Hơn nữa, Phó Bí thư còn lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Hạ Tưởng liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Sự tình Lệ Triều Sinh trước mắt cứ để như vậy đã, trước khi Tiêu Ngũ tìm được các chứng cớ mới, nếu không tạm thời bây giờ cũng không có cách nào.
Hai ngày sau, Thẩm Lập Xuân đại diện cho Tập đoàn Đạt Tài tới huyện An để khảo sát hạng mục làng du lịch.
Mấy ngày này Khâu Tự Phong trở nên rất bực dọc, sau khi liên hệ mấy lần với Bắc Kinh thì biết được Ngô gia đã uyển chuyển nói rằng đám hỏi này khả năng tạm thời hoãn lại một thời gian. Y nghe xong liền biết rằng chắc chắn Liên Nhược Hạm không thích mình, suy nghĩ một đoạn thời gian thì y liền quyết định tạm thời không có động thái gì để chờ xem diễn biến, xem Ngô gia làm như thế nào để thu thập Hạ Tưởng. Còn y lúc này thì vẻ bề ngoài vẫn làm như phải giữ gìn cục diện yên ổn, đoàn kết.
Tuy nhiên, đối với việc Ngô gia chủ động đề xuất ra đám hỏi này thì khi rảnh rỗi trong đầu Khâu Tự Phong lại hiện ra một ý niệm, có phải là Ngô gia đang tung ra một miếng mồi hay không? Tuy nhiên, nếu vậy thì bẫy Khâu gia thì để làm gì?
Vì thế khi người của Tập đoàn Đạt Tài tới, y chủ động đề xuất việc phải ra mặt để tiếp đón. Tuy nhiên, theo trình tự thì y còn xếp phía sau Lý Đinh Sơn. Sau khi Lý Đinh Sơn biểu diễn xong phần vai của mình thì mới đến lượt Khâu Tự Phong bước lên sân khấu, phát biểu nhiệt tình dào dạt, đại khái là nhiệt liệt chào mừng hoan nghênh, cuối cùng nồng nhiệt bắt tay với Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân đã từng nhìn qua các loại muôn hình muôn vẻ của các dạng quan chức, nên liếc mắt một cái là nhìn ra Khâu Tự Phong, Thịnh Đại và Hạ Tưởng cũng không phải là đang đối phó. Vì thế cũng nồng nhiệt ứng phó mấy câu, sau đó thừa dịp nói giỡn:
– Chủ tịch huyện Khâu, tôi là người có khuyết điểm, đó chính là làm việc theo tình cảm. Nếu tôi đã quen biết và tin tưởng một người nào đó thì tôi luôn nguyện ý cùng hợp tác với người đó, chẳng băn khoăn gì với việc có lợi ích gì hay không, chỉ cầu làm việc vui vẻ với nhau. Tôi và Phó Chủ tịch huyện Hạ xem như là bạn tri kỷ, rất hợp ý, có anh ta ở đây thì chúng tôi đến huyện An cũng rất an tâm.
Rất nhiều cán bộ cơ sở khi đối mặt với vấn đề tài chính và khát vọng có chiến tích thì giống như đứa bé đang đói sữa nhìn thấy mẹ về.
Cũng có một số địa phương, thậm chí đưa ra các chính sách đối với người có công lôi kéo các nhà đầu tư về huyện thì có thể bổ nhiệm trực tiếp làm Phó Chủ tịch huyện. Tập đoàn Đạt Tài ở tại tỉnh Yến là Tập đoàn số một, thực lực thì không phải hoài nghi rồi, mà lực ảnh hưởng thì không người nào khác có thể sánh bằng. Nếu Thẩm Lập Xuân đã đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài tới khảo sát thì cũng có thể thấy y thuộc vào nhân vật trung tâm của Tập đoàn Đạt Tài.
Lời nói vừa rồi của y, có thể nói có ý vị vô cùng sâu xa, rõ ràng là muốn tâng cao Hạ Tưởng lên, hơn nữa không phải là sự tâng bốc bình thường mà trực tiếp đặt Hạ Tưởng lên nóc nhà, ngụ ý rất rõ ràng rằng có Hạ Tưởng phụ trách công việc này giống như sự bảo đảm cho sự đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài.
Quả nhiên là thế.
Trên mặt Khâu Tự Phong vẫn nở nụ cười, tuy nhiên trong lòng thì sóng to gió lớn đã nổi lên.
Y vẫn cho rằng hậu trường lớn nhất của Hạ Tưởng chính là Tào Vĩnh Quốc, thường vụ Thành ủy, Phó Thị trưởng thường trực thành phố Yến. Hạ Tưởng có thể có được ngày hôm nay thì toàn bộ đều do Tào Vĩnh Quốc chiếu cố mà có. Không nghĩ tới, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đạt Tài Thẩm Lập Xuân không ngờ lại nói rằng bởi vì có Hạ Tưởng ở đây nên mới tới đầu tư.
Ảnh hưởng của Tập đoàn Đạt Tài thì Khâu Tự Phong rất rõ ràng. Tập đoàn Đạt Tài là một con quái vật lớn mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải nhường nhịn ba phần. Nghe nói Tổng giám đốc Thành Đạt Tài của Tập đoàn Đạt Tài là một người mà ngay cả các Phó Thị trưởng thành phố Yến muốn mời cũng khó, ngay cả Trần Phong ở trước mặt Thành Đạt Tài cũng chưa chắc đã có được sắc mặt tốt, huống chi người không có căn cơ như Tào Vĩnh Quốc.
Khâu Tự Phong hiểu rằng lời nói vừa rồi của Thẩm Lập Xuân thì tuyệt đối không bởi vì mặt mũi của Tào Vĩnh Quốc. Vậy Hạ Tưởng kia dựa vào cái gì mà Tập đoàn Đạt Tài lại có thể coi trọng như vậy? Bỗng nhiên y cảm giác có luồng khí lạnh chạy nhẹ nhẹ sau sống lưng. Mặc dù y thuộc Thái tử Đảng, Khâu gia ở Bắc Kinh cũng là một gia lớn, cũng có năng lực có thể ảnh hưởng tới các tỉnh, thành phố, tuy vậy cũng không phải là có ảnh hưởng quyết định nên có những lời đã nói ra cũng chưa chắc là tỉnh Yến sẽ nghe, cũng chưa chắc thành phố Yến sẽ nể tình.
Rốt cuộc Hạ Tưởng có hậu trường vững chắc nào mà ngay cả Tập đoàn Đạt Tài cũng phải đề cao hắn mấy phần như vậy? Khâu Tự Phong nhìn sang thấy Hạ Tưởng đang cười tủm tỉm một bên, đột nhiên trong lòng rùng mình một cái, cảm giác vẻ tươi cười của Hạ Tưởng nhìn qua thì có vẻ rất chất phác, không biết ẩn náu phía sau có những bí mật đáng sợ nào.
Ở trong quan trường, có một chút bí mật thôi thì chẳng những là đáng sợ, mà hơn nữa đây là chí mạng.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Khâu Tự Phong đưa ra quyết định rằng sau này sẽ không chính diện xung đột với Hạ Tưởng, tốt nhất là tạo các điều kiện tốt cho hắn, để hắn không làm hại gì mình, ít ra cũng bề ngoài thể hiện là cũng muốn chung sống hòa bình, về sau rồi sẽ kiếm một cơ hội từ phía sau lưng đâm cho hắn một đao.
Hạ Tưởng là cái đinh của Lý Đinh Sơn cài vào, lại dường như từng có điều mờ ám với Mai Hiểu Lâm, lại có mối quan hệ không minh bạch với Liên Nhược Hạm. Làm người thì phải biết nhẫn nhịn, Khâu Tự Phong không có biện pháp nào khác, dường như lần này hắn phải nuốt một quả bồ hòn lớn vậy.
Nhưng y cũng biết rằng bằng năng lực của y thì không làm động đậy được Hạ Tưởng. Nếu đã như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là đầu tiên sẽ tạo điều kiện cho Hạ Tưởng, để Hạ Tưởng như ngấm ma túy, sau đó y sẽ mượn đao giết người. Bởi vì sự tình của Liên Nhược Hạm nên chắc chắn Ngô gia sẽ không bỏ qua Hạ Tưởng, y chỉ cần trốn ở sau lưng châm lửa, thổi gió là được.
Xã giao xong, Khâu Tự Phong cười ha hả vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:
– Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, cậu đúng là người rất có tiền đồ. Cậu cố gắng làm cho tốt, nhân dân huyện An sẽ không quên công của cậu.
– Cảm ơn Chủ tịch huyện Khâu, tôi sẽ cố gắng.
Hạ Tưởng cũng rặn vẻ tươi cười rất thành khẩn. Hắn đối với Khâu Tự Phong cứ như hai người không có chuyện gì cả, không có thái độ gì để sinh ra lòng cảnh giác. Người mà bất cứ sự việc gì cũng thể hiện trên nét mặt là người rất dễ dàng đối phó, người mà mừng hay giận cũng không thể hiện trên nét mặt, giống như Khâu Tự Phong thì mới là người khó đối phó nhất.
Quá trình khảo sát cũng rất chóng vánh, cũng may là trước đó Thẩm Lập Xuân đã được Hạ Tưởng cung cấp tư liệu, đối với dự án làng du lịch này thì đã nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi cùng với Thịnh Đại đi ngắm nghía một chút thì y liền đại biểu cho Tập đoàn Đạt Tài để ký kết hợp đồng.
Với sự xuất hiện của Thẩm Lập Xuân thì đầu óc của Thịnh Đại gần như bị vây trong trạng thái mê muội, không nghĩ tới, không bao giờ nghĩ được Hạ Tưởng lại có thể kéo được Tập đoàn Đạt Tài tới đây.
Ai chẳng biết sự ảnh hưởng và thực lực của Tập đoàn Đạt Tài, từ lúc thành lập tới nay thì các hạng mục mà Tập đoàn Đạt Tài đầu tư chưa bao giờ bị thua lỗ. Càng làm cho Thịnh Đại cảm thấy mừng rỡ chính là Thẩm Lập Xuân, đường đường một Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Đạt Tài mà chẳng thèm nề hà điều gì, rất sảng khoái ký kết các hợp đồng sơ bộ, cảm giác lúc này đối với y thì từ bầu trời rơi xuống một cái bánh cũng chẳng khác nhau mấy.
Mãi cho tới khi cô biên tập viên nổi tiếng Thu Ái của truyền hình tỉnh hiện ra trước mắt Thịnh Đại thì y mới tỉnh lại được. Tuy nhiên khi nhìn thoáng qua Thu Ái thì Thịnh Đại lại cảm thấy hoài nghi rằng có phải là mình đang nằm mơ hay không? Thu Ái không phải là biên tập viên sao? Sao cô lại đang giơ microphone phỏng vấn Thẩm Lập Xuân, cô đổi nghề làm phóng viên khi nào vậy?
Đương nhiên, Thu Ái không đổi nghề làm phóng viên. Lần này cô tới đây chủ yếu là trên đài truyền hình tỉnh đã có một quy định không thành văn, chỉ cần có hướng đi quan trọng nào của Tập đoàn Đạt Tài thì nhất định đài truyền hình phải đi theo để đúng lúc thu thập tin tức.
Thật ra cũng không cần phải cô đi đến phỏng vấn. Tuy nhiên sau khi phát sinh xung đột tại huyện An lần trước với Mai Hiểu Lâm, lúc cô trở về Đài truyền hình, gặp Lưu Tuyết và chuyển lời của Mai Hiểu Lâm cho y. Lưu Tuyết sau khi nghe xong, lập tức trở nên rất nhiệt tình với Thu Ái, liền hỏi về mối quan hệ giữa Thu Ái và Mai Hiểu Lâm.
Thu Ái do dự một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra là “bạn bè”. Lưu Tuyết sau khi nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi đi. Vài ngày sau, Thu Ái được thông báo cô được thăng cấp lên làm Phó phòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |