Liên tục bị thua trong hơn mười ván, Vương Bằng Phi ném quân bài đi, nói:
– Thôi đừng chơi nữa. Tôi và Lập Xuân nữa chúng tôi lớn tuổi hơn nhiều so với hai người. Đúng là, tuổi lớn hơn, suy nghĩ cũng không tốt nữa, nên mới thua các cậu mà thôi.
Thẩm Lập Xuân cũng hùa theo nói:
– Ngày trước, tôi là một tay chơi bài rất khá. Giờ mới hiểu được, thế hệ trẻ các cậu, Phó chủ tịch huyện Hạ và Lâm Kiệt mà kết hợp vơi nhau thì chúng tôi không thể đánh lại được.
Vương Bằng Phi đứng lên, nói:
– Phong cảnh công viên Rừng Rậm thật đẹp. Thẩm Lập Xuân theo tôi ra ngoài hít thở đi.
Thấy Thẩm Lập Xuân không có phản ứng nào, Hạ Tưởng vội vàng nói:
– Thẩm Lập Xuân cùng Phó bí thư Vương ra hồ hít thở bầu không khí trong lành, còn tôi và Lâm Kiệt ở lại đây tâm sự.
Thẩm Lập Xuân nhấp nháy mắt, rõ ràng hiểu có chuyện gì đó, nên vội vàng đứng lên theo Vương Bằng Phi ra ngoài tản bộ.
Hai người vừa đi, Hạ Tưởng cũng không vòng vo mà nói thẳng ra ý tưởng của hắn về bất động sản Giang Sơn. Vương Lâm Kiệt nghe xong chìa tay ra nói:
– Tôi góp một triệu tệ, chiếm 10% cổ phần.
Hạ Tưởng vốn nghĩ sẽ cấp cho Phó bí thư Vương 10% cổ phần, nhưng Phó bí thư Vương không tiện ra mặt trực tiếp mà giới thiệu cháu trai y đứng ra đại diện. Điều đó cũng có thể cho rằng Vương Bằng Phi cũng là toàn tâm toàn ý rồi. Nên cấp cho Vương Lâm Kiệt hay Vương Bằng Phi cũng không có gì khác nhau. Vương Lâm Kiệt cũng có chút hào phóng, vừa nói là đã bỏ ra ngay một triệu, không hề có ý tay không bắt giặc.
Tất nhiên, theo góc đội buôn bán mà cân nhắc thì một triệu tệ đổi lấy 10% cổ phần, thì Vương Lâm Kiệt vẫn là chiếm phần lãi lớn. Tuy nhiên phải dựa vào cả hai phương diện mà tính toán. Nếu Vương Bằng Phi đồng ý để Vương Lâm Kiệt tham gia, chính là y ngụ ý vui lòng cùng Hạ Tưởng liên minh, sẵn lòng cùng nhau tiến lui. Có thể nói, nguồn tài nguyên chính trị rộng lớn với lợi ích thương mại vừa rồi đã kết hợp với nhau khiến cho Hạ Tưởng cũng coi như Vương Lâm Kiệt là bằng hữu mà không có gì là vội vàng cả, bèn nói:
– Coi như được rồi, lại đều là anh em một nhà, nên nói những lời khách sáo thì có vẻ không thật. Thỏa thuận xong rồi nhé.
Vương Lâm Kiệt thấy thái độ đó của Hạ Tưởng thì rất hài lòng, nắm tay Hạ Tưởng mà nói:
– Tôi thì không hiểu gì về kinh doanh, nhưng giao cho anh tôi yên tâm rồi. Tuy nhiên, tôi còn có một điều kiện, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng tôi cứ nói thẳng là, một triệu tệ mà tôi góp vào công ty, nếu lãi thì công ty chia cổ tức cho tôi như bình thường, nếu lỗ thì vẫn phải trả cổ tức cho tôi theo lãi suất của ngân hàng
Tuy nói có phần khó nghe, nhưng nói chuyện với người dám nói ra những điều như vậy cũng thấy yên tâm, vì trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ quyền lợi, điểm mạnh, điểm yếu của từng người rồi, cũng như biết mình muốn cái gì. Cho nên Hạ Tưởng mỉm cười, và gật đầu, nói:
– Một lời đã định!
– Tốt lắm!
Vương Lâm Kiệt cười ha hả.
– Tôi thích giao tiếp với người vui vẻ và thẳng thắn, không thích nói một đề tài mà vòng vo cả buổi. Chú tôi thỉnh thoảng có tật xấu này, thích để người ta tự đoán câu chuyện của mình. Tôi còn nghĩ có phải người làm quan thì đều có tật xấu này hay không? Nhưng rốt cuộc lại thấy Phó chủ tịch huyện Hạ thì lại khác, còn trẻ nên ăn nói cũng rất dứt khoát.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Người làm quan ai cũng có tài ăn nói, chỉ có điều hắn vẫn khiêm tốn cười nói:
– Xem lời cậu nói này, người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo. Lâm Kiệt là người thông minh, tôi mà nói vòng vo chẳng phải tự làm mình bẽ mặt sao?
Ánh mắt Vương Lâm Kiệt chớp chớp, nhìn đi nhìn lại Hạ Tưởng:
– Phó chủ tịch huyện Hạ chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà đã là Phó chủ tịch huyện tương đương cấp cục phó, còn tôi mới chỉ là Phó phòng. Xem ra, tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.
Hạ Tưởng cũng không giấu diếm mà bóng gió nói:
– Sau này, bất động sản Giang Sơn dự tính còn có cả cổ phần của Phương công tử. Đến lúc đó, mọi người nhất định đều là bằng hữu trên cùng một mặt trận, nên nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.
– Phương công tử là con trai của trưởng ban Phương, công tử Phương Cách ấy à?
Vương Lâm Kiệt kinh ngạc nói.
– Đúng vậy. Anh ta và anh xấp xỉ tuổi nhau, tính cách cũng khá sôi nổi. Nên anh ta và anh có thể thân nhau đấy.
– Thật là tốt quá. Tôi đã nghe nói Phương Cách là sinh viên xuất sắc ở Đại học Bắc Kinh. Có thời gian tôi nhất định phải làm quen mới được.
Vương Lâm Kiệt có vẻ nóng lòng, tiếp đó lại cười hì hì chuyển sang đề tài khác.
– Anh Hạ. Anh có cô gái nào hay không, giới thiệu cho tôi đi. Tôi đến giờ còn chưa có bạn gái.
– Vừa mới quen biết một tý, là lộ ngay ra bản chất đàn ông rồi.
Hạ Tương cười:
– Lần sau mà có gặp Phương Cách, hai người các anh lại sẽ thảo luận vấn đề bạn gái thôi. Anh ta và anh như nhau mà.
Vương Lâm Kiệt cười ha hả.
Vương Bằng Phi không để Hạ Tưởng đưa y về mà ngồi vào xe của Vương Lâm Kiệt. Vương Lâm Kiệt dùng một chiếc xe Santana, mặc dù xe đó không được tốt, nhưng so với cấp bậc và thu nhập của hắn mà nói cũng coi như quá rồi.
Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân lại bàn bạc. Thẩm Lập Xuân gọi taxi không để Hạ Tưởng đưa mình về. Thấy trời cũng đã tối, có lẽ Tào Thù Lê đã quay lại trường không còn ở Tào gia nữa, nên hắn cũng không muốn quay lại Tào gia. Hạ Tưởng bèn lái xe tới Liên Cư.
Vừa lúc Vệ Tân không có ở nhà chỉ có cô giúp việc. Hạ Tưởng gật đầu chào người giúp việc rồi đi vào phòng của mình để ngủ.
Ngay hôm sau, Thẩm Lập Xuân bố trí người tới huyện An, vào khu sân bãi để tập kết vật liệu gồm xi măng, cốt thép, còn có đá, cuối cùng là sắp xếp để khởi công tượng hình.
Khâu Tự Phong mừng rỡ, nhận thấy sâu sắc được ảnh hưởng to lớn của Hạ Tưởng. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng đã phối hợp với y, nên y cảm thấy rất phấn chấn. Nhưng dù trong lòng rất phấn chấn nhưng Khâu Tự Phong vẫn mơ hồ lo lắng mối hận được ghi tạc trong lòng Hạ Tưởng. Ngoài mặt thì hắn dường như dễ dàng đã bỏ qua, nhưng rõ ràng hắn vẫn còn oán giận y. Vẻ ngoài thì hắn vẫn tươi cười và tiếp tục hợp tác nhưng biết đâu đúng lúc không lo lắng nhất, hắn sẽ ra một đòn bất ngờ.
Thịnh Đại cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ vì hắn cho rằng trước quốc khánh Hạ Tưởng sẽ không đi làm, sự tình làng du lịch cũng sẽ bị chậm. Hắn cũng không nghĩ tới việc trước đại lễ có thể làm được như vậy, nên trong lòng hắn khâm phục Hạ Tưởng lắm.
Thịnh Đại tìm người đặt một biểu ngữ màu đỏ ở cửa vào của làng du lịch: “Tăng cường làm việc vì một đại lễ vui vẻ”. Thứ nhất là để chào mừng ngày quốc khánh, thứ hai là cũng để cho có vẻ long trọng. Thẩm Lập Xuân không có ý kiến gì, y chỉ vội vàng tới huyện An để làm việc một chút rồi rời đi, vấn đề tiền vốn thì chờ sau đại lễ mới nói chuyện.
Ngay cả như vậy, Khâu Tự Phong cũng xem như đã hài lòng hơn. Cuối cùng thì cũng có thể giải thích được với toàn dân của huyện.
Sớm ngày hôm sau, Hạ Tưởng đi đến toà nhà Thành ủy, vừa lên hắn liền gõ cửa phòng làm việc của Phương Tiến Giang.
Phương Tiến Giang thấy Hạ Tưởng đến thì cớ vẻ hơi bất ngờ, hỏi:
– Tiểu Hạ, có việc gì vậy?
– Trưởng ban Phương, có việc muốn xin ý kiến của ngài.
Hạ Tưởng cũng biết Phương Tiến Giang và Tôn Hiện Vĩ có liên quan đến bất động sản Thiên An. Tuy là Tôn Hiện Vĩ chiếm cổ phần lớn nhất ở bất động sản Giang Sơn, nhưng Tôn Hiện Vĩ là Tôn Hiện Vĩ, Phương Tiến Giang là Phương Tiến Giang, không thể nói là một được. Cho nên, nhất định phải cho Phương Tiến Giang cổ phần. Vì quan hệ giữa Phương Cách và Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không vòng vo mà nói thẳng ra mục đích thành lập bất động sản Giang Sơn chủ yếu là mang lại lợi ích cho mọi người, tất nhiên là phải trong vòng hoạt động thương mại hợp pháp.
– Sau khi bất động sản Giang Sơn được thành lập, bất luận gì cũng không được lấy chiêu bài người lãnh đạo ra để bao quát dự án. Chúng tôi hoàn toàn có niềm tin vào thực lực của chính mình để mở rộng thị trường.
Hạ Tưởng nói xong, lẳng lặng chờ Phương Tiếng Giang bày tỏ thái độ.
Phương Tiến Giang không để Hạ Tưởng đợi lâu, sau khi trầm tĩnh trong chốc lát, liền cười nói:
– Việc tốt, là việc tốt. Tôi bày tỏ sự ủng hộ. Tuy nhiên suy nghĩ của tôi cũng giống như Phó bí thư Vương là không tiện ra mặt trực tiếp mà tôi để cho Phương Cách đứng ra cùng học tập với cậu, mà cậu cũng có thể giúp nó để cho nó có những hiểu biết chắc chắn về kinh tế thị trường hiện tại. Sau này, tất cả phải theo tiếng nói của thị trường, nắm giữ được nhịp đập của thị trường thì mới có thể có được quyền chủ động. Tuy nhiên…
Phương Tiến Giang nhả hơi thuốc, chỉ chỉ chén trà ý nói Hạ Tưởng đừng khách khí mà tự rót nước uống đi, rồi tiếp:
– Trong tình huống thích hợp thì chiếu cố một chút cho các doanh nghiệp mà mình quen biết cũng là lẽ thường tình. Nếu đã ước định rồi thì cứ thế thực hiện thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |