Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 107

Quan Trường – Quyển 4

Phần 107

Mỗi ngày hô hấp không khí trong lành tươi sáng, hơn nữa kiên trì bền bỉ tập luyện cơ thể trở thành thói quen của cuộc sống thì thân thể từ từ trở nên mạnh khỏe, dẻo dai. Mặc dù Hạ Tưởng có điểm tò mò vì sao Cổ Ngọc không có công việc, chẳng lẽ đi theo lão Cổ chính là công tác của cô? Nhưng hắn ngại ngùng để mở miệng ra hỏi, nên đành nói thêm:

– Phía Tây thành phố Yến có mấy ngọn núi, cô có thể tập luyện một chút môn thể thao leo núi. Môn thể thao này sẽ làm cho tâm tình của cô thêm bình tĩnh và sẽ cải thiện cơ thể của cô. Rất nhiều bệnh không cần chữa trị cũng tự khỏi.

– Nghe thấy anh nói một cách khoa học giống như một thầy thuốc vậy ? Như thế nào mà anh lại biết nhiều như vậy ? Dường như anh là một người toàn tài ?

Cổ Ngọc mỉm cười vẻ dịu dàng, cái miệng của cô tạo nên một đường cong vô cùng đẹp.

– Tôi cũng không phải như cô nghĩ, chủ yếu bình thường hay đọc một số loại sách dưỡng sinh mà thôi. Mà dưỡng sinh nghĩa là gì ? Là nghỉ ngơi lấy sức, lấy tĩnh dưỡng để tích tụ sức sống trong cơ thể lại mà thôi.

Hạ Tưởng cười liếc mắt nhìn lão Cổ một cái rồi nói :

– Gần đây khí sắc của lão Cổ cực kỳ tốt. Có thể thấy điều này có liên quan tới các điều kiện rất chuẩn mực trong trại an dưỡng và việc tạo thành một quy luật trong cuộc sống. Tĩnh dưỡng không chỉ có thân thể tĩnh dưỡng mà ngay cả tâm tình cũng cần phải tĩnh dưỡng.

– Đúng, đúng. Tiểu Hạ nói cực kỳ đúng. Thật ra lúc ở trong bệnh viện, khi nói chuyện với cậu mấy câu tôi bị hấp dẫn bởi những lời của cậu. Tôi rất thích thú với câu rằng bên trong năm cái phúc thì quan trọng nhất hay đứng thứ nhất là trường thọ. Sau đó, nói chuyện thêm một chút thì mới phát hiện ra đúng là sự hiểu biết của cậu về truyền thống cũng như văn hóa cũng rất sâu rộng, cũng có những phát kiến độc đáo. Càng nói chuyện tôi càng thấy hòa hợp.

Lão Cổ xúc động nói:

– Cậu cũng biết, người già khó tránh khỏi tính tình hơi cáu gắt, cũng có ít nhiều tật xấu, cũng ít khi chơi thân được với người trẻ tuổi. Tôi vốn cũng muốn giao tiếp với người trẻ nên mới chạy tới thành phố Yến này. Cứ nghĩ là già rồi, có thanh niên nào chịu kết bạn với mình nữa, không ngờ lại còn có cậu, cũng là việc lạ.

– Ngài muốn tới thì cứ tới. Tuy rằng tôi không phải là cháu của ngài, nhưng tôi cũng không có ông nội nên đối với ngài tôi xem như ông nội của mình, có lẽ ngài cũng không giận tôi đấy chứ?

Hạ Tưởng cũng không phải cố ý nịnh nọt lão Cổ, mà hắn cũng hiểu được tính nết của lão Cổ, thỉnh thoảng có khi hay tức giận, nhưng tổng quan lại thì giống như người ta hay nói là khi về già thì tính trẻ con lại càng tăng.

Hạ Tưởng bất hạnh ở chỗ là ngay từ khi còn nhỏ cũng chưa từng gặp qua ông nội, cho nên những lời nói vừa rồi của hắn cũng là lời thật tâm.

Lão Cổ còn chưa nói chuyện thì Cổ Ngọc cười hì hì mà nói :

– Miệng lưỡi của anh thật ngọt, so với anh thì tôi và ông nội cũng còn có lúc bất hòa. Ông nội tôi đúng thật là không có cháu trai, anh vừa nói như vậy làm ông tôi lại tưởng thật đấy.

– Thật chứ sao không thật, hiếu kính một ông già cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.

– Có lòng hiếu thảo là tốt rồi.

Lão Cổ cười ha hả.

Sau khi Hồ Tăng Chu tham gia các nghi thức xong xuôi, đang cùng nói chuyện với người phụ trách của Tập đoàn Viễn Cảnh thì chợt nghe thư ký báo rằng có Hạ Tưởng đến đây, ông ta liền vội bảo thư ký mời Hạ Tưởng lại nói chuyện.

Hạ Tưởng vốn nghĩ Hồ Tăng Chu muốn một mình hắn tới gặp mà thôi, không ngờ lão Cổ bỗng nhiên cũng nổi lên hứng thú, nói muốn trông thấy quan phụ mẫu của thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng không tiện chối từ ông ta.

Hồ Tăng Chu thấy Hạ Tưởng và một ông lão tóc bạc phơ cùng tiến đến, y không rõ ý tưởng lắm tuy nhiên cũng biết Hạ Tưởng không làm chuyện gì bất ổn cả nên đầu tiên là hàn huyên mấy câu với Hạ Tưởng, chờ Hạ Tưởng giới thiệu ông lão.

Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đắn đo nói:

– Thị trưởng Hồ, vị này là lão Cổ, chính là nhân vật thần bí đưa viên ngọc Thọ Sơn cho tôi.

– Lão Cổ, vị này chính là quan phụ mẫu của nhân dân thành phố Yến, Thị trưởng Hồ Tăng Chu.

Hồ Tăng Chu cũng không phải là người không có ánh mắt, liếc một cái là biết ngay lão Cổ có lai lịch không tầm thường.

Lại nghe thấy ông ta chính là chủ nhân của viên ngọc Thọ Sơn đầy quý giá thì trong lòng Hồ Tăng Chu bắt đầu nảy sinh sự kính nể.

Trần Phong thích ngọc và cũng rất yêu ngọc, trong lúc nói chuyện có đề cập qua một nhân vật thần bí đưa cho Hạ Tưởng viên ngọc Thọ Sơn, theo sự đánh giá của Trần Phong thì giá trị của viên ngọc này không thể định lượng được.

Người có được viên ngọc này thì cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Bởi vậy, Hồ Tăng Chu nghe được Hạ Tưởng cố ý chỉ ra thân phận của lão Cổ thì lập tức trong lòng cả kinh.

Ông ta chủ động giơ tay nói :

– Xin chào Cổ lão ! Rất hân hạnh được gặp ngài. Rất hân hạnh !

Bởi vì thường xuyên luyện tập thư pháp nên Hồ Tăng Chu cũng có vài phần khí chất của văn nhân.

Sắc mặt của lão Cổ bình tĩnh, nắm tay với Hạ Tưởng rồi nói :

– Thị trưởng Hồ, cứ gọi tôi là lão Cổ, giống như Hạ Tưởng gọi tôi là được.

Lão Cổ có vẻ rất gần gũi, thấy bộ dáng của Hồ Tăng Chu như vậy, ánh mắt ông không khỏi thân thiết thêm một chút, có vẻ khá hài lòng.

Ông ta hơi sửng sốt :

– Thị trưởng Hồ cũng yêu thích thư pháp?

Người thường xuyên cầm bút để rèn luyện thì trên một vài ngón tay sẽ có những vị trí có vết chai. Ánh mắt của lão Cổ khá sắc sảo nên liếc một cái liền phát hiện ra được manh mối.

Hồ Tăng Chu nao nao, lập tức cười nói:

– Chỉ yêu thích mà trở thành nghiệp dư thôi ạ, cũng không dám để nói với ai, ha ha. Chắc ngài đối với thư pháp cũng có sự nghiên cứu ?

Lão Cổ nghe thấy vậy liền hứng thú:

– Chưa nói tới nghiên cứu, cũng chỉ yêu thích theo kiểu nghiệp dư thôi. Có lẽ bút pháp của tôi cũng chưa so sánh được với bút pháp trên các tác phẩm thư pháp không ký tên ở trại an dưỡng.

Các tác phẩm thư pháp trong trại an dưỡng đúng là bút tích của Hồ Tăng Chu và Trương Xán Dương, trong lúc vô ý lão Cổ đã khích lệ ông ta.

Trong lòng Hồ Tăng Chu mừng thầm, lại có cảm giác tri nhân tri kỷ, vội vàng nói:

– Có cơ hội nhất định nhờ cụ chỉ giáo.

– Thị trưởng Hồ, đúng thật là tôi muốn bẩm báo với cậu một chuyện, không biết là cậu có muốn nghe không ?

– Xin cụ cứ nói.

Tư thế của Hồ Tăng Chu cực kỳ nhũn nhặn, hạ thấp mình xuống, thái độ cũng rất thành khẩn.

– Thành phố Yến là thành phố trung tâm của tỉnh, lại là thành phố cấp phó tỉnh, nhìn qua thì thành phố cũng có chỗ bị quy định hạn chế. Thật ra, một việc nào đó đều có hai phương diện, có mặt bất lợi, nhưng tất nhiên cũng có mặt có lợi. Về phương diện bất lợi thì cũng không cần phải nhắc lại nữa, bất lợi lớn nhất chính là việc mặc dù có đầy đủ tài nguyên và chính trị nhưng cũng không thể để cho ta sử dụng một cách toàn bộ, thích sử dụng thế nào cũng được.

Lão Cổ điểm đến đây rồi thôi, không chịu nói thêm nữa, khoát tay với Hạ Tưởng :

– Có rảnh thì tới thăm tôi, gặp lại sau vậy.

Cổ Ngọc cũng giơ cánh tay phải lên, bàn tay của cô như búp măng, làn da trắng trẻo, trông giống như một khối ngọc trắng vậy, giơ tay từ biệt Hạ Tưởng.

Lão Cổ vừa đi khỏi, Hồ Tăng Chu vừa nhìn vào phía sau lưng ông ta, vừa đăm chiêu nói :

– Tiểu Hạ, cậu nói lão Cổ rốt cuộc có lai lịch gì ?

– Tôi chỉ biết trước kia ông ta là một vị tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nhưng cụ thể là cấp bậc gì, có bao nhiêu uy vọng thì lại không rõ, nhưng có lẽ cũng đủ các nguồn tài nguyên về chính trị.

Hồ Tăng Chu cười bất đắc dĩ :

– Tài nguyên chính trị càng nhiều, ngược lại các chế ước lại càng nhiều. Lời nói lão Cổ là ám chỉ điều gì ?

Hạ Tưởng lắc đầu cười :

– Nói không chừng là ông ta đang ám chỉ việc nếu đã đủ về tài nguyên chính trị thì chỉ cần mình kiên trì thi hành biện pháp chính trị theo phương châm không đắc tội với các nơi, kiên định đứng ở vị trí trung gian thì cuối cùng cũng sẽ thong dong đi qua dòng chảy của các thế lực.

Mắt của Hồ Tăng Chu sáng ngời, Hạ Tưởng nói đúng.

Ông ta luôn lo lắng đụng chạm đến các thế lực này nọ, thật ra chỉ cần ông ta công bằng, làm chuyện gì cũng đứng ở giữa, công bình làm việc, không động tâm đến bất cứ điều gì lôi kéo của một thế lực nào cả thì cũng có thể hoạch định một con đường độc đáo cho chính mình.

Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái với ý tứ rất sâu sắc.

Tiếp theo, ông ta gật đầu nói :

– Tiểu Hạ, gặp được cậu bao giờ cũng có những niềm vui bất ngờ không ngừng xuất hiện.

Ông ta tạm dừng một chút, hình như nhớ tới cái gì rồi nói.

– Thế cục tỉnh gần đây thay đổi rất bất ngờ. Đối với cậu mà nói thì chắc lại có một lần kỳ ngộ trọng đại.

– Không chỉ có những cơ hội mà còn có sự thách thức. Đương nhiên, việc tỉnh mở rộng làm thí điểm ở các thành thị thì có cảm giác như việc không có trâu bắt chó đi cày, cũng may mà có thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động gánh đi sự lo âu cho tỉnh.

Hạ Tưởng cũng biết Hồ Tăng Chu quan tâm đến việc thí điểm của các thành thị, đương nhiên thành phố Yến không cần phải lo lắng việc bị lựa chọn, thành phố của tỉnh tất nhiên bao giờ yêu cầu ổn định cũng được đặt lên hàng đầu.

Hoặc nói cách khác là có quyền ưu tiên được miễn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 4
Cổng ra vào di tích cung điện có khá nhiều đá tảng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy lẫn trong đám đá tảng đó có một cánh cửa đã bị tàn phá. Đi qua cửa này, có thể bước vào cung điện dưới mặt đất. Ngay bên cánh cửa ra vào ấy chính là khách sạn Trường Sinh, tu sĩ ra vào hối hả. Người thì tính...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Hạ Thiên – Quyển 2
Lôi Quân, anh thật sự đã bôi nhọ tất cả quân nhân. Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao trong quân đội lại có một nhân vật coi trời bằng vung như Lôi Quân. Phì, sao ông lại bôi nhọ quân nhân? Ông lập được hai quân công hạng nhất, năm lần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 5
Trận đại chiến ở bến cảng cũng không duy trì quá lâu. Trong khi các loại ánh sáng đủ màu đang đan vào nhau trong đám mây, thì có một luồng hào quang rất lớn đầy tà khí màu xám trắng gia nhập vào trận chiến. Vô số pháp khí, pháp thuật cùng liên thủ tấn công xuống, đại trận ở dưới cũng khó...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba