng, được mỹ nữ thầm yêu trộm nhớ nhất định không phải chuyện xấu nhưng ít nhất cũng là viên đạn bọc đường. Hắn từ trước đến giờ không tin vào chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, căn cứ vào kinh nghiệm hai đời người của hắn, có rất nhiều kẻ đưa tay ra nhận đồ từ trên trời rơi xuống, nhận vào tay rồi mới biết hóa ra là đá tảng.
Thu Viên trong lòng đầy oán hận nhìn Hạ Tưởng, nhưng thấy Hạ Tưởng mang bộ mặt tươi cười, bộ dạng như không có chuyện gì không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ hắn ngu ngốc trong vấn đề nam nữ, phản ứng chậm, giống một khúc gỗ? Trên đời này làm gì có con mèo nào là mèo không ăn vụng, làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy mỹ nữ mà không thèm muốn! Hạ Tưởng cùng Thu Viên ngồi cáp treo xuống núi, lấy lý do công việc bận rộn, một phút cũng không dừng lại, lái xe trở lại huyện. Khi quay trở lại tòa nhà huyện ủy, Thu Viên vẫn quấn lấy Hạ Tưởng không buông tha, tìm các loại lý do để cùng một chỗ với hắn, khi thì nói cô ta suy nghĩ vài câu thuyết mình, xin Hạ Tưởng bình luận một chút. Khi thì lại nói tuyên truyền rộng rãi về khu du lịch Tam Thạch cũng không tồi, vân vân, tóm lại, lý do của cô ta khiến cho Hạ Tưởng không thể nào từ chối, toàn là vì tuyên truyền cho khu du lịch Tam Thạch Hạ Tưởng chỉ đành kiên trì ứng phó chu toàn với cô ta, trong lòng thầm nghĩ Thu Viên là một người lợi hại, bắt được điểm yếu của mình.
Cuối cùng Thu Viên còn muốn đi đến văn phòng của Hạ Tưởng thăm quan.
Vừa vào văn phòng, Thu Viên liền đóng chặt cửa lại, sau đó giả bộ đánh giá bố trí trong căn phòng, tùy ý nhìn vài lượt rồi an vị trên ghế sô pha, tựa như vô tình hỏi:
– Phó chủ tịch Hạ, anh và Phó chủ tịch tỉnh Phạm có quen biết nhau không?
– Không quen.
Hạ Tưởng rất rõ ràng trả lời, trong lòng nghi hoặc, Thu Viên cũng quan tâm đến chuyện trên quan trường, chẳng lẽ cô ta còn có ý nghĩ khác?
Thu Viên thấy Hạ Tưởng trở lời dứt khoát như vậy cũng ngẩn người, không hiểu Hạ Tưởng cố ý giả bộ cao thâm hay là ứng phó lấy lệ, lại hỏi:
– Phó Chủ tịch tỉnh Thẩm hình như rất thân với anh, kéo tay anh nói chuyện rất thân mật. Còn cả Phó chủ tịch Cao nữa, trước mặt anh dừng lại năm phút đồng hồ, tôi rất tò mò, giữa Phó chủ tịch Thẩm và Phó chủ tịch Cao anh quan hệ với ai tốt hơn?
Hạ Tưởng đột nhiên hiểu ra, hóa ra hôm nay Thu Viên quấn lấy mình không bỏ là bởi vì mối quan hệ không bình thường của mình với ba vị Phó chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ có việc muốn nhờ mình sao? Chỉ là hình như phó chủ tịch Mã mới là người quản lý mảng truyền thông, Thẩm Phục Minh và Cao Tấn Chu quản lý mảng văn hóa, liền hỏi:
– Thu Viên có việc gì cứ nói, có phải muốn làm quen với các vị Phó chủ tịch đó hay không? Hay là công tác có vấn đề gì?
Hạ Tưởng dĩ nhiên hiểu được, quả nhiên thông minh, Thu Viên liền lắc đầu mỉm cười:
– Muốn, mặc dù tôi là một MC nổi tiếng trên truyền hình nhưng không thể với tới nhân vật lớn như chủ tịch tỉnh hay phó chủ tịch tỉnh. Chỉ có điều trong công việc, một lời khó nói hết, không nói nữa để đỡ phải thương tâm.
– Nói một chút cũng không sao.
Hạ Tưởng lại cảm thấy hứng thú.
– Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tôi làm MC thời gian cũng không ngắn, truyền hình cũng là nơi lên chức dựa theo tư lịch. Đáng lẽ ra tư lịch và thành tích của tôi cũng đã đủ thăng cấp biên tập, đáng tiếc là không ai nói giúp tôi cả.
Thu Viên thần sắc bất đắc dĩ, trong mắt toát ra vẻ chờ đợi mơ hồ.
Chỉ là Hạ Tưởng lại không nói ra ý nghĩ của hắn.
– Tôi cũng muốn giúp cô, dù sao cũng coi như là bạn bè. Đáng tiếc là, mấy vị Phó chủ tịch tỉnh mà tôi quen biết đều không quản lý mảng truyền thông, bọn họ cũng không tiện mở miệng, tôi lại càng không tiện mở miệng nhờ bọn họ. Dù sao phó chủ tịch tỉnh mỗi ngày đều rất bận.
Hạ Tưởng nói với vẻ mặt chân thành cũng là những lời thật lòng.
Đương nhiên phó chủ tịch Mã, người quản mảng truyền thông quan hệ với hắn càng thân mật, chẳng qua không ai biết giữa hắn và Phó chủ tịch Mã có quan hệ mà thôi.
Vẻ thất vọng trong mắt Thu Viên rốt cuộc không thể che dấu nữa, cô ta che miệng ngáp một cái, mang theo chút bất mãn nói:
– Vừa nhìn đã biết phó chủ tịch Hạ không có thành tâm, Phó chủ tịch tỉnh Phạm cũng tốt, Phó chủ tịch Cao cũng tốt, cho dù không quản lý mảng truyền thôn cũng quen biết với vị phó chủ tịch quản mảng truyền thông, đồng thời là Phó chủ tịch tỉnh, chẳng qua chỉ chào hỏi mà thôi, việc này đối với bọn họ mà nói quá đơn giản.
Giữa các Phó chủ tịch tỉnh mà nói quả thực không khó, chỉ là một câu nói mà thôi. Nhưng một câu này cũng phải tùy người, cũng cần phải suy nghĩ xem có đáng giá mở miệng hay không. Thân là Phó chủ tịch tỉnh cao cao tại thượng, không thể dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác làm việc? Nhân tình đều phải trả, còn cả vấn đề thể diện nữa, phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề so với người bình thường thì phức tạp hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nếu như Hạ Tưởng ra mặt mời phó chủ tịch Mã gọi điện cho đài truyền hình thì không phải việc gì khó. Phó chủ tịch Mã là người quản lý mảng này, một cú điện thoại là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng Hạ Tưởng không muốn thay Thu Viên mở miệng, bởi vì hắn cảm thấy bản thân không nhất thiết phải giúp đỡ cô ta, hơn nữa cũng cho rằng Thu Viên không đáng giá để hắn giúp đỡ.
Hạ Tưởng còn chưa biết trả lời cô ta như thế nào thì nghe có tiếng gõ cửa. Hắn liền nói:
– Mời vào!
Mai Hiểu Lâm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thu Viên thì ngạc nhiên, Hạ Tưởng vội vàng giới thiệu:
– Phó bí thư Mai, phó bí thư huyện An. Thu Viên, Mc đài truyền hình tỉnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |